Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Xe ngựa di chuyển phát ra âm thanh lộc cộc, chạy xa dần.
Mọi người nhìn theo nàng, nhất thời không nói gì, có vài người của Lý gia biết lễ nghi cách một khoảng chắp tay cúi đầu tỏ vẻ kính trọng.
Lý Thanh Thược ánh mắt tàn nhẫn, nhìn chằm chằm theo bóng dáng của xe ngựa, nhưng bị sai dịch đẩy ra, nàng ta cũng quay người lại....
Nàng ta vẫn đang nghĩ, Tạ cô nương này làm thế nào biết thân thể nàng ta thật sự khỏe mạnh.
Cơ hội duy nhất có lẽ là khi nàng vạch trần tội ác của Giang Xuân Lai, nàng ta lao vào vồ lấy nàng, bên kia đỡ nàng ta lại.
Lý Thanh Thược để nàng chạm vào cổ tay.
Nàng ta chắc chắn được một chuyện —— Tạ cô nương này thoạt nhìn rất có phong thái quan gia, hẳn là biết y thuật.
“Cô nương, may mà có người ở đây, bằng không Lý Dịch và Lý gia kia sẽ bị oan khuất đến chết.”
Ai ngờ được phu thê bọn họ lại có cùng một tâm địa ngoan độc như vậy.
Thược Dược ngẫm lại tim đập loạn xạ, hiện giờ vụ án đã minh bạch, nàng ấy vui mừng thoải mái, lại thấy cô nương nhà mình thần sắc u buồn.
“Cô nương?”
“Hả?” Minh Cẩn hoàn hồn, ngón tay nhẹ nhàng ấn vào huyệt thái dương, khẽ thở dài: “Ta đang nghĩ phu thê bọn họ không có con cái.”
“À? Hình như là không có, cũng bình thường thôi, tình cảm phu thê bọn họ vốn đã không tốt, cũng may là bọn họ không có con cái....”
Minh Cẩn nhìn nàng ấy vì hai người kia không có con cái mà thấy may mắn tự mình có chút thất thần, lẩm bẩm nói: “Cũng có khả năng là bởi vì không có con nên.... Không có con cái không thể thực hiện lính chi vụ, lại thêm việc thiếu thuế trầm trọng, hơn nữa Lý thị quanh năm ốm đau, chi phí thuốc thang cũng tiêu tốn không ít, khách điếm lại xa xôi hẻo lánh, làm ăn cũng không khấm khá, bần cùng phu thê bách sự ai, thuế vụ nặng nề, lâu ngày sinh chán ghét, cuối cùng là thù hận lẫn nhau.....”
Thược Dược nhưng chưa từng nghĩ đến việc này, nhất thời lẩm bẩm: “Tiền thuế? Rất nhiều sao?”
Nàng ấy ở thôn trang nhìn thấy không ít thô công nông phụ, tất cả bọn họ đều có gia đình riêng, nhưng thôn trang giàu có nên những người trong thôn trang đều có thu nhập và có đủ con cái, nên nàng ấy chưa bao giờ nghe đến chuyện đó.
“Nhiều, nhiều đến một trung lưu môn hộ cũng cảm thấy nặng nề, huống chi là thương nông bần cùng.”
Bởi vì loại thuế này là tổng thu nhập từ một thôn hộ, không phải là một định số thống nhất.
Thược Dược bừng tỉnh, “Tại sao lại đặt một loại thuế như vậy? Nếu một gia đình không có con cái đi thực hiện lính nghĩa vụ chẳng phải là táng gia bại sản hay sao? Đặc biệt là nữ tử chúng ta, lại càng thảm hại hơn!”
Điều làm Thược Dược không ngờ tới chính là Minh Cẩn không có đồng tình mù quáng với người dân mà lách thuế, “Sinh kế của người dân trong một quốc gia là nhân lực. Mặc kệ là xúc tiến kinh tế hay quân vụ biên cương, đều yêu cầu một lượng lớn nhân lực, một môn hộ không có con cái còn tạm được, nếu là một quốc gia mà bên trong nhiều nước thiếu con, với sự phát triển của quốc gia gây bất lợi, bất luận là biên phòng, nhân tài giao dịch, hay là về kinh tế, đều có ảnh hưởng rất lớn. Các thủ đô khác còn có đủ loại thuế, chỉ vì bức bách bá tánh sinh thật nhiều con, chỉ là quốc gia của chúng ta.... Trầm trọng hơn rất nhiều.”
Hiểu được lợi ích cá nhân và mất mác, cũng coi như là một loại trải nghiệm khác.
Thược Dược trừng mắt dựng lông mày, “Nếu mọi người đều giống nhau cũng thì cũng thôi đi, nhưng đất nước chúng ta lại lấy nhiều như vậy, đây là ai định ra?”
Minh Cẩn: “Tạ Viễn.”
Thược Dược kinh sợ, lẩm bẩm không dám nói lời nào.
Mà Minh Cẩn chỉ nhàn nhạt cười, lặng im không nói gì, chỉ đẩy rèm ra xem phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
-----
Dịch: MB