Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gió đêm lướt khẽ, quét sạch đất trời.
Một mảnh trăng non rọi vịnh trong.
Phụng Tử đã ngủ.
Lúc ngủ, còn ôm chặt lấy một cái gối. Vẻ mặt an nhiên, hô hấp đều đều ổn định. Nốt ruồi mỹ nhân nơi đầu mày đỏ như ngưng mai, làm cho con bé trông nhu hòa rất nhiều.
Tôi ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng vén tóc cho con bé.
Cuối thu năm ngoái, hai nhân cách của Trọng Liên đã hợp nhất.
Sau khi nhìn thấy những chữ trên tấm hổ phách, lập tức nghĩ đến chuyện chạy tới Trọng Hỏa Cung, thế nhưng mãi đến tối tôi vẫn chưa cựa mình.
Nếu như tôi đi, bọn họ nói với tôi rằng, hắn đã không còn nữa…
Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Trọng Liên nói, đợi khi tôi lấy được thứ mình muốn, đợi khi tôi nhớ ra tất cả mọi chuyện, không cần hắn nói, tôi cũng sẽ bỏ đi. Hắn nói, cuộc đời của phù du rất ngắn, sáng sinh chiều mất, sớm nở tối tàn.
Hắn còn nói, hắn hận bản thân mình sinh ra trong thế giới này.
Tôi không biết lúc đó liệu có phải hắn đã biết trước tương lai của mình hay không.
Trước nay tôi chỉ muốn giết hắn, nhưng lại chưa từng nghĩ nếu như hắn chết rồi, tất thảy sẽ trở nên thế nào.
Nếu như hắn đã chết.
Nếu như hắn đã chết…
Chợt cảm thấy chẳng thể nào hít thở.
Bước ra khỏi cửa, hít sâu một hơi, nhưng không cách nào ngăn mình tiếp tục suy nghĩ.
Gió vù vù, cuốn bay đám lá úa.
Sân sâu yên tĩnh, đình nhỏ trống không.
Nắm tay lại, nhắm chặt hai mắt.
Nói gì mà phải báo thù cho Hiên Phượng ca, nói gì mà hận hắn, chỉ mong hắn chết đi. Đến cuối cùng, hắn sống chết không biết, mới biết được mình đã sai quá triệt để. Ngoại trừ tổn thương, thì chẳng còn gì lưu lại.
Xông trở về phòng, thu thập xong mọi thứ, cẩn thận ôm Phụng Tử đang ngủ say dậy.
Bước tới ngoài đình viện, nhẹ nhàng nhảy lên mái hiên, nhảy ra ngoài tường.
Tôi không muốn để mình hối hận.
Vô luận hắn sống hay chết, tôi cũng nhất định phải gặp hắn lần cuối cùng.
Đưa Phụng Tử theo, tốc độ chậm đi khá nhiều.
Dọc đường đi xin chút cháo loãng cho con bé uống, coi như là lấp đầy bụng.
Lúc đi ngang qua một thành trấn nhỏ, nhìn thấy một cảnh khiến tôi khó mà quên được.
Cạnh bên thành trấn có một con suối nhỏ.
Cạnh bên suối có bày mấy chiếc ghế tre bàn tre.
Trên bàn đặt mấy chén cháo.
Một thai phụ và một bà cụ già đang ngồi trên ghế, lười biếng phơi nắng. Tay người thai phụ lúc nào cũng đặt trên bụng mình, nhẹ nhàng vuốt ve.
Bà cụ ngồi bên cạnh nàng ta phe phẩy cây quạt.
“Ôi, ta cũng đã từng thế này, sinh con thật sự giống như dạo một vòng qua quỷ môn quan trở về vậy. Nhưng mà con đừng có lo lắng, ta nhất định sẽ mời bà mụ tốt nhất cho con. Đoạn thời gian này con đừng có đi lại quá nhiều, tránh động thai khí.”
Thai phụ kia mỉm cười điềm đạm.
“Cám ơn mẹ, con đã là rất hưởng phước rồi. Chỉ thương thay cho Vu tẩu…”
“Ôi, vận khí của nàng ta cũng thật quá tệ, vừa mang thai thì trượng phu chết. Cũng may ba mẹ chồng của nàng ta vẫn còn, nếu không thật không biết mấy tháng tiếp theo nàng ta sẽ sống thế nào đây.”
Thai phụ nói, “Cũng không thể nói thế, nếu như không có trượng phu chống đỡ, ai mà có dũng khí sinh con ra chứ.”
Tôi đi về phía họ, chỉ chỉ chén cháo trên bàn.
“Thưa cụ bà, xin hỏi ta có thể xin chút cháo của hai người để bù nước cho đứa bé không?”
“Không thành vấn đề.” Bà cụ nhìn ngắm Phụng Tử, “Đây là con của cậu à?”
Tôi gật gật đầu, múc một muỗng cháo mớm cho Phụng Tử.
Phụng Tử chớp chớp đôi mắt to, ngoan ngoãn uống muỗng cháo đó, vừa uống mắt vừa cong lên, nhìn tôi cười miết, trong họng phát ra tiếng ực ực.
Bà cũ sờ sờ bụng của cô con dâu, thờ ơ hỏi, “Mẹ của đứa bé đâu?”
Động tác hơi ngập ngừng một chút.
“Đang… đang ở nhà. Giờ đây tại hạ chính là đưa con gái về tìm người ấy.”
Phụng Tử vươn bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay tôi, đổ phần cháo còn thừa lại vào.
Bà cụ gật gật đầu, lại phe phẩy phiến quạt.
“Hẳn là đang ở cữ nhỉ. Ở cữ cũng vất vả lắm, chỉ hơi không để ý cơ thể một chút là sẽ yếu đi ngay. Làm tướng công thì tuyệt đối đừng để nương tử chịu lạnh, nếu không nửa đời sau sẽ không dễ chịu gì đâu.”
Trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh.
Giữa tuyết bay đầy trời, đao của tôi thọc mạnh vào sau lưng Trọng Liên.
Ánh mắt hắn nhìn tôi, vừa tịch mịch lại yếu đuối.
Tôi nhíu chặt mày, cẩn thận đút muỗng thứ hai cho Phụng Tử, hốc mắt dần dần mơ hồ.
Những ngày vừa chăm sóc con bé vừa gấp rút lên đường thật chẳng dễ dàng gì.
Lúc đến Trọng Hỏa Cung đã là cuối thu.
Lá rụng đầy đất, phong đỏ ngợp rừng.
Bước đi trên đất cứ xào xà xào xạc.
Tôi sờ sờ túi áo mình, tìm được một túi bột mịn. Đi đến rắc lên khoảng giữa rừng tử đằng hơi chệch phía tây một tí, sương mù trong rừng tan dần, một con đường nhỏ dần hiện ra.
Cấp tốc chạy vào trong.
Vô số lầu gác sắc trắng như hoa ngàn cánh như xứ sở của tuyết.
Suối trong vờn quanh, nước lăn tăn cuộn khói sóng.
Chỉ là giữa lầu các không còn ánh đèn đuốc, trên cầu đá không còn bóng tỳ nữ.
Bước vào Điện Gia Liên.
Trống rỗng như không.
Chẳng một bóng người.
Thậm chí những món đồ hơi đáng tiền một chút đều đã bị mang đi mất.
Bàn tay ôm Phụng Tử của tôi đã bắt đầu run lên, nhìn trái ngó phải một hồi cũng chẳng thấy bóng người nào, cuối cùng chỉ đành lớn tiếng hô gọi, “Có người không vậy? Người đi đâu cả rồi?”
Sau đó chỉ có tiếng vọng tịch mịch.
Vang vọng từng hồi.
“Trọng Liên! Trọng Liên!”
“Trọng Liên! Ngươi đang ở đâu!”
Cũng âm thanh ấy không ngừng lặp lại.
“Liên… ngươi đi đâu rồi…”
Từ đầu đến cuối chỉ có một mình tôi.
Tôi nản lòng ngồi xuống đất, đã không còn dám nghĩ tiếp nữa.
Sau lưng dần dần vang lên tiếng bước chân, tiếp theo là một âm thanh vang dội vang lên ____
“Lâm Vũ Hoàng, ngươi quả nhiên đã bán đứng bọn ta!”
Đợi khi tôi hoàn hồn lại, quay đầu, sợ đến lập tức đứng bật dậy.
Người của Linh Kiếm Sơn Trang và mấy môn phái khác đều đến đầy đủ.
Lâu Thất Chỉ thở dài một hơi, lắc lắc đầu.
Lâu Ngạn Hồng tiến một bước về phía tôi.
“Lần trước trông ngươi và Thủy Kính nói chuyện chúng ta đã biết chắc chắn là ngươi có vấn đề. Không ngờ rằng ngươi thật sự lén lút lẻn ra ngoài, nếu không phải ta phát hiện manh mối thì e rằng mọi người đều đã bị ngươi hại chết rồi! Ngươi nói thử, người của Trọng Hỏa Cung đã đi đâu hết cả rồi?!”
Tôi đã chẳng còn tâm tư suy nghĩ chuyện khác.
Trọng Liên không có mặt tại nơi này.
Hắn không có tại đây.
Vậy hắn đã đi đâu rồi…
Hắn nhất định là ở trong Tâm Liên Các, hắn chắc chắn ở trong đó!
Tôi xông ra ngoài cửa, nhưng lại bị Lâu Ngạn Hồng kéo về, “Muốn chạy à? Không dễ dàng thế đâu!”
Tôi hất mạnh tay y ra, phẫn nộ rống, “Mẹ kiếp, buông ta ra!!!”
“Lâm Vũ Hoàng! Ta nhẫn nhịn ngươi lần nữa thì ngươi thật sự xem mình quan trọng lắm à!” Âm thanh này không phải của Lâu Ngạn Hồng, mà là Lâu Thất Chỉ, “Bây giờ thế nào ngươi cũng phải cho mọi người một câu trả lời đi chứ!”
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào nhìn tôi.
Tôi chậm rãi lắc đầu.
Càng lúc càng dùng sức.
“Ta không biết, ta thật sự không biết!”
Lâu Ngạn Hồng ra sức đẩy tôi một cái ____
“Ngươi muốn lừa ai thế hả?”
Tôi không phòng bị, bước chân không vững, thụt lùi một bước.
Đương tính lên tiếng giải thích, lại một người nữa lên tiếng nói chuyện, “Không cần tìm tiếp nữa, các ngươi tìm không được cung chủ đâu.” Giọng nói già nua vô cùng. Quay đầu lại nhìn, chính là Ôn Cô Đông Thái, một trong Tứ đại trưởng lão của Trọng Hỏa Cung.
Ôn Cô Đông Thái bước loạng choạng, nhìn tôi vô cùng kinh ngạc.
“Lâm công tử, cậu… chưa chết.”
“Đừng nói chuyện này, hắn… hắn…”
Đã không thể nói tiếp được nữa.
Ôn Cô Đông Thái khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nói từng câu từng chữ, “Ôi, cho dù cậu có còn sống thì cũng không cứu được ngài ấy. Hẳn cậu đã biết cung chủ luyện là không thể nào động tình được.”
Cơ thể tôi đã bắt đầu run rẩy kịch liệt.
“Không thế nào, không thể nào! Còn chưa đến một năm mà, không thể thế được!”
“Đích thực còn chưa được một năm, nhưng ngài ấy tưởng cậu đã chết rồi.” Ôn Cô Đông Thái thở dài một hơi, “Tối hôm Phụng Tử ra đời, cung chủ đã tự vẫn trong Liên Tâm Các.”
***
Lâu Thất Chỉ nở nụ cười khoan thai, nói, “Đường đường cung chủ của Trọng Hỏa Cung mà lại tự sát? Ôn Cô trưởng lão, chớ coi tại hạ là tên ngốc chứ.”
Ôn Cô Đông Thái thản nhiên nhìn ông ta.
“Nếu như cung chủ vẫn còn sống, giờ phút này chư vị đã thành một đống thi thể rồi.”
Lời này nói thật nhẹ nhàng như mây, nhưng tất cả mọi người đều biến sắc, duy chỉ Lâu Ngạn Hồng châm chọc mà rằng, “Chỉ dựa vào một người ư? Giết hết toàn bộ bọn ta? Trưởng lão à, ông nhìn xem những người đến đây là ai nào.”
Ôn Cô Đông Thái vuốt râu một lượt.
“Ếch ngồi đáy giếng.”
Lâu Ngạn Hồng trước là sững người, sau đó thì giận đến mặt mũi đỏ au.
“Là ông chẳng coi ai ra gì cả! Cẩn thận ta chém ông!”
Ôn Cô Đông Thái cười lớn, “Ha ha ha ha… Dù sao cung chủ cũng chẳng còn nữa, Trọng Hỏa Cung cũng hủy rồi. Bây giờ lão hủ chỉ còn một cái mạng quèn, các ngươi cái đám bại hoại chân chính nếu như muốn thì cứ lấy đi.”
“Vậy ta thành toàn cho ông!”
Lâu Ngạn Hồng rút bảo kiếm ra, đâm về phía Ôn Cô Đông Thái ____
Keng!
Kiếm bị bắn ngược trở về.
Lâu Thất Chỉ nắm lấy chuôi kiếm, đẩy mặt của Lâu Ngạn Hồng ngược về, lắc lắc đầu, nói với Ôn Cô Đông Thái, “Ôn Cô trưởng lão, cung chủ các người tự sát như thế nào?”
Ôn Cô trưởng lão thở dài một hơi.
“Hạc đỉnh hồng. Uống một chén, trong thời gian nửa chung trà thì ra đi.”
Hạc đỉnh hồng.
Tôi ra sức ôm lấy Phụng Tử.
Đứa bé trong lòng đau đến rên rỉ.
Lâu Thất Chỉ trầm mặc.
“Trọng Liên tại sao lại tự sát?” Lâu Ngạn Hồng nhìn tôi một cái, “Chẳng lẽ bởi vì tên tiểu tử này? Ông đừng có đùa với ta. Hắn là người thế nào thì toàn thiên hạ đều biết.”
Ôn Cô Đông Thái tỏ vẻ hững hờ.
“Thứ cho lão hủ không thể nói rõ. Các ngươi muốn giết thì giết đi.”
Sắc mặt của Lâu Thất Chỉ càng âm trầm.
Trong mắt có ánh hưng phấn lướt qua.
“Nếu như Trọng Liên đã chết, chúng ta sẽ san Trọng Hỏa Cung này thành bình địa!” Nói xong, từ bên hông rút ra thanh trường kiếm, giơ lên thật cao. Đám người sau lưng ào ào hưởng ứng hiệu triệu, lập tức rút vũ khí ra.
Tiếng đao tiếng kiếm vang dội trong căn đại điện kín mít.
Ánh đao ánh kiếm lóe lên những ánh sáng băng hàn thấu xương.
Ôn Cô Đông Thái nhắm chặt đôi mắt già nua mờ đục, cặp mày nhíu lại
Lâu Thất Chỉ nhắm thanh trường kiếm về phía Ôn Cô Đông Thái.
“Ôn Cô trưởng lão, thật sự xin lỗi khi phải khai đao ông trước.”
Ôn Cô Đông Thái lại thở dài một hơi, lắc lắc đầu.
Ôn Cô Đông Thái tuổi tác đã lớn, dùng chiêu thức nhanh gần như là bách phát bách trúng. Quả nhiên Lâu Thất Chỉ vừa híp mắt một cái, cổ tay dùng lực, thanh kiếm nhanh chóng xoay tròn một vòng trong không trung ____
Linh Không Kiếm Pháp!
Kiếm pháp nhanh nhất thiên hạ chính là chiêu thức này!
Ôn Cô Đông Thái cũng không muốn tránh né, chỉ đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Chính vào lúc này ____
Ánh vàng bạc giao nhau lóe lên trong không khí, tạo ra một âm thanh chói tai trong không trung, trực tiếp đánh vào thanh trường kiếm sắp sửa đâm vào yết hầu của Ôn Cô Đông Thái!
Bang _____ Keng!
Trường kiếm bỗng rơi xuống đất.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người tôi.
Tôi ôm lấy Phụng Tử, nhẹ nhàng nhảy một cái, đạp lên bả vai Lâu Ngạn Hồng, chân bước qua đầu mấy người, thân hình xoay chuyển, đưa tay đón lấy đao Hoàng Vũ tự mình ném ra, tra vào vỏ.
Trên chuôi đao còn lưu lại độ ấm ban nãy khi nắm chặt.
Lông vũ trắng yên lặng bay phấp phới trong không trung.
Lâu Thất Chỉ đột nhiên quay đầu lại, kinh ngạc nhìn tôi.
Phụng Tử sợ hãi nép vào người tôi, khuôn mặt nhỏ bé nhướn lên, nốt ruồi mỹ nhân như hồng ngọc tô vẽ.
Bàn tay ôm con bé của tôi dùng lực hơn chút, siết con bé vào lòng mình.
“Lâu trang chủ, xin ông hãy đi đi!”
Âm thanh rất lớn, nhưng sức không đủ.
Trọng Liên, Trọng Liên, Trọng Liên…
Lâu Thất Chỉ nhặt trường kiếm lên, mũi kiếm chầm chậm chỉ về phía tôi, “Lâm Vũ Hoàng, kết cục khi bán đứng mọi người ngươi cũng đã biết. Lâu mỗ ta bây giờ sẽ diệt trừ tên phản đồ nhà ngươi ngay tại nơi này ____!”
Ngón tay của ông ta lướt qua mũi kiếm.
Bỗng chốc, thân mình gập xuống, trường kiếm từ phía trên bên phải vạch xuống!
Tôi ngửa đầu né tránh, tránh khỏi công kích của ông ta.
Ai biết sau khi ông ta thu kiếm lại, khuỷu tay trái lại xoay chuyển đánh về phía tôi, tôi đưa bàn tay ôm Phụng Tử ra ____
Bang!
Hai khớp xương va nhau!
Hai người đều thụt lùi một bước.
Khuỷu tay tôi va chạm đau âm ỉ, nhưng chẳng quên nhấc chân, cấp tốc đá vào bàn tay cầm kiếm của ông ta.
Liên tục hai lần đánh rơi vũ khí, mặt của Lâu Thất Chỉ vừa trắng vừa đỏ, “Sao lại có thể… Lâm Vũ Hoàng, ngươi nói, có phải ngươi đã luyện tà công gì đó không?”
Hai tay tôi ôm lấy Phụng Tử vẫn kinh hãi không thôi, không nói tiếng nào.
Điện Gia Liên đột nhiên trở nên hết sức trống trãi.
Yên lặng đến có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Lâu Ngạn Hồng vội vàng quay đầu lại, hét to với chúng nhân, “Giết tên phản đồ này! Giết hắn! Giết hắn!”
Hồi lâu.
Đám người vẫn không lên tiếng.
Tôi thầm vận nội lực, đạp lên vai chúng nhân, bay ra ngoài đại điện.
Lá tàn úa, gió tiêu điều.
Tôi đứng tại đại điện đối diện với con sư tử đá to lớn, lấy quyển trục từ trong lòng ra, giơ lên cao, “Mặc kể Trọng Liên ở đâu, thứ các ngươi muốn chẳng qua chỉ là quyển này mà thôi.”
Đám người cùng nhau quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt đều dừng trên tay tôi.
Gió lạnh thổi tung vạt áo của tôi lên, thân thể lạnh lẽo.
Tôi nhún chân một cái, nhảy lên cao.
Hồng nhạn bay cao trên bầu trời ảm đạm.
Trong lòng chỉ còn mỗi nỗi trống trải vô biên.
Nói gì mà nhớ nhung Tuyết Chi.
Hiện tại cho dù có người nói với tôi rằng Tuyết Chi đã chết, thì hẳn tôi cũng không khó chịu hơn thế này.
Trọng Liên không còn nữa.
Thì còn sót lại thứ gì chứ.
Tôi hít sâu một hơi, ném quyển trục xuống dưới núi _____
“Muốn tiến đánh Trọng Hỏa Cung, thương vong của các ngươi nhất định sẽ rất nặng nề, nhưng nếu bây giờ mà xuống núi, các ngươi sẽ có được bí tịch võ công mạnh nhất thiên hạ, trở thành chủ nhân của “Liên Dực”, võ bá thiên hạ ____ đích thực!”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Lâu Ngạn Hồng kích động xông ra khỏi đoàn người, nhưng liền bị Lâu Thất Chỉ kéo lại.
“Con trai, đừng để bị trúng kế! Nếu như thật sự là thì hắn nỡ ném đi sao?”
Lâu Ngạn Hồng hất tay ông ta ra.
“Đừng, cha, để con đi xem thử, có thể là thật đó!”
Lâu Thất Chỉ muốn tóm y lại, nhưng không ngăn cản y.
Sắc mặt của Lâu Thất Chỉ trầm xuống, rút trường kiếm ra, hung tàn đâm lên người Lâu Ngạn Hồng!
Tôi dùng tay che mắt Phụng Tử lại.
Lâu Ngạn Hồng hừ một tiếng.
Y cúi đầu nhìn mũi kiếm đâm xuyên từ đằng sau ra trước ngực.
Máu tươi nhuốm đỏ mũi kiếm.
Lâu Thất Chỉ sợ tới tay run lên, liên tục thối lui hai bước, trợn to mắt nhìn mọi người chung quanh, “Đừng trách ta, không phải ta giết. Không phải, không phải đâu… hắn không phải do ta giết…”
Không ai để ý ông ta.
Tất cả mọi người đều chạy về phía quyển trục bị ném đi.
Lâu Thất Chỉ nhìn nhìn Lâu Ngạn Hồng vẫn còn mắc trên mũi kiếm, run giọng nói, “Không phải ta, không phải ta…”
Vừa nói,vừa dùng sức rút trường kiếm ra____
“Á _____!!!”
Tiếng kêu thảm thiết của Lâu Ngạn Hồng đâm vào màng nhĩ mọi người, ầm ầm ngã xuống đất.
Y phí sức ngẩng đầu lên, rặn từng chữ, “Cha… người lại có thể… giết…”
Lời chưa dứt, đã tắt thở.
Lâu Thất Chỉ dùng tay áo lau trường kiếm dính đầy máu tươi, vừa không ngừng chạy về phía trước, “Không phải ta giết, là ngươi muốn giành với ta, không phải ta giết, không phải, không phải…”
Ông ta vừa lặp lại những lời y hệt, vừa rút kiếm giết càn những người chạy phía trước, dần dần biến mất trong ánh chiều tà.
Mảng lớn máu bắn tung tóe nhuốm đỏ mặt đất trắng tuyết.
Tôi ghê tởm quay đầu đi chỗ khác, che mắt Phụng Tử lại, đi về Điện Gia Liên.
Ôn Cô Đông Thái trơ trọi một mình trong đại điện trống trải, trong mắt viết đầy mệt mỏi và tang thương.
Tôi bước hai bước về phía lão.
“Ôn Cô trưởng lão, Liên không uống hạc đỉnh hồng, có phải không.”
“Phụng Tử còn chưa ra đời thì ngài ấy đã nghe nói có người muốn đánh lên Trọng Hỏa Cung, lúc đó thời gian của ngài ấy không còn nhiều nữa, cho nên tất cả mọi người đều cử đi mỗi hướng, đồng thời phó thác mạng sống của hai đứa bé cho Thủy Kính và Hải Đường.”
Mũi tôi bắt đầu chua xót.
Tôi dùng sức dụi mắt mình, nhưng hốc mắt vẫn cứ nóng lên.
“Ta đã trông nom ngài ấy từ lúc lớn bằng Phụng Tử thế này, đứa bé này từ nhỏ đến lớn chưa từng thật sự nở nụ cười vui vẻ. Ta những tưởng cậu có thể thay đổi tất cả, rốt cục lại hoàn toàn sai lầm.”
Mắt Ôn Cô Đông Thái cũng trở nên ẩm ướt.
“Nhược điểm chí mạng của cung chủ chính là đồ đằng hồng liên trên cần cổ. Chỉ cần cậu đánh một chưởng thật mạnh vào nơi ấy, thì ắt sẽ bỏ mạng.” Lão lau khóe mắt mình, “Ngài ấy dùng một cây kim thép dài nửa thước đâm vào cần cổ.”
,