Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi lắc lắc đầu, cách tấm mành trắng tuyết xuyên thấu len lén ngẩng đầu liếc hắn một cái.
Trong mơ màng, đôi mắt hẹp dài lưu chuyển thứ ánh sáng tím sậm.
Gió lạnh thổi qua, vén lên một góc lụa mỏng, phất lên tấm áo lót mỏng giao thoa giữa hai màu xanh bích và trắng ngần của hắn.
Tay hắn đang nhẹ nhàng nắm lấy của tôi.
Một tay khác của tôi thì đang nắm chặt ga trải giường, hít thở sâu, lại hít thở…
Phiền thật, cái thứ trong lồng ngực vẫn còn đang đập mạnh.
Trọng Liên vén lụa mỏng lên, khuôn dung vốn mơ hồ nhất thời trở nên rõ nét.
Vốn đã khá lên một chút, lúc này hoàn toàn khẩn trương đến thất thố, “Chào Liên cung chủ, Liên cung chủ tinh thần thật tốt.
Ánh trăng buông xuống, gương mặt của Trọng Liên giống như được khắc từ bạch ngọc.
Tôi đưa ngón tay cái nhè nhẹ cầm lấy ngón tay của hắn, cả kinh nói, “Đây thật sự là tay của nam nhân sao, chỉ có xương!”
Hắn trở tay nắm lấy tay tôi.
Tôi còn chưa kịp nói ra câu không lịch sự tiếp theo, thì hắn đã đẩy tôi ngã xuống giường.
Tôi dùng sức đẩy tấm thân đang đè lên người mình của hắn, kêu thảm thiết, “Ngươi muốn làm gì thế…”
Trọng Liên vừa cởi y phục của tôi vừa nói, “Là em bảo ta đến đây.”
Lúc này tôi mới phản ứng được với kế hoạch của mình.
Phục tùng hắn – Nghe ngóng bí tịch — Đánh cắp bảo điển – Chạy trốn.
Hẳn là như thế.
Ban đầu cho rằng mê hoặc người khác là một chuyện rất dễ dàng, chẳng phải chỉ là chủ động tý thôi sao, ai cũng có thể.
Thế nhưng đến lúc thật sự phải làm thì lại sợ Trọng Liên như chuột nhìn thấy mèo vậy.
Trọng Liên khẽ khàng hôn lên má tôi, dịu giọng nói, “Hoàng Nhi, em muốn làm thế nào?”
Lại là chủ đề này! Tôi trợn ngược mắt, “Dù sao bất luận ta chọn thế nào, ta cũng là cái người sẽ bị đè, ta tùy ngươi.”
Trọng Liên hơi ngạc nhiên nói, “Thế nào, nếu như không thích thế, vậy em làm đi.”
Mắt tôi lập tức phát ra kim quang, “Ngươi nói thật à?”
Trọng Liên gật gật đầu, “Ta sao cũng được. Lần trước không phải em nói mỗi người một lần sao, nếu không, lần này chúng ta cũng như thế?”
Lại nhắc chuyện đó! Huyết dịch toàn thân tôi giận đến sôi sục!
Nhưng vừa nghĩ đến … Tôi nhịn.
Tôi đưa tay ôm lấy cổ của Trọng Liên, cố gắng nặn ra một nụ cười lấy lòng, “Liên cung chủ, vẫn là ngài làm đi, bị người ta thượng rất đau, loại chuyện này nên để tiểu nhân chịu đựng là được.”
Trọng Liên hơi cau mày nói, “Nếu em không nguyện ý thì thôi vậy.”
Tôi nói, “Liên cung chủ, tiểu nhân không phải không nguyện ý, ngài nhanh lên đi nào Liên cung chủ.”
Quả nhiên bị tôi bức đến sốt ruột rồi.
Trọng Liên cởi áo ngoài của tôi ra ném xuống đất, “Em không phải là người của Trọng Hỏa Cảnh, không cần gọi ta là cung chủ.”
Tôi cười, “Liên Nhi, Liên Nhi tốt của ta… Oái! Đau…”
Trọng Liên không mạnh không nhẹ cắn một cái lên cổ tôi.
“Vậy kêu gì? Trọng Phì Liên? Trọng Phì Liên cũng không tệ… á…”
Đầu lưỡi ẩm ướt liếm một vòng quanh đầu nhũ của tôi.
“Vẫn là Đại Mỹ Nhân hay! Liên Hoa Đại Mỹ… ư ưm…”
Liếm láp biến thành mút.
“Hưm… Trọng Liên! Cứ gọi Trọng Liên vậy! Cái này không vấn… á á á… Đừng… ư ưm…”
Mút biến thành gặm cắn.
Toàn cơ thể tôi đều đau đớn đến cong lên, thở hổn hển nói, “Liên… Liên… đừng có cắn nữa, chịu không nỗi…”
Trọng Liên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt như mắt hồ ly lộ ra một tia thần sắc giảo hoạt, “Từ sớm nên gọi như thế.”
Hắn ngồi dậy, ôm lấy tôi đặt lên đùi hắn, tiến lại gần hôn lên môi tôi như chuồn chuồn lướt nước, bàn tay trên lưng nhẹ nhàng vuốt ve, giống như đang dỗ một con mèo không ngừng gây rối.
Trái tim tôi giật nảy, lấy cam đảm đưa tay ra, nhưng vẫn mãi lơ lửng trong không trung.
Bờ môi mềm mại lúc mạnh lúc nhẹ cọ lên môi tôi, hơi thở nóng rẫy phà lên gò má tôi…
Hắn thè lưỡi ra, cuốn mấy vòng trên môi tôi.
Ép tôi không tự chủ được mà hé miệng…
Tôi là tự mình nhập cuộc.
Hạ phòng tuyến kia xuống, vừa để hắn xâm nhập thì đầu óc tôi giống như bị thiêu đốt, liền trở nên mơ hồ.
Bàn tay vốn lơ lửng giữa không trung lập tức ôm chặt lấy thân thể hắn.
Cũng chẳng biết y phục của hắn cấu tạo thế nào, tôi cởi làm sao cũng không cởi được, hắn vừa xé liền giống như kéo sợi vậy, chẳng còn nữa.
Sau khi đã cởi đến không còn mảnh vải che thân, vẫn còn dính lấy nhau hôn đến không ngừng không nghỉ.
Thân thể hai người giống như sủi cảo vừa vớt ra khỏi nồi, vừa ướt vừa nóng.
Ôm nhau lăn qua lăn lại.
Nơi nào trên người nên được nhóm lửa thì đã nhóm, không nên nhóm thì cũng đã nhóm.
Lăn một hồi cuối cùng tôi ở phía trên.
Trọng Liên quả nhiên là một tên sắc quỷ, ngay cả thuốc mỡ cũng đem theo.
Tách chân tôi ra, đang chuẩn bị bôi thuốc, tôi lập tức đẩy tay hắn ra, giành lấy thuốc mỡ, đỏ mặt nói, “Ta tự làm!”
Chỉ là loại chuyện này thật khó nói.
Tự mình bôi thuốc vào nơi đó của mình…
Xoay đầu sang chỗ khác, chấm thuốc mỡ, thoa hai ba lượt phía ngoài hậu huyệt, qua loa ứng phó.
“Hoàng Nhi, chỉ bôi bên ngoài một lát sẽ đau, vẫn là ta giúp em vậy.”
Hắn ôm tôi gần vào hắn hơn, nâng chân tôi lên, da thịt có phần nóng rẩy của hắn vô ý ma sát trên người tôi… Trọng Liên đại đại ca, ngươi có thể tỏ ra ngượng ngùng chút được không, cái chuyện này…
Tôi choáng váng.
Tôi cũng không biết mình bực bội thế nào, khi khẩn trương là chỉ có hét lớn, “Không cần không cần, để ta tự làm!”
Trọng Liên thở dài một hơi, bẻ thẳng ngón tay của tôi, nhét vào hậu huyệt của tôi.
“Á…”
Hắn giữ tay tôi, ở bên trong thành vách chặt chẽ nóng bỏng đâm vào rút ra mấy lần.
Nơi mẫn cảm bị chính tôi đâm chọc một lượt.
Chuyện này… Chuyện này có gì khác với tự thẩm chứ, chẳng qua một cái là ở đằng trước, một cái là từ phía sau.
Tôi kềm chế không kêu thành tiếng, thế nhưng vẫn không kềm được tiếng hít thở gấp gáp đột ngột.
Một hồi giày vò cuối cùng đã qua…
Hai tay của Trọng Liên ôm lấy hông tôi, cẩn thận dời xuống dưới, đến khi chạm đến nơi đó, trái tim tôi thắt lại, là đàn ông thì không nên sợ đau, ông đây ngồi!
“Á á… u hu… đau quá…”
Cái ấy của hắn cứng ngắc như muốn đâm xuyên qua tôi.
Cả người hoàn toàn rã rời, hai tay vòng qua dưới nách hắn ôm chặt lấy tấm lưng của hắn, cắn một cái lên vai hắn, đau đến cả người phát run, nhất là hai chân, run đến chính bản thân tôi cũng không khống chế được.
Trọng Liên khẽ khàng vuốt ve lưng tôi, hô hấp cũng gấp gáp lên nhiều, “Đau lắm à?”
Hắn hỏi thế này ngược lại khiến tôi khó mà nói nên lời, chỉ biết ngồi phịch trên người hắn thở lấy thở để.
Qua một hồi, Trọng Liên khẽ tiếng nói, “Hoàng Nhi, di chuyển đi.”
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, “Di chuyển? Di chuyển gì?”
Trọng Liên nói, “Em chưa từng thử qua tư thế này sao?”
Mặt tôi đỏ kên, “Ta đã thử qua ở bên dưới và ở phía trên…”
Thế này không phải đang nói nhảm sao.
Con ngươi tím sậm của Trọng Liên lóe qua một tia vui mừng không dễ phát giác, “Lần đầu của em… là cùng với ta?”
Tôi vỗ lên mặt hắn một tát, chẳng qua là không ra sức, “Nói nhảm, lần đầu tiên lần thứ hai lần thứ ba đều là ngươi.”
Tôi thử dịch lên trên, nhưng toàn thân không chút sức lực.
Cười ngượng ngùng, lại cố gắng nâng người lên, vẫn là nâng không nổi.
Trọng Liên hơi mỉm cười, nhấc hông tôi lên, dịch lên trên một xíu.
Tôi khẽ khàng thở ra một hơi.
Hắn lại nhấn người tôi xuống, hơi vừa thở ra lại hít vào lại.
Vong tình ôm lấy đầu hắn, hai chân từng cơn co rúm từng cơn co giật, tiếng rên rỉ muốn khắc chế nhưng khắc chế không nổi từ miệng thoát ra chẳng theo nhịp điệu.
Gió hây hây thoảng hương mai, trăng sáng tỏ như sắc trắng.
Trọng Liên từng lần từng lần dập vào nơi mềm mại nhất bên trong cơ thể tôi.
Nơi thân thể hai người dán chặt vào nhau có mồ hôi tuôn ra không ngừng, cũng chẳng phân rõ là mồ hôi của ai nữa.
Nửa canh giờ sau, tôi nằm trong lồng ngực của Trọng Liên, đột nhiên cảm thấy chột dạ vô cùng.
Những lời đó vốn là tôi cố ý nói ra để lấy lòng hắn.
Thế nhưng nhìn dáng vẻ Trọng Liên có phần vui vẻ thế này, tôi lại cao hứng theo cả nửa ngày… Cũng chẳng phân rõ bản thân rốt cuộc là diễn kịch hay là đang nhập vai.
Ngón tay chậm rãi lướt qua lồng ngực trần trụi của hắn…
Vốn tưởng hắn đang ngủ, thế nhưng hắn chợt tóm lấy tay của tôi.
Tôi giống như bị bắt gian tại trận, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lòng bàn tay chợt thấy lạnh.
Trọng Liên dùng mu bàn tay chống đầu mình, dựa vào đầu giường, “Vốn là cho Tuyết Chi, bây giờ thì cho em.”
Mở ra nhìn, một miếng hổ phách màu nâu sáng đặt trong tay tôi.
***
Bãi bồi khói sóng khe suối cây cối, ánh mai rực rỡ, hoa núi chim rừng đầu xuân.
Đứng kiễng chân trên cành cây, gắng sức vươn dài cánh tay, tay nắm thật chặt một cành cây, dùng sức thọt tổ chim ở ngay phía trước.
Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa.
Đã săm soi tổ chim này từ sớm, lúc này cuối cùng cũng đã tìm được thời cơ.
Tôi dùng tay áo lau lau mồ hôi trên trán, liếc xuống dưới một cái.
Thiếu niên bên dưới cây không dám lớn tiếng nói chuyện.
Sợ tôi rớt xuống, lại không nỡ nhìn tôi làm loại chuyện tàn nhẫn thế này, chỉ có thể run giọng nói, “Hoàng đệ, xuống đi, đừng có thọt nữa, cẩn thận kẻo ngã, hơn nữa chim mẹ sẽ buồn đó…”
Tôi ném một cành cây xuống trúng y.
Tôi ở đây đang bận đến mồ hôi đầy mặt, y còn ở đó oán giận.
Còn thiếu một chút, còn thiếu một chút… Tôi nhón chân cao hơn.
Chính vào lúc cành cây xiêu xiêu vẹo vẹo kia sắp sửa chạm được đến tổ chim…
“Á —“
Trượt chân một cái, tiếng kêu thảm của tôi truyền khắp cả khu rừng.
Nhìn tiểu tử kia đưa hai tay ra, tôi uốn éo người, muốn tránh không rơi trúng người y, thế nhưng đã muộn.
“Phịch!”
Y bị tôi xem là nệm thịt nện đến nửa sống nửa chết.
Tôi rên rỉ mấy tiếng rồi mới chậm rãi đứng dậy, nhưng cũng mặc kệ không phủi bụi trên người mà vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra thân thể của y.
“Oa… đau quá…”
Y ho khan hai tiếng, dùng tay bụm ngực mình, nhắm mắt lại.
Nhìn y không cử động, tôi đờ cả người.
Luống cuống tay chân cởi áo ngoài của y ra, da thịt trắng ngần, chim Phượng màu vàng, nhưng không có bất kỳ vết thương nào.
Nhớ Thất Sát bá bá từng kể tôi nghe một phương pháp cứu người…
Tôi dùng sức ấn ấn bụng y.
Không phản ứng.
Vậy Hồng Đinh thúc thúc nói có thể có tác dụng…
Tôi dùng sức ấn nhân trung của y.
Không phản ứng.
Bách thúc thúc nói nếu người nào bị choáng thì nên giết chết hắn, nhưng nếu mỹ nhân bị choáng, thì nên…
Hiên Phượng ca là mỹ nhân, đây là điều mọi người đều biết.
Ừm, tuy không đẹp bằng tôi.
Tôi nhẹ nhàng cưỡi lên người y, hít sâu một hơi, cúi người xuống, ngậm lấy môi y, chậm rãi đẩy khí vào trong miệng y.
Cái miệng nhỏ thật mềm, chà xát thêm chút.
Quả nhiên có hiệu quả, hơi cọ một chút, toàn thân Lâm Hiên Phượng đều rung lên một hồi.
Đôi mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, hiện lên một tầng sương mỏng mảnh.
Tôi nhéo nhéo mặt y, “Khá lắm, dám giả chết với ta.”
Chỉ là, phía dưới là cái gì.
Tôi ngồi trên người y, nơi đó của y… hình như, đã cứng.
Tôi liền trở nên hưng phấn, vội đưa tay nắm lấy nơi đó của y, “Woa, woa woa, Hiên Phượng ca, huynh lợi hại thật, nơi đây của huynh đã cứng ngắc thế này, tại sao của ta không được vậy?”
Nói xong tôi đưa tay gãi gãi phía dưới của mình, mắt nhất thời phát sáng, “Sùng bái huynh thật đấy…”
Ánh mắt của Lâm Hiên Phượng chớp mắt trở nên mơ màng.
Lập tức ôm lấy cần cổ của tôi, lật người lại, đè tôi dưới thân y.
“Này, muốn đánh nhau phải không? Trên người ta có thuốc mê đó.”
Tiểu tử này lá gan càng ngày càng lớn.
Tôi đang đưa tay vào trong ngực lấy đồ, y lại một phắt túm lấy tay tôi, thô lỗ ôm lấy thắt lưng tôi, áp sát hạ thể của tôi vào nơi cứng ngắc của y.
Tôi chợt cảm thấy một nỗi sợ hãi không hiểu tại sao, nhất thời quên mất phản kháng, chỉ sững sờ nhìn y.
Đôi mắt hoa đào quyến rũ chầm chậm kép thành một khe hẹp.
Hai phiến môi nóng bỏng áp lên môi tôi…
“Ưm… ư ưm… huynh phải tắm đi… uông a a…”
Đoán chừng tôi gọi thế này đã dọa cho y sợ.
Đẩy tôi ra như ném bỏ củ khoai bỏng tay, ngồi dậy, ngơ ngác nhìn tôi hồi lâu, nhanh chóng đứng dậy lao xuống núi.
Nhìn bóng người thật dài kia chớp mắt biến mất khỏi tầm mắt, tôi ngồi ngây người tại chỗ, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, hoàn toàn không hiểu gì cả.
Nhìn trái nhìn phải không có ai, có hơi xấu hổ đưa tay xuống dưới, sờ sờ nơi đó của mình.
… Vẫn là mềm.
Ánh dương đầu thu xuyên qua những tầng rừng rậm rạp, lọt vào song cửa sổ khép hờ.
Tôi nhảy xuống giường, đang chuẩn bị đi tắm, chợt phát hiện đã có người tẩy rửa cho mình.
Khoác đại một kiện y phục vào, mùi thức ăn bay tới từng đợt.
Bụng phát ra tiếng rồn rột, giống một con chó nhỏ vừa ngửi vừa đi theo mùi của thức ăn, đi qua mấy hành lang gấp khúc, đi đến một gian tiểu viện, có mấy đồng tử tỳ nữ đang đứng xếp hàng, Trọng Liên, Thủy Kính, còn có Sở Vi Lan đang ngồi bên bàn, trong lòng Sở Vi Lan còn ôm Tiểu Tuyết Chi trời đánh kia.
Nhìn tình huống này, chẳng suy nghĩ gì đã xoay người bỏ chạy.
Vừa xoay người, tiếng của Trọng Liên đã vọng tới, “Hoàng Nhi, đến ăn điểm tâm.”
Nhắm mắt bước qua, ngồi xuống, cầm lấy một miếng bánh hoa quế liền ăn, mặt chỉ thiếu chưa vùi vào chén.
Trọng Liên cũng chẳng nói chuyện với tôi, Thủy Kính thì tiếp tục đút cháo gạo nếp cho Tuyết Chi ở trong lòng Sở Vi Lan.
Trọng Tuyết Chi hừ hừ hai tiếng, Thủy Kính nói, “Cung chủ, vết cứt trâu trên đầu Thượng Hoàng đã bong rồi.”
Miếng bánh hoa quế vừa ăn vào miệng suýt chút bị tôi phun ra.
Trọng Liên liếc Tuyết Chí một cái, rồi nói, “Ừm.”
Tôi cũng ló đầu nhìn một cái, kềm không được mà hít vào một hơi.
Đôi mắt còn chưa hoàn toàn mở ra khi lần đầu nhìn thấy nay đã to hơn, cặp mắt to đến giống như cả gương mặt chỉ có hai con mắt ấy thôi vậy, vừa sáng vừa long lanh, da dẻ trắng trẻo nõn nà giống y chang phụ thân con bé.
Thật muốn chà đạp con bé.
Sở Vi Lan nhìn một cái, cười nói, “Trong cung có rất nhiều người nói, Chi Nhi và Lâm công tử rất giống nhau. Thế nhưng ta cảm thấy không giống. Tuy nói là nhặt về, nhưng ta cảm thấy con bé và cung chủ lại giống nhau đến thần kỳ.”
Tôi hung tợn cắn nát một miếng bánh hoa quế khác trong miệng.
Chỗ nào không giống tôi?
Vừa nhìn cái miệng nhỏ đáng yêu, vừa nhìn cái bộ dáng lanh lợi, vừa nhìn hai chòm tóc đỏ trên đầu kia, không giống tôi thì giống ai?
Nhưng suy nghĩ lại, không đúng, đây là con gái của Liên… cung chủ mà, tôi giành gì mà giành chứ.
Đôi mắt tím của Trọng Liên điềm nhiên như không quét qua người tôi, “Đúng là giống thật.”
Tôi nghiêng đầu nhìn bầu trời thu xanh ngắt mênh mông bát ngát, “Tiết trời hôm nay tốt thật.”
Trọng Liên khẽ nhấp một hớp trà Long Tỉnh thượng hạng, “Đúng là rất tốt.”
Sở Vi Lan sáp tới bên cạnh Trọng Liên cười nói, “Tiết trời hôm nay chẳng ra làm sao, tiết trời hôm qua mới tốt, không khí trong lành, trăng sáng rất tròn, chẳng qua tối qua gió hơi to một chút.”
Đôi mắt hẹp dài của Trọng Liên hơi cong lên, “Bóng mờ đổ nghiêng, gió mát trăng thanh, sao ngờ giường ngọc rung. Đàn sáo đêm khuya, khát tình phượng hót, càng khiến tình vô tận.”
Thủy Kính vỗ tay cười nói, “Cung chủ, lời hay.”
Sở Vi Lan nhíu mày nói, “Tối qua giường của ta cũng bị gió rung làm kêu miết, ngủ cũng chẳng ngon. Cung chủ cũng thế à?”
Trọng Liên không trả lời, chỉ lơ đãng liếc tôi một cái.
Ngụm trà tôi vừa uống vào miệng cuối cùng không ngậm được nữa, phun ra hết.