Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quần áo tả tơi chạy về khách điếm, trời lại sáng rồi.
Tiểu nhị quét dọn vệ sinh lầu dưới của khách điếm, thấy tôi đến, thần sắc sửng sốt nhìn tôi từ trên xuống dưới mấy lượt.
Tôi kéo kéo góc áo, cẩn thận đi lên lầu.
Vừa đến lầu hai, liền nhìn thấy Hoa Di Kiếm đang tập võ trong hậu viện.
Chẳng lòng dạ nào xen vào chuyện khác, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Kéo lê bước chân nặng nề cực độ đi về phía phòng mình.
Lúc ngang qua phòng của Lâm Hiên Phượng, khựng lại, rồi tiếp tục tiến bước.
Lúc này tôi có thể dựa vào ai.
Nghỉ ngơi một chút, có lẽ sẽ ổn thôi.
Tôi vừa tiến một bước, cánh cửa phòng kia liền mở ra.
Lâm Hiên Phượng đứng ở cửa phòng, tóc tai và y phục đều lộn xộn rũ xuống, hình như mới ngủ dậy.
Tôi hoảng hốt ngẩng đầu nhìn y một cái, lại hấp ta hấp tấp đi về phía phòng mình.
“Chờ đã, ngươi quay lại.”
Tôi nhanh chóng vào phòng, đóng cửa lại.
Lâm Hiên Phượng dùng sức đẩy cửa ra, trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi.
Đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay.
Tôi lại khẽ khàng khép cửa lại, giả vờ ngáp một cái, “Ta buồn ngủ rồi, muốn ngủ một giấc.”
Bang!
Lần này là trực tiếp xô cửa vào.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, toàn thế giới vẫn xám nhờ nhờ.
Ánh dương bị đám mây lưu luyến ngang qua che hết một lần lại một lần, gương mặt của Lâm Hiên Phượng cũng theo đó mà lúc tỏ lúc mờ.
“Ngươi ra ngoài có được hay không, thiếu gia ta thật sự buồn ngủ lắm rồi.”
Tôi nhắm mắt lại, gian nan nuốt nuốt nước miếng.
Ánh mắt của Lâm Hiên Phượng dừng trên cơ thể tôi nãy giờ, từ cần cổ đến trên đùi.
Tim đập nhanh đến gần như co thắt.
Không giấu được rồi.
Y bỗng đưa tay ra nắm chặt hai vai tôi.
Tiếng nói lại dịu dàng đến độ như nước chảy qua khe núi, “Không phải là ngươi không thích nam nhân sao.”
Tôi giả vờ ung dung mỉm cười, “Đại ca, ta chỉ là ở bên ngoài tự mình giải quyết một lần, không làm sạch sẽ thôi, ngươi khẩn trương cái gì.”
Ánh mắt của y đột nhiên trở nên lạnh lẽo thấu xương.
Không nói chuyện nữa, chỉ đưa tay thọc vào hạ thân của tôi.
Chân của tôi lập tức nhũn ra, hoàn toàn không còn sức lực quỳ xuống đất.
Y một phắt tiếp được tôi, vẫn dùng sức túm lấy tôi, dường như muốn bóp nát xương bả vai của tôi luôn vậy, “Ngươi gọi đây là tự mình giải quyết? Ngay cả phía sau ngươi cũng giải quyết luôn?”
Tôi cúi thấp đầu, im lặng không nói.
Y nhẹ nhàng nắm lấy cằm tôi, từng câu từng chữ, “Ngươi đừng quên ta và Lâm Vũ Hoàng có quan hệ gì, thân thể của đệ ấy thậm chí ta còn hiểu rõ hơn cả bản thân đệ ấy. Lần này thì thôi đi, lần sau nếu ngươi còn dùng thân thể của đệ ấy dụ dỗ đàn ông thì cứ ở đó mà chờ chết.”
Tôi cười nói, “Hiên Phượng ca, huynh giết ta rồi, Lâm Vũ Hoàng sẽ vĩnh viễn không trở về nữa.”
Lâm Hiên Phượng tức đến mặt trắng bệch, “Ngươi… Sao ta lại lẫn lộn loại người vô liêm sỉ như ngươi với đệ ấy chứ.”
Tôi vẫn cười cực kỳ rạng rỡ, “Hận ta sao? Hận ta thì hãy sớm giúp ta đi tìm hai bảo vật đó đi.”
“Chuyện này không cần ngươi nói… Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, đừng làm nhục thân thể của đệ ấy!”
Nói xong, hung ác trừng tôi một cái, sập cửa ra ngoài.
Tôi tập tễnh bước đến bên cửa sổ ngồi xuống.
Một luồng mặt trời màu vàng nghệ đã hơi nhô lên nơi chân trời.
Cụm núi trập trùng liền nhau nơi phương xa bị tầng tầng sương mù vây quanh, chút ít nham thạch sắc vàng nhạt trần trụi trước những mảng rừng rậm rộng lớn, giống như được bao phủ bởi dải lụa trắng mỏng.
Mệt mỏi cùng cực, nhưng hoàn toàn không buồn ngủ.
Ra sức vỗ vỗ mặt mình, mỉm cười với kẻ khuôn dung tiều tụy trong gương.
Ai bảo tôi hại Liên cung chủ chứ, không nên trách hắn, là tôi sai.
Tôi là một người đàn ông, chút chuyện cỏn con này chẳng sao cả.
Không phải bị người ta cưỡng bức thôi sao.
Tôi híp mắt lại, cảm thấy mắt càng lúc càng đau, càng lúc càng nóng.
Giống như là… có thứ gì đó muốn trào ra ngoài vậy.
Tầm nhìn có hơi nhạt nhòa rồi.
Lật chăn, nằm xuống nghỉ ngơi.
Mơ mơ hồ hồ ngủ không biết bao lâu.
Lúc tỉnh dậy thì đã là ban đêm.
Chỉ là mở mắt cũng rất khó khăn, toàn thân nhất là hai má như bị lửa đốt.
Tôi đưa tay sờ sờ trán mình.
Không sốt.
Nhưng khó chịu đến thở cũng không thông.
Miệng khô lưỡi đắng.
Tôi ngồi dậy, muốn cầm bình trà trên bàn đổ chút trà lạnh ra để uống.
Vừa xuống giường, dưới thân bủn rủn vô cùng, dường như đứng không vững, kéo lấy tấm màn, đầu nặng chân nhẹ.
Tôi nhất định là ngủ nhiều rồi, nếu không sao đầu lại choáng váng đến thế.
Một trận gió lạnh thốc vào, thổi đến đầu óc tôi tỉnh táo rất nhiều.
Thế nhưng đầu càng lúc càng đau, cả thân thể dường như không phải của mình.
Mãnh liệt ho khan vài tiếng.
Vừa đi đến cạnh bàn, nhấc ấm trà lên, cửa lại bị người đẩy mở.
Hơi kinh hãi, tay run lên, ấm trà rơi xuống đất, “loảng xoảng” vỡ vụn.
Lâm Hiên Phượng bước vào.
“Hiên Phượng ca… à không, Lâm công tử, ngươi đến rồi.”
Vô lực đến nói chuyện cũng thều thào, càng chẳng lòng dạ nào nói đùa.
Lâm Hiên Phượng nhíu mày nói, “Cứ gọi Hiên Phượng ca đi, Lâm công tử ta nghe thấy quái. Ta là đến nói cho ngươi biết, sáng sớm ngày mai chúng ta phải lên đường.”
Tôi nói, “Đi đâu?”
Lâm Hiên Phượng nói, “Kinh sư. Ở đó ta có mấy người bằng hữu, ở đó điều tra tin tức nhanh hơn.”
Tôi gật gật đầu, “Ta biết rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Lâm Hiên Phượng đứng nơi cửa một hồi không động.
Tôi cười cười, nói, “Sao ngươi còn chưa đi?”
Lâm Hiên Phượng thấp giọng nói, “… Đi tiểu đêm mặc thêm mảnh áo, tránh trúng phong hàn.”
Tôi lại khẽ gật đầu, cầm lấy giá nến trên bàn, soi dưới dất.
Ngồi xổm xuống, bắt đầu nhặt mấy mảnh ấm trà vỡ.
Vừa ngồi thụp xuống, trước mắt hoa lên.
Bàn tay chống thẳng xuống mảnh vỡ.
Lâm Hiên Phượng hốt hoảng vọt tới bên cạnh tôi, xốc nách tôi nhấc tôi lên.
“Ngươi ngốc à, sao lại dùng tay đi nhặt.”
Túm lấy tay tôi, cẩn thận kiểm tra.
Bàn tay xuất hiện một chỗ rách cực lớn, chẳng mấy chốc đã chảy máu đỏ tươi.
Y ngậm lấy tay tôi để mút máu.
Tôi vội vàng rút tay về, “Không cần, ta tự mình làm được rồi.”
Lâm Hiên Phượng giận dữ nói, “Ngươi tưởng ta đang quan tâm ngươi à. Đây là thân thể của đệ ấy.”
Tôi cắn cắn môi, không nói gì nữa.
Nhìn y cẩn thận hút máu rồi lại nhổ ra, đoạn xé y phục quấn lấy dùm tôi, trong lòng đột nhiên có hơi cảm động.
Không phải cảm động cho mình.
Mà cảm động vì họ, Vũ Hoàng cùng Hiên Phượng.
Xem ra bọn họ là thật sự tương ái.
Có chút hâm mộ, lại có chút đố kị kia…
Sau khi băng bó kỹ, y ngẩng đầu nhìn tôi, “Không phải thân thể của ngươi, ngươi cũng phải biết yêu quý…”
Nói đến đây, sắc mặt đột nhiên thay đổi, “Sao mặt của ngươi lại đỏ như vậy.”
Tôi chớp chớp mắt, “Mặt ta đỏ ư?”
Y dùng mu bàn tay thử thăm dò trán tôi một chút, cả kinh nói, “Ngươi, ngươi phát sốt rồi.”
Tôi nói, “Ta thử qua rồi, không có.”
Y nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay lạnh ngắt.
“Ngươi dùng tay mình để thử đương nhiên không có, sao lại thế này…”
“Có thể là ngấm lạnh thôi, không sao.”
Y ấp úng nói, “Người kia… không rửa sạch giúp ngươi?”
Tôi mờ mịt nhìn y.
“Hay là… ngươi căn bản là không tự nguyện?”
Tôi cười cười, “Tự nguyện hay không tự nguyện thì thế nào, thân thể của Hoàng đệ ngươi cũng bị ta vấy bẩn rồi.”
Tôi đương chuẩn bị quay lại giường nằm, nhưng Lâm Hiên Phượng lại đột ngột ôm lấy tôi.
Bị Lâm Hiên Phượng ôm thế này, trong lòng càng thêm chua chát.
Lúc nào cũng muốn khóc lớn một trận.
Lâm Hiên Phượng cứ thế ôm tôi thật chặt một hồi lâu mới buông ra.
Xếp lại chăn mền, đỡ tôi lên giường.
Tôi đang tính nói cảm ơn, thế nhưng ra khỏi miệng lại là tiếng ho khan kịch liệt.
Y đưa tay bịt miệng tôi lại, khẽ giọng nói, “Xin lỗi… Ta không biết.”
Tôi vỗ vỗ tay y, “Không sao, ngủ sớm chút đi, ta cũng ngủ đây.”
Lâm Hiên Phượng ngồi ngay đầu giường, kéo chăn lên đắp kỹ cho tôi, lại đưa tay khe khẽ sờ trán của tôi, “Ta bồi ngươi, nhắm mắt đi. Chúng ta đợi ngươi điều dưỡng mấy ngày rồi hẵng đi.”
Tôi cười gật gật đầu, cuộn mình lại, nắm lấy tay y, rất nhanh lại cảm thấy mệt nhừ.
Đợi sau khi tôi nhắm mắt, Lâm Hiên Phượng rất nhanh liền rời khỏi phòng.
Tôi mở mắt ra, nhìn căn phòng trống huơ trống hoắc, buông một hơi thật dài.
Đương tính ngủ tiếp, cửa phòng lại lần nữa được mở ra.
Len lén mở hé mắt thành một đường kẻ.
Lâm Hiên Phượng nhấc một thùng nước và ấm trà bước vào.
Đi đến bên cạnh tôi, y đặt ấm trà lên bàn, thùng nước đặt xuống, liền ngay sau đó có chút bọt nước bắn lên.
Y dùng tay áo lau mồ hôi, lại ra ngoài
Tôi cũng chẳng dám ngủ nữa.
Y… không phải muốn tắm rửa ở trong này chứ?
Cách một hồi, lại cầm một cái chậu và một ấm nước nóng vào.
Đúng rồi nước ấm, bận rộn thở hồng hộc hồng hộc.
Tiểu Hiên Phượng, ngươi cũng là người luyện công mà, mệt đến thế luôn sao?
Y ngồi xổm xuống, lấy chiếc khăn vắt trên vai ném vào trong nước, vắt mấy lần, lại mở ra giũ giũ.
Đi đến bên giường, lật cả người tôi lại.
Tôi nhất thời ngây ra, lại chẳng dám động.
Sau đó y bắt đầu cởi cái quần đã tàn tạ vô cùng của tôi.
……
Thế mà y lại đang lau…
Để tôi chết luôn đi.
Tuy không phải là thân thể của tôi, thế nhưng để người ta chăm sóc như đứa trẻ còn bú mớm, cũng thật mất mặt quá.
Tẩy rửa dùm tôi một hồi, cơn buồn ngủ của tôi đã bay biến, nằm trên giường chẳng dám cử động chút nào.
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nước chảy.
Sau đó cần cổ tôi được y nâng lên.
Ly trà ấm nóng kề gần bên môi.
Nhưng nước trà lại thuận theo sườn mặt tôi trượt xuống.
Y thở dài một hơi, lau nước đổ ra ngoài giúp tôi.
Trong bụng tôi mải kêu khổ, khát chết rồi.
Thế là hết rồi, biết sớm đã không vờ ngủ.
Tôi đang thầm than thở trong bụng, hai phiến môi đột ngột dán lên.
Trái tim nhất thời ngừng đập.
Y khẽ bóp quai hàm tôi, tôi không tự chủ được mà mở miệng ra.
Nước trà âm ấm trong miệng y chảy vào miệng tôi, còn dùng đầu lưỡi đẩy vào trong.
Tuy khẩn trương, nhưng đột nhiên cảm thấy không mấy bài xích y.
So với việc bị loại người kia cường bạo, còn không bằng để y dùng miệng mớm trà cho tôi uống, tôi còn không cần đụng tay.
… Tôi thế này là tự mình sa ngã nhỉ.
Y mớm liền vài ngụm, rồi mới cất đồ đạc đi.
Đứng bên cạnh tôi thật lâu chẳng rời.
Cuối cùng, y sáp tới gần, lại khẽ hôn tôi một cái rồi mới bỏ đi.
Đợi khi y ra ngoài, tôi mới nhổm dậy.
Nếu như nói ban nãy đó là y muốn mớm tôi, vậy lần cuối cùng đó là tại vì sao.
Tôi dùng tay bưng mặt mình.
Không không, y nhất định là xem tôi như “Hoàng đệ” của mình.
Đêm đó càng kỳ quái hơn là, tôi lại mơ thấy có người đến sờ trán tôi, còn là một người nam.
Chỉ là bề ngoài thế nào, không nhìn thấy rõ.
Chẳng qua là giấc mộng, không sao cả.
Cách hai ngày, thân thể của tôi đã dần dần khá lên, đi đứng cũng không còn vấn đề gì lớn nữa, trừ thỉnh thoảng đi đường có hơi đầu choáng mắt hoa thì trên cơ bản cũng coi như là đã bình phục.
Hai người dường như không mấy vội, chỉ có tôi là gấp gáp.
Dưới trăm cách thúc giục của tôi, quyết định thuê xe ngựa tiến kinh sư.
Thu thập xong túi hành lý, thanh toán bạc cho khách điếm, chuẩn bị rời khỏi Đăng Phong.
Thuê xong xe ngựa, đương chuẩn bị lên xe.
Một âm thanh non trẻ khe khẽ vang lên bên cạnh, “Phu xa, xin hỏi còn trống không, ta và công tử cũng dự định đi kinh sư.”
Chỉ thấy một đồng tử mặc áo ngắn màu hồng lam đứng ngoài xe ngựa, ngẩng đầu nhìn chúng tôi.
Phía sau thằng bé có một nam tử đang đứng, đầu đội đấu lạp màu đen và mạng che mặt.
(Đấu lạp: mũ, nón)
Không nhìn rõ mặt, thế nhưng vóc người cao lớn, thế này nhìn qua cũng rất có phong thái, khiến người khó dời mắt, chắc hẳn là vị đệ tử cao quan.
Phu xa nói, “Vẫn còn một chỗ.”
Nói xong quay đầu lại hỏi chúng tôi, “Chư vị bằng lòng chở thêm người không.”
Hoa Di Kiếm nói, “Thêm một người cũng chẳng sao.”
Lâm Hiên Phượng nói, “Có thể.”
Tôi nói, “Phải xem là người thế nào.”
Đồng tử kia nói, “Chúng tôi nguyện ý trả gấp đôi giá tiền, xin để ta đi theo đi.”
Phu xa nói, “Đáng tiếc chỉ có một chỗ, làm việc phải xếp thứ tự đến trước đến sau.”
Nam tử sau lưng đồng tử kia khẽ kéo thằng bé một cái, phất phất tay.
Đồng tử nói, “Công tử là muốn tự mình đi ạ?”
Nam tử kia gật gật đầu, màn lụa đen mỏng cũng theo đó mà khẽ khàng lay động.
Đồng tử nói, “Nhưng mà…”
Nam tử kia lại phất phất tay, thằng bé không lên tiếng nữa.
Đồng tử xoay đầu lại, nói với chúng tôi, “Công tử chúng tôi tên gọi Hàn Đạm Y, các vị trên đường xin hãy chiếu cố ngài ấy, ngài ấy thân thể không tốt lắm.”
Tôi có chút không thích thú, ló đầu ra nói, “Công tử các người không biết tự mình nói à.”
Hận nhất là đám ký sinh trùng.
Đồng tử đương định nói gì đó, Hàn Đạm Y lại phất tay một cái.
Đồng tử nói, “Vậy, vậy công tử, tiểu nhân trở về, người phải cẩn thận thân thể.”
Hàn Đạm Y gật gật đầu.
Đồng tử lo lắng nhìn y một cái, rồi rời khởi.
Ta liền không vui, “Này, này, Hàn gì đó, chúng ta nói sẽ giúp ngươi à. Ta nói phải xem người đó! Ngay cả nói chuyện cũng cần đồng tử giúp đỡ, ngươi không chịu nổi cực khổ thế này, làm sao đi với chúng ta được.”
Hàn Đạm Y chỉ chỉ vào miệng mình, lại phất phất tay.
Tôi nghi hoặc nói, “Là ý gì? Ngươi là người câm à?”
Y gật gật đầu.
“Ôi, a, xin lỗi, ta không biết.”
Tuy rằng cách tấm sa, nhưng vẫn cảm thấy y đang cười.
Trực giác bảo tôi biết Hàn Đạm Y nhất định là một công tử văn nhã tương đối tuấn mỹ.
Tôi chỉ chỉ đấu lạp của y, nói, “Ngươi muốn cứ đeo cái thứ đồ chơi kia à?”
Y chỉ chỉ xe.
“Ồ, ngươi lên trước đi.”
Động tác của y cực kỳ ưu nhã ngồi lên xe, ngồi bên cạnh tôi, gỡ đấu lạp xuống.
……
Hoa Di Kiếm bên cạnh tôi không biết đã lặp lại biết bao nhiêu lần, “Này, Vũ Hoàng, ngươi sao vậy. Nghệch ra gì đó, đi thôi nào.”
Lúc này tôi mới quay người lại nhìn y, lắc lắc đầu, “Ta… ta, được, đi.”
Phu xa vút một tiếng vung roi, xe ngựa lao đi như tên bắn.
Tôi biết nhìn chằm chặp người khác thế này rất vô lễ, thế nhưng làm sao cũng không khống chế được chính mình.
Lâm Hiên Phượng cũng nhìn chằm chặp Hàn Đạm Y một hồi lâu, nhưng ánh mắt của y cuối cùng vẫn rơi trên người tôi.
Ánh mắt của tôi lại lần nữa dời sang người Hàn Đạm Y.
Kiếp này tôi thật không dám tin một người có thể đẹp đến mức độ này.
Nhất cơ nhất dung, tận thái cực nghiên, mãn lập viễn thị, nhi vọng hạnh yên [1].
Luôn nói Trọng Liên là Quan Thế Mỹ Nhân, thế nhưng hắn ta ngoại trừ thêm vài phần ngang ngược, hoàn toàn không cách nào đánh đồng với vị công tử tên Hàn Đạm Y này được.
[1] Trích bài thơ “A Phòng Cung Phú” của Đỗ Mục.
Bản dịch thơ của Mai Lăng:
Dáng thân, vẻ mặt vô cùng thắm tươi.
Đứng xa xa, mong người ban hạnh.
Dịch nghĩa: mỗi thớ thịt, mỗi trang dung đều xuất hiện với tư thái xinh đẹp sung mãn nhất. Đứng nơi xa xa, mong được vua sủng hạnh.