Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngay sau khi kết thúc cuộc gọi, Hắc Ly lập tức quay trở lại phòng karaoke.
Hôm nay không đi cùng nhóm của Tư Bách Niên, đích xác vì bản thân cô có việc riêng.
Chính là tắm rửa ăn tối với con gái xong liền đem Tiểu Kiều Kiều sang nhà ông bà ngoại của bé gửi, còn mình thì đi tụ tập cùng chị em đây.
“Aiya, cậu cuối cùng cũng quay về rồi.
Nhiên Nhiên, qua đây cho tớ mau lên.”
Trình Liên Hi vừa thấy chị em tốt, liền đứng dậy kéo Hắc Ly về phía mình: “Cậu ấy à, đừng như con nhóc Tống Sương Tinh đó.
Nói một đằng làm một nẻo.”
“Thôi mà Liên Hi.
Tớ đã là một cô gái hai mươi hai tuổi rồi.
Cũng đến lúc tớ phải được có bạn trai chứ!” Tống Sương Tinh ngả người vào Lâm Nhã Điềm, cự lại lời Trình tiểu thư.
Nguyên nhân của việc Trình Liên Hi “giận dỗi” Tống Sương Tinh bắt nguồn từ việc ban nãy Tống tiểu thư vô tình để lộ chuyện cô ấy đang hẹn hò.
Mà quá đáng hơn, đằng trai lại chính là cậu em trai song sinh của Hắc Ly - Vu Tử Hạo.
Dĩ nhiên về chuyện này, người làm chị gái của Vu Tử Hạo là Hắc Ly vốn đã biết từ lâu.
Chỉ có Lâm Nhã Điềm và Trình Liên Hi thì lại bị cho một phen kinh ngạc.
“Bớt lươn lẹo đi!”
Trình Liên Hi nhăn mặt: “Rõ ràng đã hứa sẽ cùng nhau độc thân đến năm ba mươi tuổi, vậy mà hết Nhã Điềm rồi đến cậu có bạn trai.
Hội độc thân từ bốn còn mỗi hai.”
“Thế à? Vậy có cần tớ bảo Tử Hạo giới thiệu cho cậu vài người không?” Tống Sương Tinh đổi giọng trêu chọc cô ấy: “Bạn của Tử Hạo toàn mấy anh đẹp trai cao to thôi.
Đảm bảo khiến Trình đại tiểu thư hài lòng.”
“Khỏi.
Đây chẳng cần, nhá!”
Trình Liên Hi lườm bạn tốt.
Xong cô ấy lại quay sang Hắc Ly, “mếu máo” bảo: “Nhiên à, hội độc thân giờ chỉ còn mỗi tớ với cậu thôi.
Bạn bè bao năm, cậu nhất định không được bỏ tớ một mình đâu đấy!”
Điều này thì bà mẹ trẻ nào đó không dám hứa.
Đối với thỉnh cầu của Trình đại tiểu thư, Hắc Ly chỉ biết cười gượng.
Liệu cô nên nói với Trình Liên Hi rằng bản thân và anh trai cô ấy đang trong một mối quan hệ...hơi mờ ám không nhỉ?
Chắc là thôi.
“Được rồi được rồi.
Thực ra tối nay đột ngột gọi chị họ với các cậu tới đây, là bởi vì tớ có một chuyện quan trọng muốn bàn bạc với mọi người.”
Người khởi xướng buổi họp mặt của ngày hôm nay - Lâm Nhã Điềm vốn đang ngồi im lặng, lúc này đã lên tiếng.
“Chuyện gì vậy em yêu?”
Tống Sương Tinh ở trong lòng cô ấy nghe thế thì ngồi thẳng dậy, vẻ mặt dường như có chút nghi hoặc.
Ngay cả Hắc Ly lẫn Trình Liên Hi cũng đồng thời đổ dồn ánh mắt về phía chị em tốt.
Chẳng biết đang nghĩ đến điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Nhã Điềm bỗng nhiên thoáng ửng hồng xấu hổ.
Xong cô ấy hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói ra suy nghĩ trong lòng: “Thì mọi người cũng biết rồi đấy.
Mình với Dật Minh đã yêu nhau được bốn năm nay.
Cho nên vừa rồi mình mới quyết định là sẽ cầu hôn anh ấy.”
Ôi trời!
“Khụ...Khụ...”
Câu nói của cô bản thân vừa dứt, Tống Sương Tinh đang uống dở miếng nước nghe xong liền bị doạ cho giật mình.
Kết quả là bị sặc, còn ho lụ khụ không ngừng.
Trình Liên Hi ngồi bên cạnh phải vội vỗ nhẹ vào lưng cô ấy.
Ngay cả Hắc Ly cũng bất ngờ trước suy nghĩ của Lâm Nhã Điềm.
Cô chuyển sang ngồi cạnh em họ, hỏi khẽ cô nàng: “Bé Điềm à, là ai đã dạy em cái ý tưởng táo bạo đó vậy?”
Bình thường tính cách Lâm Nhã Điềm vô cùng an tĩnh, nhu hoà.
Đột nhiên nảy ra cái ý tưởng này, bọn họ cảm thấy kinh ngạc cũng chẳng lạ.
“Không có ai dạy.
Là em tự nghĩ ra.” Lâm Nhã Điềm rất thành thật trả lời.
“Nhưng mà em yêu à...”
Tống Sương Tinh lúc này đã ho xong.
Cô ấy quay sang nhìn chị em tốt: “Việc cầu hôn thường là để đàn ông con trai làm.
Hoắc học trưởng không cầu hôn cậu thì thôi, cậu đi cầu hôn anh ta làm gì?”
“Nhưng cũng không phải là mình không thể, đúng không?” Lâm Nhã Điềm hỏi ngược lại.
Câu hỏi nhất thời khiến Tống Sương Tinh nghẹn giọng.
Ừ thì, cũng chẳng phải là sai.
“Vậy em định làm thế nào đây?” Hắc Ly phì cười rồi hỏi cô em họ: “Cầu hôn một chàng trai đôi khi không phải là chuyện dễ dàng đâu.”
“Em biết.”
Tất nhiên là Lâm Nhã Điềm đã có những dự tính của riêng mình: “Cả em và Dật Minh đều thuộc kiểu người lãng mạn.
Vì thế nên em muốn làm một điều gì đó lãng mạn cho anh ấy.”
Ba người còn lại bật mode “Rơi vào trầm tư”, bắt đầu vì chị em tốt mà suy tính mọi chuyện.
“Một bữa tối lãng mạn ở nhà hàng kiểu Âu thì thế nào?” Tống Sương Tinh là người đưa ra gợi ý đầu tiên.
“Có thể thêm chút gì đó đặc biệt không?” Lâm Nhã Điềm cảm thấy như vậy dường như hơi đơn giản.
Trình Liên Hi lại nảy ra một ý tưởng khác: “Cậu có thể chuẩn bị một chuyến du lịch hai người.
Sau đó là thưởng thức bữa tối với học trưởng trong một nhà hàng ngoài trời, dưới ánh hoàng hôn tuyệt đẹp.
Âm nhạc chắc chắn không thể thiếu.
Nếu thêm tí hơi của biển nữa thì càng tuyệt vời.”
“Ý này có vẻ hay đấy!”
Hai mắt Lâm Nhã Điềm hiện lên sự thích thú.
Cô ấy có thể dễ dàng mường tượng ra khung cảnh đẹp đẽ qua miêu tả của Trình Liên Hi.
Nếu được như vậy, thì đó quả thật là không gian thích hợp cho một buổi cầu hôn lãng mạn.
“Chỉ là chẳng biết có nơi nào giống thế không nhỉ?” Thoáng chốc, ai đó lại băn khoăn.
“Nếu em thích đi gần, thì Bali sẽ là một lựa chọn không tồi.”
Lúc này, người chị họ của cô ấy - Hắc Ly đã lên tiếng: “Nhưng mà chị kiến nghị em nên đến Santorini.
Hy Lạp xinh đẹp là địa điểm mà chị cảm thấy lí tưởng nhất để em cầu hôn chàng trai của mình.”