Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ô Linh cũng được xem là quận lớn, lai lịch rất xa xăm, trước giờ đều có danh xưng trăng sáng mọc trêи biển, Mãng Sơn giấu Ô Linh.
Tuy rằng hiện giờ không phồn vinh được như trước, nhưng cách cục thành trì bày ra ở đó, đường chính vô cùng rộng lớn.
Nhưng thời gian ở trong vòng mười dặm lại có một tiếng vang lớn, ngay sau đó tiếng thét chói tai lại nổi lên từ bốn phía.
Minh Cẩn đi được nửa đường thì buồn ngủ, liền ngủ trước, bỗng nhiên lại bừng tỉnh, nhất thời mờ mịt.
Thược Dược thấy nàng tỉnh lại, vội rót nước cho nàng, Minh Cẩn uống một ngụm đỡ cho khàn giọng, hỏi Thược Dược đã xảy ra chuyện gì.
“Vừa đến Bích Vân Sơn, hình như là bị sạt lở, em vừa nghe thấy có người kêu khóc.”
“Ở ngay phía trước, vô cùng đáng sợ, cách chúng ta rất gần, may mà người của chúng ta có kỹ thuật tốt, kịp thời ghìm ngựa lại.”
Thược Dược đang nói, Tất Thập Nhất liền tới báo tin, phía trước quả thực đã bị lún, có xe ngựa bị vùi lấp rồi, bây giờ vô cùng loạn, xe ngựa đằng sau đã chịu kinh sợ, có con đã trực tiếp lật xe, đụng vào vô số xe ngựa khác.
Đây là đường chính, những người đi thẳng tới thành trì thì đều ở đây, ngựa xe rất nhiều, ai cũng không ngờ tới núi sẽ bị sạt lở.
“Có ai bị thương tích không?”
“Có, nhưng không biết nhiều hay ít người.”
Minh Cẩn trầm ngâm một lúc rồi cho vài người đi tới phía trước xem, có thể giúp được thì giúp.
Không chỉ là bên nàng, những người đi đường khác cũng đều để người bên mình đi tới xem xét, không chỉ tiện cho người khác mà còn giúp cho bản thân mình.
Có điều bởi vì khoảng cách gần, Minh Cẩn vén màn lên liền có thể thấy được thảm trạng phía trước.
Đất đá đan xen, hơn nữa còn có hai chiếc xe ngựa lộ ra nửa, trong đó một con ngựa hơn nửa thân đều ở bên trong, chỉ lộ ra một cái đầu ngựa ở bên ngoài kêu hí.
Hơn mười gia đinh và hộ vệ do các nhà phái đến đều cố gắng đào sâu, nhưng không có xẻng trêи tay, cho dù là dao, súng hay dùi cui cũng vô dụng, chưa kể tay không,. Dù sao thì đây cũng là bùn lẫn đá, đá thì dễ vận chuyển, nhưng bùn đất thì khó chuyển đi, hiệu suất làm việc nhất thời vô cùng thấp.
“Đi tìm nông dân qua đường, trêи tay bọn họ có sẵn cọc và nhiều nông cụ khác, có bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.”
Minh Cẩn rất bình tĩnh, sau khi dặn dò hạ nhân, để cẩn thận, nàng còn để Thược Dược xuống xe coi chừng.
Cũng trùng hợp, Thược Dược mới vừa xuống không lâu, Minh Cẩn không nhìn ra bên ngoài, chỉ kiên nhẫn chờ đợi, lại nghe thấy bên cạnh có động tĩnh không nhỏ. Nàng tò mò, vén màn lên xem, vừa vặn nhìn thấy một nữ tử yểu điệu đeo mạng che mặt tự mình dẫn dắt một đám gia đinh hộ vệ tiến đến hỗ trợ cứu người.
Trêи tay những gia đinh hộ vệ đó đều có nông cụ, Minh Cẩn thoáng nhướng mày, nhìn cô nương đeo mạng che mặt thêm một lúc, nhưng cuối cùng cũng buông mành xuống.
Hai bên vách núi này vô cùng cao, trước kia cũng nghe qua có chuyện bị lún, nhưng Công Bộ cảm thấy đây chỉ là thiên tai, cũng không thể xử lý được, thời gian lâu dần, người khác cũng không để trong lòng. Nhưng mấy ngày hôm trước mưa to dẫn tới bùn đất tơi ra, lúc này mới dẫn tới biến cố.
Mấy ngày này Minh Cẩn bởi vì chuyện của hai vợ chồng khách điếm đã suy nghĩ nhiều, ngủ không ngon, bây giờ đi được nửa đường đang ngủ ngon lại bị đánh thức, trông càng có vẻ mỏi mệt, đầu cũng có chút đau, liền ấn huyệt thái dương nghỉ ngơi một chút.
-----
Dịch: MB