Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có điều, nàng lại không biết ở chiếc xe ngựa khác cách xa bảy tám mét, trong đó có một vị tiểu công tử răng trắng môi hồng vạch chiếc màn ra, vẻ mặt không kiên nhẫn, “Chỗ đất đai nát gì thế này, một trận mưa thôi đã bị sụt lún rồi, hôm nay sao về thành được?”
Người hầu không dám trả lời hắn ta, chỉ có thể hậm hực trấn an, lại phải nhận vài tiếng răn dạy, nhưng bỗng nhiên tiểu công tử Tiêu gia tính cách rất không tốt này trừng mắt lên.
Hắn nhìn thấy đám người Tất Thập Nhất và Thược Dược, thoáng kinh hồn, bởi hắn có một chút ấn tượng.
“Công tử? Người đi đâu vậy!”
“Ngươi tránh ra.”
Tiêu tiểu công tử vội vàng xuống xe ngựa sau, đẩy người hầu phía trước ra, xoa xoa đôi mắt. Sau khi nhìn thấy rõ, hai chân giống như không khống chế được, hấp tấp chạy qua, cả đường đi đã vòng qua hay đẩy không ít người ra.
“Công tử làm sao vậy?”
“Hình như đang chạy về phía Tiểu thư Diệp gia.”
Tôi tớ Tiêu gia luống cuống, bởi vì Diệp gia tiểu thư hiện giờ là nhân vật vô cùng có tiếng trong quận thành, dính dáng đến nàng ta, đến lúc đó tiểu công tử này nhà bọn họ lại đến làm ầm ĩ lên.
Một đám người hầu đuổi theo đằng sau, mà Tiêu tiểu công tử thì như con nghé con, cứ chạy thẳng tới chỗ xe ngựa có nhiều người nhất.
Vốn dĩ đã không ổn định, lòng người hoảng sợ, tiểu công tử này vừa làm ầm lên, mọi người liền hỗn loạn, tiếng ồn ào lại từ bốn phía nổi lên.
“Là Tiêu gia tiểu công tử!”
“Cô nương, mau mau tránh ra.”
“Đó là hỗn thế tiểu ma vương đấy!”
Diệp gia bên này cũng có chút hoảng loạn, sợ cô nương nhà mình bị tiểu ma vương trêu chọc, bắt đầu canh phòng nghiêm ngặt, mà Diệp gia cô nương kia tư thái ôn hòa, thấy tình cảnh này, sắc mặt dưới chiếc khăn che mặt trắng bệch thêm vài phần, chống người vào nha hoàn của mình nói: “Không sao cả, ta nói với hắn một lúc là được.”
Nha hoàn còn muốn khuyên can, ánh mắt Diệp Khởi Tư kiên quyết, đang xốc khăn che mặt lên, định quát lớn bảo Tiêu tiểu công tử đừng làm chuyện xằng bậy, miệng mới vừa mở ra.
Tiêu tiểu công tử đẩy nha hoàn ra, lại đẩy cả nàng ta ra, chạy thẳng tới cỗ xe ngựa phổ thông đằng sau bọn họ.
Chiếc xe ngựa này nhìn còn thảm thương hơn cả chiếc xe ngựa của Chu Tao.
Không biết vì sao, những chiếc xe ngựa qua đường này hôm nay phần lớn là nhà quan, Minh Cẩn ngủ ở trong xe ngựa lại chưa từng để ý, nhưng đám người Thược Dược từ sáng sớm đã phát hiện ra, nhưng cũng chỉ cho là điều đương nhiên, cũng không biết theo chân bọn họ không xa chính là gia quyến Diệp gia, lại càng không biết cách đó không xa là nơi ở của Tiêu gia.
Nhưng Tiêu gia tiểu bá vương này có hiển hách uy danh ở cả quận Ô Linh này, mọi người né xa ba thước, lại không biết vì sao cậu ta chạy thẳng đến chiếc xe ngựa kia, hơn nữa tại sao còn....
“Tạ Minh Cẩn!! Xuống ngay!”
“Ta biết ngươi ở trêи xe!”
Thế nào mới gọi là tiểu bá vương?
Ngang ngược, vô lễ, xảo quyệt!
Tiêu tiểu công tử thấy xe ngựa không có phản ứng gì thì tức điên lên, nâng chân đá thẳng lên trêи bánh xe ngựa!
Xe ngựa cho dù thảm thương thế nào thì cũng là xe ngựa, hơn nữa bề ngoài trông thảm thương, cấu tạo bên trong lại vô cùng tỉ mỉ, xe rất vững, chỉ là người khác nhìn là thấy sợ, nhất là tôi tớ Tiêu gia.
Ban nãy bọn họ ở phía sau nghe thấy Tiêu gia tiểu bá vương kêu gào, nhất thời bị giật mình, còn chưa kịp tới khuyên can thì đã thấy một phát đá của tiểu tổ tông nhà mình rồi.
Người Diệp gia: Tiểu bá vương này quả nhiên không phải thứ gì tốt lành.
Người Tiêu gia: Chiếc xe này chất lượng không tồi.
-----
Dịch: MB