Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuối cùng dưới sự "bắt ép" của Lữ Anh Hồng, Hắc Ly vẫn phải đồng ý để Trình Đế Uy đưa về nhà.
"A Hồng, em đang định ghép đôi hai đứa với nhau đấy à?" Tưởng Diễm đi vào trong phòng ngủ, trên tay chị còn bưng thêm một cái khay.
"Gái chưa chồng, trai chưa vợ.
Sao không thể ghép đôi chứ?"
Lữ Anh Hồng vừa thay tã cho con trai, vừa mỉm cười đáp: "Em cảm thấy hai đứa tụi nó vẫn có khả năng.
Thử một chút cũng đâu chết ai.
Mà chị lại nấu gì thế?"
"Là yến sào Tiểu Ly mang đến.
Chị chưng cách thủy cho em một ít." Tưởng Diễm đặt cái khay lên tủ đầu giường: "Mau ăn đi kẻo nguội.
Để chị bế Minh Triết cho em."
"Hầy, chị với A Thanh cứ suốt ngày bắt em ăn đồ bổ thế này.
Sớm muộn gì em cũng sẽ thành heo mẹ mất." Lữ Anh Hồng tỏ vẻ sầu khổ.
"Heo mẹ cũng được.
Miễn là tốt cho con trai em thì đều không thành vấn đề." Tưởng Diễm ôm Tiểu Minh Triết vào lòng, dập tắt ngay cái ý tưởng định ăn kiêng vừa mới chớm nở của cô em nhà mình.
"Rồi, rồi.
Vì tốt cho con trai của em." Lữ Anh Hồng cười khổ, đành bê bát yến còn đang ấm lên, cẩn thận ăn từng chút một: "Mà chị cứ tới chăm em thế này, để Diệu Diệu với chồng chị ở nhà tự xoay xở có ổn không?"
Trái ngược với vẻ ái ngại của Lữ Anh Hồng, Tưởng Diễm lại tỏ thái độ khá điềm nhiên: "Có gì mà không ổn.
Dù sao Diệu Diệu cũng đang được nghỉ hè, coi như chị tạo điều kiện cho hai ba con nó có không gian riêng cải thiện mối quan hệ."
Lữ Anh Hồng nghe vậy thì chẳng hỏi thêm gì nữa, chỉ tập trung ăn nốt bát yến trên tay.
Cả chị lẫn Tưởng Diễm đều từng trải qua rất nhiều chuyện không hay trong cuộc sống và vấn đề tình cảm.
May mắn là khi bước qua quãng thời gian đẹp nhất của một người con gái, bọn họ cũng đã tìm thấy được một bến đỗ bình yên để chính mình thuộc về.
[...]
Cùng thời điểm, một con Mercedes S-Class Cabriolet đen đang băng băng trên đường lớn vắng vẻ.
Quả đúng như Lữ Anh Hồng nói, chỗ nhà chị không tập trung quá đông dân cư cho nên trên đường chẳng có mấy phương tiện qua lại.
Đồng thời, bên trong xe lúc này cũng là một không gian im lặng.
Từ lúc lên xe đến giờ, cả Trình Đế Uy lẫn Hắc Ly đều chẳng mở miệng nói với nhau bất cứ câu nào.
Một người chuyên tâm lái xe, người còn lại thì cứ chăm chú vào chiếc điện thoại trên tay.
Chỉ có tiếng nhạc vui tươi phát ra từ loa, khiến cho bầu không khí cũng đỡ căng thẳng.
"Ly Ly, có lẽ em không nên xem điện thoại quá lâu trên xe đâu." Cuối cùng, trong một khoảnh khắc dừng chờ đèn xanh đèn đỏ, Trình Đế Uy đã chủ động lên tiếng.
Hắc Ly thì chẳng buồn đáp lại hắn.
Thế nhưng cô rất nghe lời, tắt điện thoại, cất vào trong túi xách.
"Mấy năm nay em ở nước ngoài thế nào?" Trình Đế Uy vẫn tiếp tục.
Dường như hắn đã bắt đầu muốn trò chuyện cùng cô gái bên cạnh rồi đây.
Chỉ là Hắc Ly thì có vẻ ngược lại.
Cô trả lời khá đơn giản: "Em ổn.
May mắn là mấy năm, mọi chuyện đến với em đều suôn sẻ.
Sự nghiệp nở rộ.
Cuộc sống trôi qua cũng khá bình lặng."
"Vậy thì tốt." Trình Đế Uy cảm thán một câu.
Xong, hắn liền hỏi tiếp: "Thế còn chuyện tình cảm thì sao?"
Em...có đối tượng chưa?
"Tình cảm ư?" Người con gái bên cạnh bất giác lặp hai chữ này, cũng chẳng biết là đang nghĩ ngợi điều gì.
Tuy nhiên cô vẫn rất bình thản mà đáp: "Chuyện tình cảm chẳng có gì đặc sắc cả.
Gái độc thân."
Có thể Hắc Ly không để ý, nhưng trong một khoảnh khắc thoáng nghe qua hai chữ "độc thân", ánh mắt Trình Đế Uy đã lộ ra vẻ vui mừng.
Bởi vì như vậy tức là hắn và cô vẫn còn cơ hội.
Ít nhất thì là vậy.
"Mà anh đừng chỉ thắc mắc về em.
Còn anh thì sao?"
Lần này, không ngờ Hắc Ly lại là người đặt câu hỏi.
Dường như cảm thấy người đàn ông trước mặt sẽ không làm mấy điều d điên rồ giống đêm hôm đó, cho nên cô cũng yên tâm mà nói chuyện với hắn.
"Mấy năm nay em thấy anh có vẻ khá an tĩnh đấy.
Khiến cho cánh săn ảnh chẳng soi được tin gì đặc sắc." Hắc Ly mỉm cười, nửa đùa nửa thật trêu hắn.
Tuy nhiên Trình Đế Uy không trả lời luôn.
Hắn cười khẽ, rồi hỏi ngược lại cô: "Sao em biết là không có tin gì đặc sắc? Chẳng lẽ ở tận trời Tây xa xôi mà em vẫn quan tâm đến anh cơ à?"
"Anh nằm mơ đi." Hắc Ly ngay lập tức phủ nhận.
Dù rằng trong lòng cô thì đang nghĩ khác...
Đúng là có một chút thật!
Trình Đế Uy liếc nhìn biểu cảm ngại ngùng của cô gái bên cạnh.
Khoé môi bất giác lộ ra ý cười rất khẽ.
Lúc này, hắn mới nghiêm túc trả lời câu hỏi ban nãy: "Làm gì cũng phải biết chừng mực.
Hơn nữa anh đã đi qua cái tuổi nông nổi rồi, cũng cần một sự riêng tư, an tĩnh cho bản thân."
Hắn vốn không phải ngôi sao giải trí, cho nên chẳng cần sống phụ thuộc vào ống kính máy ảnh.
Cái gì không cần thiết thì nên bỏ đi.
Hắc Ly có vẻ bất ngờ, là bất ngờ về những điều Trình Đế Uy đang nói.
Cô cảm thấy bốn năm không gặp, người đàn ông trước mặt đã thay đổi.
Chẳng còn là người đã từng cùng cô rong ruổi trong các quán bar ở khu phố đêm, hay tiệc tùng thác loạn trên những du thuyền bạc triệu.
Hắn của tuổi hai mươi bảy dường như có thêm chút gì đó trầm ổn, cẩn trọng ở một người đàn ông trưởng thành.
Hoặc có lẽ do cô kém Trình Đế Uy tới năm tuổi, không thể theo kịp sự thay đổi của hắn.
"À Ly này, tuy anh biết bản thân mình có vẻ ngoài lôi cuốn phụ nữ, nhưng em không nhất thiết phải anh đắm đuối vậy đâu.
Em nhìn thế anh không lái xe được."
Trong lúc Hắc Ly đang suy nghĩ miên man về nhiều thứ, giọng nói vang lên bất chợt của Trình Đế Uy lại khiến cho cô sực tỉnh.
Hoá ra chẳng biết từ lúc nào, cô cứ quay sang nhìn hắn chằm chằm, làm người đàn ông cảm thấy có chút mất tự nhiên.
"Khụ, em xin lỗi." Hắc Ly thoáng đỏ mặt, dường như đang xấu hổ vì hành vi của bản thân.
Cô ho nhẹ một tiếng, vội vàng quay đi chỗ khác.
Trời ơi, xấu hổ chết mất!
Một lúc sau...
"Mà này Trình Đế Uy." Hắc Ly lại gọi.
"Sao thế?" Trình Đế Uy lại đáp.
Xấu hổ thì xấu hổ thật đấy.
Thế nhưng Hắc Ly vẫn tìm chủ đề để nói: "Là về chuyện tình cảm của anh.
Mấy năm nay, anh thế nào?"
"Thế nào ấy à?" Trình Đế Uy lặp lại câu hỏi của Hắc Ly.
Trong lúc dừng đèn xanh đèn đỏ, hắn bỗng quay sang cô, mỉm cười trả lời: "Anh cũng giống như em thôi.
Quý ông độc thân."
"Lại còn quý ông độc thân."
Nghe hắn nhại theo cách nói của mình, Hắc Ly không nhịn được liền bật cười thành tiếng.
Xong, dường như nghĩ ngợi đến điều gì, khuôn mặt cô lại lộ vẻ suy tư.
Hắc Ly hỏi Trình Đế Uy: "Nhưng anh năm nay đã hai mươi bảy tuổi rồi.
Chẳng lẽ bác Trình không có chút lo lắng gì về chuyện hôn nhân của anh à?"
Đèn đúng lúc chuyển xanh, người đàn ông liền tiếp tục cho xe chạy.
Vừa đi, hắn vừa đáp: "Sao lại không? Anh cả lấy vợ, ba anh còn suốt ngày thúc giục anh đi xem mắt ấy chứ."
"Chỉ là anh toàn cho con gái người ta leo cây thôi." Trình Đế Uy tếu táo đùa.
"Tại sao vậy?"
Trong lúc nghe hắn kể, Hắc Ly bỗng vô tình buột miệng.
Xong, chính cô lại cảm thấy bản thân thắc mắc dư thừa.
Người đàn ông trước mắt cô đây, một khi đã không muốn, dù trời có sập cũng chẳng ép nổi hắn.
Nhưng Trình Đế Uy vẫn kiên nhẫn trả lời Hắc Ly.
Trong ánh mắt chỉ toàn là nhu tình mật ý dành cho cô gái bên cạnh, hắn dịu dàng đáp: "Bởi vì anh sẽ chỉ cưới cô gái mà anh yêu!"
[...]
Miêu: Chương này dài nhất, bù vào mấy chương trước mình viết hơi ngắn.
Bão 10 chương để chúc mừng truyện đạt 500 fl.
Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Có thể sắp tới Miêu sẽ lại ỉm chương hơi lâu vì bận "thêm da, thêm thịt" cho toàn bộ cốt truyện phần hai.
Làm vậy viết cho dễ, chứ bản thân mình thấy con đường phía trước đang mơ hồ quá!.