Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ta cũng không khách sáo, nhận lấy uống hai ngụm, chỉ cảm thấy thanh ngọt vô cùng.
“Cảm ơn muội, nếu không có muội, chúng ta chắc phải đi một đoạn đường rất xa.”
Thấy ta khen nàng, cô nương nhỏ có chút ngượng ngùng cúi đầu.
“Tỷ tỷ nói gì vậy, hai người đều là quý nhân, muội chỉ là một thường dân, tỷ tỷ không hề có chút kiêu ngạo nào, muội rất thích tỷ.”
Cô nương này nói năng, làm việc đều thẳng thắn, không chút e dè, yêu cũng vậy, ghét cũng vậy, đúng là một tính cách dứt khoát.
“Ta cũng rất thích muội.”
Ta nắm lấy tay nàng, mắt ngập tràn ý cười.
Mạnh Quyết ở một bên lẩm bẩm: “Hai người các ngươi thật là buồn nôn!”
“Im miệng! Cần ngươi quản sao!”
Ta và Chu Tú Cầm rất ăn ý, đồng thanh cất lời.
Đợi đến khi nghỉ ngơi gần đủ, cuối cùng cũng thấy một căn nhà tranh trên đỉnh núi. Mạnh Quyết mừng rỡ, toan kéo ta chạy lên trước, nào ngờ trong lúc xúc động lại kéo nhầm người, lôi Chu Tú Cầm đi. Hai người vội buông tay, mặt mày tái mét như vừa bị sét đánh ngang tai.
Trước cửa, Độc Cô Tuyệt đang thu dọn dược liệu phơi nắng, từ xa trông thấy một đoàn người tiến đến, còn ngỡ lại là người đến cầu y chữa bệnh như mọi khi. Nào ngờ vừa nhìn đã thấy nụ cười của Mạnh Quyết, hắn bèn quay ngoắt lại, đóng sầm cửa lớn, nhất quyết không mở nữa.
Mạnh Quyết nổi nóng, không ngừng đập cửa.
“Độc Cô lão đầu, ngươi không mở cửa cẩn thận ta một cước đạp bay!”
Trong nhà Độc Cô Tuyệt không nói một lời, hiển nhiên không muốn để ý tới hắn.
Đi cùng chúng ta còn có sáu tướng sĩ, đều là tinh anh trong quân do Tuyên Bình hầu đích thân chọn lựa. Trước khi ra cửa, Tuyên Bình hầu dặn dò bọn họ chỉ nghe theo lời ta và Tề Ngọc.
Nếu ta lên tiếng, e rằng cánh cửa của Độc Cô Tuyệt có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Nhưng hiện giờ chúng ta có cầu xin người ta, lại không phải đến gây thù chuốc oán, tự nhiên không thể dùng vũ lực được.
Ta kéo Mạnh Quyết ra, đứng trước cửa khẩn cầu: “Thần y, ta từ kinh thành đến, phu quân của ta năm ngoái bị ngựa đạp gãy cả hai chân. Nghe nói ngài tinh thông chữa trị gãy xương, nên mới không ngại đường xa vạn dặm mà đến đây, mong thần y mở cửa, cứu cứu phu quân của ta! Xin ngài! Chỉ cần ngài chịu chữa thương cho chàng, bất luận ngài đưa ra yêu cầu gì ta cũng đáp ứng! Thần y, phu quân của ta còn trẻ, năm nay mới hai mươi mốt tuổi, ta không thể trơ mắt nhìn chàng cả đời ngồi trên xe lăn. Đã biết ngài y thuật cao minh, cũng xin ngài phát lòng từ bi, xem bệnh cho chàng!”
Cứ như thế, ta không ngừng van xin, mãi đến khi miệng đắng lưỡi khô, đầu óc choáng váng. Sau một canh giờ, cuối cùng giọng nói của Độc Cô Tuyệt cũng vang lên từ bên trong.