Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Đến giờ anh còn nghĩ về việc bắn trượt ngày hôm đó. Cha anh vốn chưa từng ngắm lệnh, ấy thế mà để xảy ra sơ sót. Còn việc cha anh bị tấn công, quân đội không tìm ra kẻ đó, vì thế cũng chẳng biết phải điều tra từ đâu. Chỉ là vì sao hắn ta lại nhắm vào mỗi cha anh?”
Anh và Lâm Huẫn vốn chẳng thân thiết, vì thế từ sau những việc đó lập tức trở mặt. Ông ta cũng chẳng quan tâm, vì trong mắt ông ta chỉ có tiền bạc và địa vị. Tuy nhiên, có vẻ như Lâm Huẫn nhận ra sự đe dọa từ anh nên bắt đầu tìm cách áp xuống. Thay vì để anh ngồi chơi xơi bánh, ông ta giao cho anh không ít nhiệm vụ nguy hiểm với mong muốn anh bỏ mạng tại đó.
Anh làm sao có thể để ông ta đắc ý được, thậm chí còn coi đó là một phần thưởng miễn phí. Vì số lượng nhiệm vụ rất nhiều, anh lại hoàn thành một cách xuất sắc, từ đó quân hàm cứ thăng cấp theo thời gian.
Đàm Vân Hi chỉ vỗ vai Lâm Phong an ủi.
Từ những việc này có thể nghĩ đến việc Lâm Huẫn là người đứng sau với động cơ là hạ bệ anh trai của mình, tuy nhiên có một vài chỗ cô vẫn thắc mắc. Chỉ có điều, cô biết mình không nên nói ra vì Lâm Phong lúc này đang ngập tràn thù hận.
Lâm Phong đột ngột nhìn sang Đàm Vân Hi, giọng điệu cứng rắn: “Nếu một ngày anh rời quân đội, trở thành một người không tiền không quyền, lúc đó nhóc có bỏ anh không?”
“…” Sao lại nói đến chuyện này rồi?
Cô không biết suy tính của Lâm Phong, tuy nhiên nếu anh đã hỏi như thế thì có lẽ bản thân đã chuẩn bị cho mọi thứ. Vì có biến số là cô, anh đang do dự về quyết định của mình.
“Sẽ. Lúc đó em giàu hơn anh, em sẽ nuôi anh.” Lâm Phong từ chức đâu có nghĩa cha cô cũng thế, có gì cô sẽ chạy về hỏi ông ấy là được chứ gì.
Nghe bạn gái trả lời, Lâm Phong bật cười. Làm gì có chuyện anh để phụ nữ nuôi mình chứ?
Hai người nói chuyện một lát, cửa phòng cũng mở. Tần Lan mỉm cười chào tạm biệt mọi người, không quên dặn dò Lâm Phong đưa đón gia đình họ đàng hoàng.
“Bác đến đâu ạ?”
“Nhà cũ.”
Thủ đô thay đổi quá nhiều, vì thế ông không thể nào biết đường mà hướng dẫn Lâm Phong. Tuy nhiên, trước đây ông từng mua một căn hộ nhỏ bên cạnh Lâm Tịnh trong thời gian Tịnh Sương mang thai, nếu nói ra có lẽ cậu ta sẽ biết.
Đúng như suy nghĩ của ông, Lâm Phong cười khẽ rồi đưa gia đình đến chung cư cách bệnh viện không xa.
Đàm Hào Kiện còn chưa lên tiếng thì Lâm Phong đã nhanh nhảu mang hành lý của mọi người lên phòng.
“Sao không về đi?” Đàm Hào Kiện thắc mắc. Cậu ta xong nhiệm vụ của mình rồi, còn lảng vảng theo con gái ông làm gì thế?
“Cháu cũng đang về ạ. Căn hộ đó đến giờ mẹ và cháu vẫn ở, chỉ là vì phải chăm sóc cha nên bà mới vào bệnh viện. Cháu vẫn để người quét dọn chỗ của mọi người nên nó không bẩn đâu.”
Nói cách khác, trong thời gian này Lâm Phong là hàng xóm của mọi người. Và vì anh đang trong thời gian bị phạt nên Trịnh Hồng Phúc lại trở thành người huấn luyện tân binh, anh có thể thoải mái gặp mặt cô mỗi ngày.
Tịnh Sương cười khẽ, Đàm Hào Kiện “hừ” một tiếng, lấy chìa khóa tra vào ổ rồi đi thẳng vào trong, chẳng thèm trả lời. Đàm Vân Hi khẽ giơ ngón cái với bạn trai, không ngờ cảnh này bị ông bắt được, quát lớn: “Làm cái gì vậy, đi vào ngay cho cha!”
Cô nhún vai, ngoan ngoãn theo sau cha mình.