Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng
  3. Chương 40: Đã nói rồi cậu đừng trốn.
Trước /121 Sau

Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng

Chương 40: Đã nói rồi cậu đừng trốn.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 40. Đã nói rồi cậu đừng trốn.

"Tiểu Hàn, em đưa tài liệu này cho giám đốc Chu, nói cô ấy biết anh xem qua tất cả rồi, sau này cứ làm theo như vậy."

Hàn Linh Hi đang thêm trà cho Tiếu Mặc bỗng dừng lại, giao cho giám đốc Chu, chẳng phải nói cô trực tiếp đi tìm Chu Đình Vũ?

"Em có thể không đi không?"

"Sao?"

Chống lại ánh mắt kinh ngạc của Tiếu Mặc, Hàn Linh Hi giật mình ngẩn ra nói sai lời, đúng rồi, Hứa Hân nghỉ việc mình liền làm thay tất cả công việc của chị ấy, lúc này trợ lý mới còn chưa sắp xếp thích hợp, chuyện này trừ Hàn Linh Hi cô làm, còn ai đi làm nữa, cũng không thể để Chu Đình Vũ tự tới lấy.

"Không có gì, em nói em biết rồi."

Hàn Linh Hi để bình trà xuống, nhận tài liệu Tiếu Mặc đưa rồi xoay người đi ra, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại, đứng bên ngoài do dự đến do dự đi, cầm tài liệu vẫn quyết định đi về phía trước, được rồi, không phải đi tìm Chu Đình Vũ sao, giải quyết việc chung là được rồi, mấy thứ khác không cần nói nhiều, cùng lắm thì để tài liệu xuống rồi đi luôn.

------------------------------------------

"Đình Vũ, em có thích bút máy này không?"

Khương Tử Doanh đứng bên cửa sổ vuốt ve những chậu hoa của Chu Đình Vũ, đưa lưng về phía cô, làm như không để ý đến, "Đó là bút máy thợ thủ công đưa cho tôi lúc tham gia triển lãm ở Italy, được làm bằng thủ công, bên trêи có huy hiệu của gia tộc bọn họ, trước đó có nhận được vài cây bút máy của anh ta, thợ khéo tay tinh xảo, nghĩ là có lẽ em sẽ thích thứ này, nên liền cầm tới tặng em."

"Cảm ơn, tôi rất thích."

Chu Đình Vũ ngồi bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm vào bút máy, lúc đầu nhận được bút máy này tưởng là quà kỷ niệm cô mang từ Italy về, bây giờ nghe thấy Khương Tử Doanh nói ra nguồn gốc, bất chợt cầm trong tay có chút nặng, đem ra tô vẽ trêи bản nháp trêи giấy dường như rất phung phí của trời.

Cô nhìn về phía Khương Tử Doanh, mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng vẫn duyên dáng thướt tha dưới ánh mặt trời, người phụ nữ này nhất định là sẽ không cam chịu là người bình thường.

"Thật ra, chị không cần tặng tôi quà quý trọng." Chu Đình Vũ nhẹ giọng nói: "Giữa bạn bè với nhau thì đơn giản thôi được rồi, chị luôn tặng tôi quà, trái lại tôi sẽ cảm thấy rất không thoải mái."

"Nếu là bạn bè, tặng quà cho nhau thì không bình thường? Chỉ là tôi cảm thấy chúng ta chung chí hướng, sở thích giống nhau, không có cố gắng muốn tặng em cái gì cả," Khương Tử Doanh không quay đầu lại, vẫn đang đánh giá số lượng những chậu hoa của cô, thấy gì đó trêи chậu hoa tầng thứ hai, tò mò giơ tay ra với lấy.

"Hơn nữa tôi cũng nhận được quà đáp lễ của em, có qua có lại mà thôi. Cảm ơn em lần trước làm trung gian giới thiệu, để tôi có được bức tranh tôi yêu thích từ lâu."

Lấy được chậu hoa, cô thẳng người dậy đặt lên trước quan sát, kinh ngạc nói: "Này, Đình Vũ, chậu hoa này của em có hạt giống, nảy mầm rồi."

"Mầm?"

Chu Đình Vũ rất khó hiểu, những chậu hoa đó của cô chỉ để đó làm hàng thủ công mỹ nghệ thưởng thức, hoa cỏ yếu đuối càng không có thêm đất, tại sao lại có thể nẩy mầm.

Rời khỏi chỗ ngồi đi tới đứng bên người Khương Tử Doanh nhìn, đúng lúc này Khương Tử Doanh cũng quay đầu lại, một khắc này hai người cách rất gần, Chu Đình Vũ lập tức ngửa mặt lên, môi Khương Tử Doanh đụng vào cằm Chu Đình Vũ, Khương Tử Doanh bất ngờ lui hai bước, lại đụng phải cái giá sau lưng.

"Này, cẩn thận!"

Chu Đình Vũ nhanh chóng giơ tay trái ra giữ cơ thể bị nghiêng của Khương Tử Doanh, thấy cái chậu hoa nhỏ trước giá lung lay sắp rơi xuống, cô nhanh tay lẹ mắt cũng lập tức dùng tay phải đỡ lại, như thế này, tư thế giống như là ôm cả người Khương Tử Doanh vào lòng.

Chí ít đối với Hàn Linh Hi ở ngoài cửa mà nói, từ góc độ của cô nhìn sang thì cho là như vậy.

Vừa rồi hai người đứng bên cửa sổ dựa gần nói chuyện như vậy cũng đã rất chọc mắt, vậy mà lúc này Chu Đình Vũ còn chủ động ôm lấy Khương Tử Doanh, cậu ta không biết người phụ nữ kia thích cậu ta à, làm hành động khiến người ta hiểu lầm như thế không phải càng khiến người ta hiểu lầm hơn sao?

Một loại chua đã lên men lại lên men lần nữa, ánh mắt Hàn Linh Hi đột nhiên lạnh thấu xương, được lắm, mấy hôm nay mình suy nghĩ thật nhiều, có thể là như Đỗ Dật nói, tất cả phát sinh ngày hôm đó chỉ là do hiểu lầm, nếu không tại sao cô gái này lại có thể ôm một người phụ nữ khác trong văn phòng cậu ta được?

Đó chỉ là thói quen của Chu Đình Vũ mà thôi, thói quen đối với bất kỳ người nào cũng đều dịu dàng săn sóc, là gia đình cậu ta dạy cho cậu ta, là dì Năm ảnh hưởng, loại dịu dàng này cũng không phải dành riêng cho mình, nó chỉ là một loại nói lên nhân cách đầy sức hấp dẫn của Chu Đình Vũ mà thôi, cũng là cậu ta thông minh, dù vô tình trêu chọc người khác, nhưng vẫn có thể hoàn toàn không chịu trách nhiệm!

"Hàn... trợ lý Hàn, cô có đi vào không?"

Lệ Lệ ở một bên quan sát Hàn Linh Hi, mới vừa rồi còn mỉm cười chào hỏi mình, sao đứng một lúc trước cửa văn phòng giám đốc, thì biểu tình lại hoàn toàn bất thường, ánh mắt lạnh như băng này là xảy ra chuyện gì.

Cô nhìn theo ánh mắt của Hàn Linh Hi nhìn và bên cửa sổ trong phòng đã khôi phục bình thường, giám đốc Chu và Khương tổng mặt đối mặt nói chuyện với nhau, không có tình trạng khác thường nào mà.

"Không có gì, tôi nhớ ra Tiếu tổng còn có vài việc bảo tôi làm, nên không vào."

Hàn Linh Hi nhét tài liệu vào trong lòng Lệ Lệ đang mơ hồ đầu óc, "Nhờ cô chuyển cho Chu Đình... chuyển cho giám đốc Chu, kế hoạch thông qua, Tiếu tổng bảo cô ấy tiếp tục làm theo ý này."

"Ừ, được rồi, tôi biết rồi..." Tốc độ cô gái này rời đi còn nhanh hơn tốc độ mình nói chuyện, Lệ Lệ vừa mới nói mấy từ kia ra khỏi miệng, Hàn Linh Hi đã rời đi không còn thấy bóng dáng. Cô không rõ ra sao sờ sờ mặt, cầm tài liệu ngồi lại vị trí của mình.

"Không sao chứ?"

Chu Đình Vũ bỏ chậu hoa về chỗ cũ, những vật nhỏ này đều là do cô tốn biết bao tâm tư tìm từ bên ngoài về, lỡ như rơi bể sửa cũng không sửa được.

Khương Tử Doanh khẽ gật đầu một cái, khóe miệng mỉm cười, trong đôi mắt rõ ràng chiếu cái bóng của Chu Đình Vũ, dường như có thiên ngôn vạn ngữ. Lần trước mình đỡ khỏi bị ngã còn Chu Đình Vũ thì cố sức đẩy ra, lần này Chu Đình Vũ lại chủ động đến đỡ mình không có bài xích, có nên tính là một loại tiến bộ không?

Loại ánh mắt dịu dàng chăm chú này Chu Đình Vũ đã từng thấy trước đó, giống như đúc lúc mình nhìn một ai đó. Cô giật mình hai giây lập tức buông cánh tay đang nắm trêи vai Khương Tử Doanh ra, "Vừa rồi chị nói gì với tôi?"

"Tôi đang nói, trong chậu hoa này của em có một hạt giống nảy mầm."

Khương Tử Doanh đưa chậu hoa nâng trong tay Chu Đình Vũ Chu Đình Vũ xem, "Không tin em xem đi."

Chu Đình Vũ quan sát kỹ, thật sự phát hiện một hạt mầm màu đen nho nhỏ dưới đáy chậu hoa, có lẽ là mấy hôm trước trời mưa không đóng cửa, nước mưa kéo theo hạt mầm từ bên ngoài vào, trong thân hạt mầm nứt một khe hở, một mầm cây nhỏ xanh biếc vươn ra từ bên trong.

"Đúng là kỳ lạ, trong hoàn cảnh này mà nó lại có thể nảy mầm."

"Có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tâm trồng liễu liễu thành râm. Vật nhỏ này thật ngoan cường trong cuộc sống." Khương Tử Doanh đầy hiếu kỳ với nó, "Không biết sẽ là hạt giống gì?"

Chu Đình Vũ lắc đầu, "Nó vốn chỉ là ngoài ý muốn, hoàn cảnh ác liệt, lại không có người chăm sóc, sống không lâu."

"Vậy thì không chắc, nếu như cho nó đất đai màu mỡ và đủ lượng nước, nói không chừng sẽ nảy mầm nở hoa, trưởng thành thành một gốc cây thật đẹp." Khương Tử Doanh yêu thích không rời tay, "Có chút ngoài ý muốn đã định trước là duyên phận, tôi tin sắp xếp như thế có đạo lý của nó. Đình Vũ, có thể tặng tôi chậu hoa này không, tôi muốn nuôi hạt giống này thật tốt, xem rốt cuộc là hạt giống hoa gì."

"Chị thích thì lấy đi." Chu Đình Vũ cảm thấy buồn cười vì tính trẻ con tích cực của Khương Tử Doanh, "Coi như là đáp lễ cho bút máy."

Cô đi về bàn làm việc, "Tiếng vang của quảng cáo quý đầu tiên của Alice Kiss không tệ, quảng cáo quý thứ hai đang chuẩn bị, tài liệu gửi cho chị chị xem qua chưa?"

"Tất nhiên, trước đó tôi đã kiểm tra rồi, tôi đồng ý với Tiếu Mặc là câu chuyện của em rất hấp dẫn." Khương Tử Doanh quay sang, "Em làm việc, tôi yên tâm."

"Nói cũng đừng nên nói tuyệt đối như vậy, vẫn nên cẩn thận một chút, nếu không đến lúc đó không làm ra hiệu quả chị muốn, lỗi của tôi lớn lắm." Chu Đình Vũ nói đùa, đến ngăn tủ lấy hai cái ly, "Muốn uống chút gì không? Tôi đi lấy."

"Nước trái cây là được rồi."

"Ừ, vậy chị chờ chút."

Lệ Lệ thấy Chu Đình Vũ cầm ly đi ra lập tức đứng dậy, "Giám đốc, muốn uống gì à, để em!"

"Vậy làm phiền em, hai ly nước trái cây."

"Vâng, em biết rồi." Lệ Lệ nhận hai cái ly, nghĩ đến lời Hàn Linh Hi vừa nói, lại dùng miệng chỉ chỉ tài liệu trêи bàn, "Đúng rồi giám đốc, trợ lý Hàn muốn em giao cho chị cái này."

"Trợ lý Hàn?" Chu Đình Vũ cực kỳ kinh ngạc hỏi lại, "Cô ấy đã tới à?"

"Mới vừa rồi ạ," Lệ Lệ nghiêng đầu, "Chỉ là, cô ấy vừa mới đứng ở cửa một chút, sau đó hình như không vui lắm nên rời đi, lúc đi đưa tài liệu cho em, để em chuyển lại lời Tiếu tổng, tài liệu anh ấy xem rồi, nói là chị tiếp tục làm theo ý đó là được."

Không vui? Không phải là thấy mình và Khương Tử Doanh... mới đi luôn chứ?

Chu Đình Vũ nghĩ cần phải giải thích với Hàn Linh Hi, liền bắt chuyện qua với Khương Tử Doanh, đi đến văn phòng Tiếu Mặc bên kia tìm Hàn Linh Hi.

Hàn Linh Hi ở trước máy tính đánh gì đó, thấy Chu Đình Vũ cũng không nói chuyện, xem biểu tình kia là biết tâm trạng không tốt rồi. Chu Đình Vũ đứng thẳng bên cạnh cô, ôn hòa nhã nhặn nói: "Vừa rồi tới phòng làm việc của mình, sao không vào?"

"Tôi thấy giám đốc Chu bận rộn, không dám mặt dày làm phiền." Ngón tay Hàn Linh Hi gõ trêи bàn phím đùng đùng, cô có thù với bàn phím?

"Linh Hi, chuyện hôm đó mình vẫn muốn giải thích với cậu..."

Nhạy cảm bắt được vài chữ, Hàn Linh Hi đứng dậy từ ghế cái vù, lạnh lùng nói: "Giám đốc Chu bây giờ không sao rồi, tôi còn việc bận, xin đừng quấy rầy công việc của tôi được không?"

"Mình chỉ muốn nói vài câu với cậu, nhưng gần đây cậu vẫn luôn trốn tránh mình."

"Có à?"

Hàn Linh Hi làm bộ bận rộn, lau bàn xong chỉnh sửa tài liệu chỉnh sửa xong tài liệu lại dọn ngăn kéo, sau đó cầm một đống giấy đến phòng máy in bên cạnh phòng trà tìm máy photocopy.

Vốn định cho Chu Đình Vũ chút sắc mặt để cô biết khó mà lui nhanh lên, kết quả cô gái này lại đi một đường với mình đến phòng máy in, trêи đường có nhiều người như vậy, cô cũng không kiêng kỵ.

"Vừa rồi có phải cậu thấy mình ôm Tử Doanh rồi không?" Trái tim Chu Đình Vũ như gương sáng, kiên trì giải thích: "Cô ấy đụng phải giá đỡ của mình, dưới tình hình khẩn cấp mình mới giữ cô ấy lại, không phải cố ý."

"Giám đốc Chu, cuộc sống riêng tư của cô tôi lại không xen vào, tại sao phải giải thích với tôi?" Hàn Linh Hi đặt tài liệu ở máy quét lần lượt scan, tức giận nói, "Bất cứ lúc nào cô cũng có thể nói rằng đó không phải là cố ý."

"Linh Hi, cho mình chút thời gian, chúng ta nói chuyện được không?"

"Tôi nói tôi bận rộn nhiều việc."

Máy in phát ra tiếng bíp bíp bíp, từng bản giấy photo trượt ra ngoài từ khay giấy ra, Hàn Linh Hi cúi người xuống muốn chỉnh lại, cổ tay bị siết chặt, như bị gì đó đè lên.

Chu Đình Vũ nhanh chóng kéo cô tới gần, Hàn Linh Hi theo phản ứng theo bản năng lập tức né tránh, lưng đụng vào tường trắng sau đó dâng lên cơn đau nhức, mà cô gái kia lại nhân cơ hội này chống hai tay lên tường vây cô chặt chẽ trong khuỷu tay.

"Chu Đình Vũ, cậu điên rồi!"

Hàn Linh Hi đầy chán nản, phòng máy in rất gần với phòng trà cùng chung không gian, tần suất sử dụng rất cao, nếu có đồng nghiệp đi vào từ bên ngoài sẽ thấy rất nhanh, hai người một thư ký sếp lớn và một giám đốc sáng tạo không quen thân ôm nhau đứng chung với tư thế này, nói sao cho hợp?

"Mình nghiêm túc, đừng trốn mình, nói chuyện với mình."

Trêи mặt Chu Đình Vũ không có biểu tình tức giận, nhưng mỗi chữ nói ra đều tăng thêm độ mạnh yếu, không hiểu sao khiến Hàn Linh Hi có một loại cảm giác áp lực, dường như nếu bản thân không làm theo lời cô nói sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.

"Bây giờ là giờ làm việc cậu có biết không..."

"Vậy thì đợi cậu tan việc rồi nói."

Chu Đình Vũ buông trói buộc của mình, "Đợi đến khi hết giờ làm việc chúng ta về nhà nói, mình ở nhà chờ cậu."

Hàn Linh Hi trả lời không được tự nhiên: "Có thể tôi sẽ tăng ca."

"Mình chờ cậu, tăng ca xong nhớ về nhà."

Nói xong những lời này, Chu Đình Vũ xoay người rời khỏi, Hàn Linh Hi đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm giấy trắng rải rác im lặng một lúc không nói gì.

***

Quảng cáo
Trước /121 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nước Mắt Dưới Cơn Mưa: Tình Yêu Và Thù Hận

Copyright © 2022 - MTruyện.net