Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Qua năm nàng ta sẽ về nhà chồng. Giờ đây, làn da trắng muốt của nàng bị ta cào rách, để lại vết m.á.u đỏ thẫm. Nàng ta đau đớn kêu lên, nhào đến như muốn đánh ta.
“Khương Hoa! Ta muốn g.i.ế.c ngươi! Ta muốn g.i.ế.c ngươi! Ta muốn để mẫu thân trách phạt di nương ngươi! Ta sẽ không tha cho ngươi!”
Nàng ta vừa giãy giụa vừa muốn đưa tay ra cào cấu ta, may mà nha hoàn của nàng không dám để mặc nàng ta làm càn, đang ra sức ngăn lại.
Tố Tâm đứng chắn trước mặt ta, bày ra dáng vẻ bảo vệ ta hết mực.
Chưởng quầy vội vàng đóng cửa tiệm, e ngại cảnh ồn ào này bị người ngoài nhìn thấy làm ảnh hưởng đến thanh danh cửa hàng.
“Hai vị cô nương, xin hãy bớt giận, đừng nổi nóng nữa!”
Chưởng quầy cố gắng hòa giải, nhưng tiếc là đích tỷ đã quá tức giận. Đối với chưởng quầy nàng ta cũng không còn giữ được thái độ tốt đẹp.
“Ngươi cút ngay cho ta! Ngươi kẻ hám lợi này, thấy nàng là người của Hầu phủ liền không coi ta ra gì!”
Chưởng quầy gặp phải tai bay vạ gió, chỉ có thể lúng túng đứng yên tại chỗ.
“Cái Hầu phủ của nàng ta sau này sẽ suy tàn, một kẻ tàn phế kế thừa Hầu phủ, Tuyên Bình Hầu phủ còn có ngày mai sao? Khương Hoa, ngươi phải biết ngươi chính là sao chổi! Là ngươi hại Tề Ngọc gãy chân, là ngươi hại Hầu phủ sau này suy vong! Ta xem tên Thế tử tàn phế kia còn có thể chống lưng cho ngươi được nữa hay không!”
Khương Uyển vừa dứt lời cay nghiệt, chưa kịp để ta mở miệng phản bác, bên trong đã truyền đến tiếng vỗ tay tán thưởng của Tề Ngọc.
Hắn được tiểu tư đẩy xe lăn, chậm rãi đi ra, đầu tiên là ngẩng đầu liếc nhìn ta một cái, sau đó lại để tiểu tư đẩy đến trước mặt ta. Trên khuôn mặt tuấn mỹ kia không nhìn ra được chút biểu cảm nào, nhưng chính vì thế càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
“Lần trước Tứ cô nương hại ta rơi xuống nước, ta đã nể mặt phu nhân không so đo. Nhưng hôm nay xem ra, ta vẫn nên so đo một chút mới phải!”
Nói rồi, hắn quay đầu phân phó tiểu tư bên cạnh:
“Thư Bình, cầm thiếp mời của ta đến nhà nhạc phụ một chuyến. Ta muốn đích thân nghe hắn giải thích chuyện này thế nào! Còn có, lần trước ta rơi xuống nước, lần này Khương phủ cũng nên cho ta một lời giải thích rồi!”
Nói xong, hắn bình thản nhìn sang Khương Uyển đã sớm sợ đến ngây người ở một bên. Hắn chẳng cần làm gì cả, chỉ cần ngồi đó trên chiếc xe lăn, khí chất toát ra đã đủ khiến Khương Uyển sợ hãi. Một người từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, được nuôi dạy tỉ mỉ, chỉ cần phô ra chút uy nghiêm cũng dễ dàng đè bẹp Khương Uyển đang hống hách kia. Nhìn hắn ngồi trên xe lăn chắn trước mặt mình, ta bỗng dưng muốn khóc.
Bên ngoài không biết từ lúc nào đã bắt đầu rơi tuyết. Trước đó ta còn đang nghĩ, mùa đông năm nay sao mà chẳng có một chút tuyết nào, e rằng sẽ là một năm mất mùa. Ai ngờ đâu, gần đến Tết rồi, tuyết lại rơi nhiều như lông ngỗng.