Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Type-er: Hill
“Hắt xì!” Mũi Trì Linh Đồng hơi ngứa, không nhịn được mà hắt hơi một tiếng, co người lại, mắt cũng không thèm mở ra, lại vùi mình vào trong chăn.
Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai cô, “Nhóc con, dậy đi thôi!” Tiếp đó, một cánh tay dài kéo cô từ trong chăn ra ngoài.
“Em cũng không phải đi làm, không cần dậy sớm.” Cô lẩm bẩm, miễn cưỡng mở mắt ra, thấy Tiêu Tử Thần nghiêng đầu nhìn cô, áo sơ mi nhạt màu mở rộng hai khuy đầu, khiến cô không khỏi đỏ mặt.
“Sáng nay anh không có tiết dạy, ăn bữa sáng xong chúng ta cùng ra ngoài làm chút chuyện.” Tiêu Tử Thần dịu dàng hôn lên gò má ửng hồng của cô, đưa ta với lấy chiếc áo len dài trên lưng ghế đưa cho cô. Mấy hôm nay, nhiệt độ lại giảm xuống, tuy bật điều hòa nhưng vẫn cảm nhận được khí lạnh quẩn quanh.
Trong một thoáng nhìn vào đôi mắt anh, cô thấy tâm nhĩ trái nảy lên mấy nhịp, có ngượng ngùng, có mềm mại, nhưng nhiều nhất chính là niềm hạnh phúc chân thực.
“Anh đã hẹn trước với người ta chưa?” Cô bình tĩnh lại, đưa tay lên cổ áo anh, vừa thân mật vừa tự nhiên giúp anh chỉnh lại áo sơ mi. Còn anh thì cầm áo lên mặc vào cho cô.
“Ừm, chín giờ, có đủ thời gian để chúng ta ăn xong bữa sáng.”
“Chuyện gì thế?” Cô nhanh chóng mặc xong quần áo, bước xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra, mặt trời đã ló dạng, mặt sông tỏa ánh vàng lấp lánh, một lớp sương trắng phủ kín bãi cỏ.
Tiếng anh truyền ra từ phòng bếp: “Anh tìm việc làm thêm cho em.”
Cô bước tới, kéo cửa trượt ra, thấy anh đang chuẩn bị xay sữa đậu nành. Trong chảo có một ít dầu, chắc anh cũng đang chuẩn bị rán trứng gà.
“Căn nhà này của chúng ta chỉ là nhà thuê, chiếc ô tô Regal kia cũng cũ lắm rồi, bao giờ chúng ta kết hôn, ít nhất nên có một căn nhà hoàn toàn thuộc về hai người, rồi mua một chiếc xe rộng và đẹp một chút. Sau đó chắc chắn gia đình sẽ có thêm thành viên mới, chúng ta còn phải thường xuyên tới Thanh Đài thăm cha mẹ anh, tới Ninh Thành thăm mẹ em và dượng Quan. Mấy chuyện này đều rất tốn kém, một mình anh gánh vác cũng hơi vất vả, em giúp anh, được không? Viết bài trên diễn đàn chỉ là sở thích cá nhân, em viết vào tầm sau bữa cơm chiều tới mười giờ tối cũng được, ban ngày tìm việc làm thêm.”
Trì Linh Đồng thấy hơi hoang mang, tuy Tiêu Tử Thần không phải đại gia, nhưng tiền lương và tiền nhuận bút của anh cực kỳ cao, nuôi một hai người thì vẫn đủ. Nếu nói đến chuyện tiền nong, cô cũng tích góp được một ít, hơn nữa khi hai người đính hôn, hình như ông Tiêu Hoa cũng cho một khoản tiền không nhỏ.
“Sợ khổ sao?” Anh xắn tay áo lên để đánh trứng gà, trong nồi hấp có hai cái bánh bao, anh tiện tay bỏ vào lò vi sóng.
“Không phải.” Cô nheo mắt lại, thấy anh có vẻ hơi kỳ quái.
“Vợ chồng thì nên có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu, không bao giờ rời bỏ nhau đúng không?”
“Đúng!”
Anh mỉm cười hài lòng, “Mau rửa mặt đi, bữa sáng sắp xong rồi.”
Cô khẽ nhún vai, không hỏi nữa, cứ mỏi mắt chờ mong thôi.
Ăn bữa sáng xong, Tiêu Tử Thần lái xe đưa cô vào nội thành. Nhìn khung cảnh ngày càng quen thuộc hai bên đường, Trì Linh Đồng nghiêng đầu, nhìn anh với vẻ nghi hoặc.
Chiếc Regal dừng lại trước cổng Học viện kiến trúc. Anh cười, nháy mắt với cô, “Đã bao lâu rồi không về đây?”
Đây là trường cũ của cô, cô đã trải qua bốn năm đại học ở nơi này, được phong tặng danh hiệu “Hoa khôi” và “Tài nữ”, lần cuối cùng dạo bước quanh trường, hình như là dẫn Nhạc Tĩnh Phân đi thăm quan. Thoắt cái đã qua bốn năm, “Sao lại tới đây?” Cô hỏi anh.
Anh cầm tay cô, mỉm cười với người bảo vệ ở cổng, nhỏ giọng nói, “Em không biết đấy thôi, bây giờ các thầy giáo ở khoa của em đều không chịu ngồi yên, ai cũng nhận hạng mục bên ngoài, làm công trình, kiếm thêm tiền, bận rộn tới mức không có thời gian sửa bài tập hộ sinh viên, bọn họ bèn âm thầm chi tiền để người khác làm thay. Anh giúp em nhận công việc trợ lý ‘thiết kế kiến trúc’, tiền lương không quá thấp, một tháng đủ để em mua mấy bộ quần áo.”
Cô dừng bước: “Tử Thần, đã lâu rồi em không thiết kế.”
“Chỉ là sửa bài tập thôi mà, cũng không bắt em phải thiết kế độc lập, chẳng lẽ em đã quên hết kiến thức chuyên môn từng học trước kia rồi sao?” “Không phải thế, nhưng mà…” Cô chau mày.
“Đừng kiếm cớ nữa, chúng ta đã hứa rồi, phải chung tay nỗ lực vì căn nhà mới của chúng ta, em muốn bỏ cuộc giữa chừng ư?”
“Em có tiền mà.”
“Sao so được với cảm giác hạnh phúc khi chúng ta cùng nhau cố gắng, đúng không?”
Cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dịu dàng như nước của anh, cô thở dài bất đắc dĩ, “Thế cũng được, để em thử xem.”
“Ngoan!” Anh xoa đầu cô, nở một nụ cười ấm áp tựa gió xuân.
Các giáo sư kiến trúc vẫn là những gương mặt quen thuộc trước đây, Trì Linh Đồng bối rối chào hỏi từng người. Kỳ lạ là bọn họ không hề tỏ ra kinh ngạc trước sự xuất hiện của cô. Công việc của Trì Linh Đồng chỉ có một, đó là sửa chữa bài tập thiết kế của các sinh viên khoa kiến trúc, không cần đến trường làm, có thể mang bản vẽ về nhà, nhưng nhất định phải đưa tới học viện trước khi tan học. Những việc này, trước đây Trì Linh Đồng cũng từng làm giúp các thầy, xem như quen chân quen tay.
Tiêu Tử Thần đưa cô tới văn phòng khoa kiến trúc rồi đi ngay, cô đứng trước cửa sổ văn phòng khoa, trên con đường rợp bóng cây có sinh viên đang học môn trắc lượng, trên sân bóng có mấy sinh viên nam đang chạy, mồ hôi như mưa, một nhóm sinh viên nữ ôm sách vở, túm năm tụm ba đi tới thư viện. Những hình ảnh này đều quen thuộc đến vậy, quen thuộc như thể cô chưa bao giờ rời khỏi nơi đây.
Chỉ là buổi chiều hôm nay đã không còn là buổi chiều năm xưa, cảnh còn, người đã đổi thay.
Dường như muốn ôn lại quãng thời gian trước đây, cô không vội về nhà mà ở lại Học viện kiến trúc tới xẩm tối, cô đã sửa xong một nửa trong số bài tập thiết kế, phần còn lại, cô định mang về nhà làm.
“Tiểu Trì.” Khi xuống tầng, chủ nhiệm khoa gọi cô từ phía sau, cầm một bản thiết kế trên tay, khuôn mặt lộ vẻ bối rối.
“Chủ nhiệm, sao thế ạ?”
Chủ nhiệm khoa bước tới trước mặt cô, “Thầy có một người bạn mua một căn nhà hai tầng giá rẻ, ở mấy năm nhưng vẫn chưa hài lòng lắm, muốn đại tu toàn bộ thành nhà ở kiểu Anh, các thầy tuy có kinh nghiệm học thuật phong phú, nhưng kinh nghiệm thực tiễn không nhiều, em từng thiết kế biệt thự châu Âu có thể giúp thầy xem thử bản vẽ này được không?”
“Em…”
“Chỉ cần sửa chữa thôi, thầy thiết kế xong bản vẽ rồi, ha ha, trước mặt thiên tài thiết kế như em, thầy đúng là múa rìu qua mắt thợ, em đừng khiến thầy mất mặt với bạn bè đấy. Em không bận lắm đúng không?”
“Em không bận, nhưng mà …”
“Thế thì tốt quá rồi, đã làm phiền em, Tiểu Trì, không gấp đâu, em không cần vội vàng.” Chủ nhiệm khoa vội dúi bản thiết kế vào tay cô, chẳng chờ cô đáp lại đã bước lên tầng, “Thầy còn phải họp nữa.”
Trì Linh Đồng cầm bản thiết kế, thấy hơi dở khóc dở cười.
Di động vang lên. “Linh Đồng, vẫn đang ở học viện à?” Tiêu Tử Thần hỏi.
“Vâng, nhưng em đang chuẩn bị về nhà.” Cô chầm chậm bước ra cổng.
“Được, anh chờ em.”
Cô thấy chiếc Regal màu đen đang đỗ trước cổng học viện, Tiêu Tử Thần đứng bên chiếc xe, ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt tuấn nhã của anh. “Mọi chuyện suôn sẻ chứ?” Anh cầm lấy bản thiết kế, bỏ vào hàng ghế sau, mở cửa xe phía trước ra cho cô. Anh bật điều hoà sưởi, đợi tới khi trong xe ấm áp mới khởi động xe. “Cứ từ từ thôi, em sẽ làm càng ngày càng tốt hơn.”
“Đương nhiên!” Khoé môi cô hơi cong lên, nhìn chằm chằm về phía trước. Màn đêm dần buông xuống, ánh đèn rực rỡ như những giọt nước, rải khắp mọi ngóc ngách của thành phố.
“Tử Thần…” Khi xe rẽ vào con đường về Khế Viên, cô quay đầu gọi anh.
“Hả!” Anh nhíu mày.
“Hôm nay em đã tìm lại được thứ cảm giác ấy.” Một nụ cười dần hiện lên trên khoé môi cô.
“Thật sao?” Anh chợt xoay tay lái, xe dừng lại ven đường.
“Thiết kế nhà cửa vẫn là việc mà em yêu thích nhất. Trước đây, em chỉ đang kháng cự trong tiềm thức mà thôi, vì khi nhìn thấy những quy chuẩn cứng nhắc kia, em lại nhớ tới Địch Thanh, sau đó trái tim sẽ đau đớn vô cùng. Em đành thôi miên bản thân mình, chỉ cần không thiết kế nhà nữa thì trái tim sẽ không đau đớn như vậy. Nhưng hiện giờ, em thấy rất bình thản, giữa những điểm, đường, mặt đó, em tìm về sự tự tin trước đây, tuy không thể dạt dào cảm hứng ngay tức thì, nhưng em sẽ không trốn tránh nữa. Cảm ơn anh đã thôi thúc em đi về phía trước.”
Tiêu Tử Thần thực sự khá kích động, giọng nói cũng run lên “Em vốn là một viên ngọc quý(*)¬¬¬, bị bụi bặm phủ kín, không thể toả sáng, anh chỉ phủi lớp bụi ấy đi thôi. Em đã làm biếng quá lâu rồi.”
(*) Từ gốc ở đây là cục vàng.
Mắt cô chợt dâng lên một tầng hơi nước, cô ghé sát vào lòng anh, “Nếu không có anh, có lẽ em vẫn sẽ tiếp tục làm biếng.”
“Em không có cơ hội này đâu.” Anh nháy mắt với cô, mỉm cười vui vẻ.
*****
Những ngày tiếp theo trôi đi thoải mái và vui tươi, Tiêu Tử Thần vừa bận dạy học vừa bận làm công tác hành chính, Trì Linh Đồng cũng nghiễm nhiên trở thành người đi làm, nhưng là người đi làm ở nhà. Sửa bài tập, viết bài đăng trên diễn đàn, thỉnh thoảng lại thiết kế một hai công trình nhỏ hộ người khác, thế nhưng, cô vẫn kiên quyết để những thiết kế ấy lấy danh nghĩa của người khác, còn bản thân chỉ là người giúp đỡ mà thôi. Sự tự tin không được xây dựng trong ngày một ngày hai, muốn trở lại trạng thái trước kia, cô vẫn cần thêm thời gian.
Hai bên gia đình bắt đầu tính đến hôn lễ của hai người, ngày trước mỗi khi nhắc tới chuyện này, Trì Linh Đồng luôn im lặng, nhưng hiện giờ mỗi khi nhắc tới, cô vẫn không nói lời nào, nhưng cũng khẽ mỉm cười.
Sau đó, Tiêu Tử Thần bắt đầu lặng lẽ chuẩn bị cho hôn lễ. Dường như kết hôn còn phiền phức hơn đính hôn nhiều, anh phải tới Thanh Đài, rồi lại đến Ninh Thành, vô cùng bận rộn.
Mùa đông dần thấm sâu vào bầu không khí thành phố, phía nam Tân Giang đón trận tuyết đầu tiên, là một trận tuyết nhỏ, rơi nửa ngày trời, mặt đất chưa kịp trắng thì tuyết đã ngừng. Nhiệt độ lạnh tới mức nước đóng thành băng, Trì Linh Đồng ngẩng đầu khỏi bản vẽ, xoay chân xoay tay một hồi rồi đứng lên đi vào phòng bếp rót cho mình một tách trà.
Hôm nay Tiêu Tử Thần phải dạy tiết một ca chiều, cô cũng ở nhà cả ngày, chi bằng ra ngoài đi loanh quanh, tiện thể cùng anh ra ngoài ăn lẩu. Nghĩ tới lẩu, cô không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Khi khoá cửa, cô nghe một cuộc điện thoại từ chuyên viên trang điểm. “Đúng là hả lòng hả dạ! Cái cô…cái cô tới làm loạn ở lễ đính hôn ấy, úi xời, làm người dẫn chương trình ở Đài phát thanh, gặp chuyện rồi!”
Trì Linh Đồng ngây ra: “Cô nói vào trọng điểm đi.”
“Cô ta dẫn chương trình giờ vàng, nhưng lại dùng quy tắc ngầm, không biết ai để lộ tiếng gió, vợ người ta bèn tới Đài phát thanh làm ầm lên, đánh nhau với cô ta. Đài phát thanh chịu áp lực, bèn điều cô ta với bộ phận khác. Cô ta gặp xui xẻo, bị sốt cao một trận, khàn cả cổ họng, bây giờ giọng như vịt đực ấy, Đài phát thanh đều coi cô ta như trò cười!”
Cô bắt một chiếc taxi, nói với tài xế địa chỉ nhà của Khổng Tước. Trời lại bắt đầu đổ tuyết, gió thổi vù vù, vạt áo khoác không ngừng lay động. Cô thở ra một hơi, lập tức hoá thành một luồng khí trắng.
Cô lấy di động ra gọi điện cho Khổng Tước. Điện thoại đang tắt máy! Cô mệt mỏi nhắm mắt, tay cầm điện thoại run lên. Khổng Tước đã quen với cuộc sống rực rỡ sắc màu, khiến cô ta trở lại với cuộc sống đơn giản, cô ta sẽ phát điên.
Giữa trời gió tuyết, chiếc xe chạy tới nhà Khổng Tước một cách gian nan, cô xuống xe, hít một hơi khí lạnh, cúi đầu đi về phía cầu thang.
Một chiếc xe Regal màu đen đang đỗ trước hiên nhà, cô chớp chớp mắt, mở to mắt nhìn biển số xe quen thuộc kia, ngây người trên bậc thang, tai như ù đi, trong đầu vang lên những tiếng ong ong. Chợt có tiếng bước chân trên cầu thang, cô vội quay người, đứng tránh sau một cái cây to.
“Tôi đã hẹn bác sĩ giúp cô rồi, ngày mai cô đi khám lại, có lẽ cổ họng cô chỉ bị tạm thời khàn thôi, uống thuốc rồi sẽ khỏi.” Giọng nam lành lạnh, hoà nhã nhưng tựa như có nguồn sức mạnh khiến lòng người an ổn.
“Nếu không khỏi được, thì em sẽ sống không bằng chết mất thôi.” Giọng nữ khàn khàn tắc nghẹn. “Tất cả là tại anh. Nếu anh không bắt nạt em, khiến em chán ghét chính bản thân mình, thì em cũng không rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.”
Trì Linh Đồng lẳng lặng nghiêng đầu, từ phía cây nhìn sang, chỉ thấy Tiêu Tử Thần đang đứng trên bậc thềm, mỉm cười hờ hững, còn Khổng Tước đã khóc tới sưng vù mắt, hoàn toàn không có dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ như bình thường.
“Cho dù cổ họng em có khỏi hoàn toàn thì em cũng không thể dẫn chương trình được nữa.” Khổng Tước vẫn đang oán trách.
“Cô đừng suy nghĩ nhiều, chuyện đó chẳng có gì to tát. Tôi đi đây.” Tiêu Tử Thần quay người bước xuống cầu thang.
Khổng Tước chợt ôm chặt lấy anh từ phía sau, đầu tựa lên lưng anh. “Tử Thần, anh sẽ không bỏ mặc em, đúng không?”
Người Tiêu Tử Thần cứng đờ, kéo tay cô ta ra, “Tôi sẽ cố gắng giúp cô trong phạm vi khả năng cho phép.”
“Tử Thần, anh biết không, trước giờ em vẫn không thể quên anh. Em rất nhớ anh, anh đừng đi…” Khổng Tước ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, tủi thân mếu máo.
Một bông hoa tuyết rơi trên mắt Trì Linh Đồng, khiến tầm mắt cô trở nên nhạt nhoà mờ mịt. Cô đưa tay phủi đi, lặng lẽ rời khỏi đây. Nếu Khổng Tước đã được “người tốt” giúp đỡ, cô cũng chẳng cần xuất hiện làm gì.
Lòng người vốn lương thiện, luôn đồng cảm với kẻ yếu. Trái tim đàn ông cũng không phải sắt đá, cũng sẽ mềm mại như tơ. Như Bùi Địch Thanh, dù Tống Dĩnh phản bội anh, trở thành chị dâu của anh, nhưng khi cô ta gặp tai nạn, anh vẫn tới giúp ngay tức thì; như Tiêu Tử Thần, dù Khổng Tước tổn thương vì một người đàn ông khác, anh vẫn chấp nhận giúp đỡ cô ta.
Cô bước ra khỏi khu nhà, bước qua từng phố lớn ngõ nhỏ, định bắt một chiếc xe để về Khế Viên. Trời mưa tuyết, taxi ăn nên làm ra, không có chiếc nào là chưa có khách. Cô cũng không suốt ruột, chầm chậm bước về nhà.
Sắc trời ngày càng âm u, tuyết ngừng rơi, đổi thành mưa đá, khuôn mặt cô lạnh cóng, tay chân đều mất cảm giác, áo khoác cũng ướt đẫm. Cô mờ mịt đứng trên đường, chợt nhận ra bản thân không phân biệt được phương hướng. Một chiếc ô tô chạy “vèo” qua người cô, nhưng lại vội vàng quay lại, dừng lại bên cạnh cô. Dường như cô vẫn chưa phát hiện ra, vẫn bước đi chầm chậm.
“Linh Đồng, sao em lại ở đây?” Tiêu Tử Thần chạy ra khỏi xe, tức giận mắng, “Em điên rồi sao, không biết trời đang mưa à?”
Bấy giờ cô mới phản ứng lại, ngẩng đầu, mở to mắt nhìn anh, “À, em định tới siêu thị mua ít đồ.”
“Em gọi điện để anh mua là được mà, ôi, sao em không biết tự lo cho bản thân gì hết?” Anh chỉ để ý việc cả người cô ướt hết, không thời gian đâu mà quan tâm đến vẻ khác thường của cô, bèn kéo cô đi, đẩy vào trong xe, vội vàng lấy khăn lau người cho cô.
Khuôn mặt cô lạnh như băng, tựa như một đứa trẻ ngốc ngếch, để mặc anh làm gì thì làm. Anh thấy áo len của cô cũng ướt cả, đành thở dài một tiếng rồi khởi động xe, nhanh chóng về Khế Viên.
Cô ngồi bên anh, liếc thấy trên chiếc áo khoác màu xám của anh có hai vết son môi màu đỏ in rất đậm, cô nhắm mắt, cảm thấy dường như nơi sâu nhất tận đáy lòng đang mọc gai tua tủa, đang run rẩy trong gió.
Vừa về đến nhà, anh bèn đẩy cô mà phòng tắm, bật nước nóng, tới khi phòng tắm mờ mịt hơi nước, anh mới giúp cô cởi quần áo.
“Không cần, để em tự làm.” Cô bảo anh ra ngoài.
Anh ngẩn ra: “Thế cũng được, anh đi pha trà gừng cho em.”
Làn nước ấm trượt trên da thịt lạnh lẽo, tri giác của cô dần dần khôi phục. Cô tắm rất lâu, anh sợ cô ngất xỉu, bất an hỏi han mấy lần.
Khi cô bước ra, trên bàn đã có một bát mì đang bốc hơi nghi ngút, một cốc đường đỏ và trà gừng.
“Ăn hết đi, không được để thừa đâu đấy.” Anh đưa tay sờ trán cô, chỉ sợ cô bị sốt.
Cô từ từ ăn mì, vẻ mặt hơi mệt mỏi nhưng không có gì khác thường.
“Hôm nay ở trường có bận lắm không?” Cô hỏi.
“Vẫn như bình thường thôi.” Anh đáp.
“Không có chuyện gì đặc biệt sao?” Cô nhấp một ngụm trà gừng, vừa nóng vừa cay, cô vội vàng đẩy cốc trà ra.
Khuôn mặt anh thoáng hiện vẻ kinh ngạc, trả lời một cách nhanh chóng: “Không có!”
Cô mỉm cười, tiếp tục ăn mì.
Giúp anh dọn dẹp bát đũa xong, cô đi về phía phòng đọc sách, anh giữ cô lại. “Hôm nay ra ngoài gặp lạnh, đừng viết bài nữa, ngủ sớm một chút.”
“Em hứa với độc giả là hôm nay sẽ viết về sân nhà rồi, làm người không thể đánh mất chữ tín được.” Cô rũ mi mắt, đẩy tay anh ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng đọc sách lại.
Mười giờ, cô tắt laptop quay lại phòng ngủ, anh vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên giường đọc giáo trình bằng tiếng Anh.
“Em thấy người hơi lạnh, chắc bị cảm rồi, chúng ta ngủ riêng đi!” Cô mở tủ quần áo định lấy chăn, Tiêu Tử Thần hơi nhíu mày, đưa tay kéo cô vào lòng đắp chăn lên người cô, trừng mắt nhìn cô, “Sức khoẻ của anh tốt hơn em tưởng đấy.”
Cô mỉm cười hờ hững, ngoan ngoãn để anh cởi áo khoác giúp, ngủ bên cạnh anh. Anh cúi người, trên người cô có hương thơm trong trẻo sau khi tắm, rất dễ chịu. “Có muốn uống nước không?” Anh thấy môi cô hơi khô bèn hỏi.
Cô lắc đầu, nhắm mắt lại.
Anh đặt giáo trình lên tủ đầu giường, tắt đèn, cũng nằm xuống ôm chặt cô vào ngực, “Không thể hiểu nổi rốt cuộc em là con gái hay là người yêu của anh nữa, đúng là không lúc nào để anh yên tâm.”
Cô vùi đầu trong ngực anh, loáng thoáng nghe thấy nhịp tim chậm rãi của anh, thình thịch thình thịch, hương vị của anh ở khắp mọi nơi, cô thấy lòng mình đau xót. Khi cô lấy hết dũng khí để chấp nhận ở bên anh, tại sao anh không thể là một ngoại lệ?
Hôm nay chỉ là sự giúp đỡ, nếu tương lai Khổng Tước vẫn sống vất vả, chẳng lẽ anh vẫn không thể dửng dưng, vẫn quan tâm, lo lắng, rốt cuộc chỉ là sự giúp đỡ đầy nghĩa khí hay là tình cũ chưa phai? Tình yêu đúng là vừa đơn giản lại vừa phức tạp.
Đúng như cô mong đợi, nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, đầu càng ngày càng nóng, cô nặng nề chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại trong phòng vẫn tối om, nhưng cô biết bây giờ đã không còn sớm, ánh sáng lọt vào qua khe cửa sổ. Tủ đầu giường có một bình giữ ấm và một hộp thuốc cảm Paracetamol.
“Tử Thần…” Vừa lên tiếng, cô nhận ra cổ họng mình cũng khản đặc.
Không ai đáp lại, cô ngồi dậy, không mặc thêm áo mà vội vàng bước xuống giường, đi quanh mấy gian phòng không thấy Tiêu Tử Thần đâu. Cô nhìn đồng hồ, sắp một giờ chiều, không ngờ mình ngủ lâu như vậy, có lẽ Tử Thần đã đi làm rồi.
Trong lò vi sóng đã có sẵn cơm lành canh ngọt, cô hâm nóng lại, ăn một ít rồi uống thuốc, sau đó lại lên giường nằm tiếp. Nửa mê nửa tỉnh, vừa mở mắt ra thì trời đã tối, Tiêu Tử Thần vẫn chưa về nhà.
Cô bèn gọi điện cho anh.
“Có thấy đỡ hơn không?” Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, giọng nói của anh rõ ràng như đang ở ngay cạnh cô.
“Vâng, đỡ nhiều rồi. Bao giờ anh về?”
“Anh còn có chút việc phải làm, em đừng xuống giường, đợi anh về, anh sẽ nấu cháo cho em.” Dường như anh đang rất vội, cô chưa kịp đáp lại thì anh đã ngắt máy.
Cô ngẩn ngơ nhìn điện thoại, thần xui quỷ khiến thế nào, cô nhanh chóng gọi vào một số điện thoai khác.
Lần này không tắt máy, nhưng cũng không có ai nhận điện.
Cô lắc đầu cười khẽ, đứng dậy mặc quần áo, lại choàng khăn quàng cổ, đeo găng tay. Cô không muốn chờ đợi sự giải thích muộn màng từ người khác, không muốn ngồi trong nhà mà suy đoán, cũng không muốn nghe đến thứ gọi là lời nói dối thiện chí. Nếu như chuyện chắc chắn phải xảy ra, vậy cớ để nó xảy ra đi! Cô sẽ dũng cảm đối mặt.
Một người rút lui, ba người sẽ không phải dây dưa với nhau nữa. Quần áo, tiền tài, nhà cửa đều có thể sẻ chia với người khác, chỉ có tình cảm là ích kỷ, không thể có lỗ hổng dù chỉ một chút. Cô không hi vọng chuyện của Bùi Địch Thanh tái diễn, cô sẽ không buông thả cũng sẽ không khóc nháo, không nói nặng lời, không trốn không tránh, cô sẽ tôn trọng sự thật. Cần, phải hoàn chỉnh nguyên vẹn. Không cần, sẽ đoạn tuyệt sạch sẽ. Cô không cần anh coi Khổng Tước như kẻ thù, cả đời không qua lại, mà cần anh dành cho cô sự tôn trọng và công bằng mà cô nên có, giấu giếm sau lưng cô như vậy thì hay lắm ư?
Ngoài trời lạnh cóng, so với nhiệt độ trong nhà, tựa như xích đạo và bắc cực trên Trái đất. Cô bước trên mặt đường lạnh cóng, từ từ bước đi. Khế Viên cách nội thành khá xa, không có nhiều taxi, cô bèn đứng đợi ở ven đường.
“Ấy, là cô Trì đó ư!” Một chiếc xe từ từ dừng bên người cô, một cô gái ấn cửa kính xe xuống.
“Cô là?” Cô thấy cô gái này hơi quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
“Mẹ tôi là bạn của Giám đốc Quan, lúc cô đính hôn, chúng tôi có đến chúc mừng.”
“Ồ! Chào cô!” Trì Linh Đồng mỉm cười hì hì, tối hôm ấy có quá nhiều khách mời, có lẽ khi Trì Linh Đồng đi chúc rượu thì từng gặp qua cô ta.
“Muốn vào thành phố sao?” Cô gái nọ hỏi.
“Ừm, ở đây ít taxi quá.”
“Vậy lên xe đi với tôi, vừa hay tôi cũng muốn vào thành phố.”
“Như thế có được không?”
“Được chứ!” Một tiếng cười khe khẽ truyền ra từ trong xe, cửa xe phía sau mở ra. “Lên xe đi!”
“Mẹ tôi.” Cô gái giới thiệu cho Trì Linh Đồng.
“Làm phiền cô ạ!” Trì Linh Đồng gật đầu lên xe, qua ánh đèn đường, cô nhìn thấy trên chóp mũi của người phụ nữ kia có một nốt ruồi màu đen.
“Tôi quên không nói, cô Trì là khách quý mà chúng tôi muốn mời còn chẳng được.” Người phụ nữ trung niên cười nói.
*****
Bệnh viện trực thuộc Học viện y.
Tiêu Tử Thần cầm di động, nhìn bức tường trắng như tuyết trước mắt, con mắt căng nhức, hơi mê mang. Mùi thuốc sát trùng, y tá bưng khay thuốc đi qua đi lại, hành lang ồn ào… Những cảnh tượng này không chỉ xuất hiện một lần trong đầu anh, có lẽ vụ tai nạn ở Hồng Kông kia đã để lại ám ảnh quá sâu sắc trong lòng anh.
“Tử Thần.” Bác sĩ Lý khoa Tai Mũi Họng cầm một tờ đơn đi về phía anh, Khổng Tước lo lắng đi đằng sau ông ta.
“Kết quả khám bệnh thế nào?” Bác sĩ Lý là chuyên gia về dây thanh, cũng là giảng viên được mời về dạy ở Học viện y.
Bác sĩ Lý liếc nhìn Khổng Tước: “ Bệnh tình không nặng lắm. Vì cô Khổng dẫn chương trình trong một thời gian dài, tích tụ lâu ngày nên sinh ra tật, viêm dây thanh cấp độ nhẹ, đúng lúc bị sốt cao, chứng viêm nặng lên, mới khiến bệnh chuyển biến xấu đi.”
“Vậy có phương pháp nào chữa khỏi không?” Khổng Tước căng thẳng hỏi.
“Chữa thì chữa được, nhưng trong quá trình trị liệu cô Khổng phải hết sức phối hợp, tránh xa rượu thuốc, tất cả đồ cay nóng, nghỉ ngơi điều độ, uống thuốc, cố gắng nói chuyện ít, qua ba tháng là sẽ đỡ hơn.”
“Thuốc gì mà phải uống suốt ba tháng thế?”
“Thuốc của Đông y. Thuốc Tây chỉ trị được phần ngọn thôi, không trị được tận gốc. Chứng viêm này của cô chỉ có thể điều trị từ từ, mới có thể khỏi hẳn được. Hai người chờ một lát, tôi đi bốc thuốc.” Bác sĩ Lý gật đầu với Tiêu Tử Thần, quay người đi vào văn phòng.
“Thuốc Đông y à, đắng lắm ấy, Tử Thần, em không uống có được không?” Khổng Tước nhíu mày, bĩu đôi môi hồng hào.
Tiêu Tử Thần nhìn cô ta với vẻ thờ ơ: “Uống hay không là quyền của cô.”
Khổng Tước lườm anh, lắc mông bước tới níu lấy tay áo anh, “Gì mà lạnh lùng thế, người ta chỉ muốn anh an ủi vài câu thôi mà.”
Tiêu Tử Thần lẳng lặng lùi ra sau, nhấc tay xem đồng hồ, “Bây giờ cô đã biết bác sĩ Lý, tôi cũng nói với ông ấy rồi, sau này cô có việc gì thì cứ đến tìm ông ấy, tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi…”
“Tử Thần, anh định bỏ mặc em ư? Khoan đã, để em nghe điện thoại.”
Cô ta cúi đầu, lấy điện thoại từ trong túi xách LV, vừa liếc qua số điện thoại, cô ta đã giơ điện thoại lên, mỉm cười với Tiêu Tử Thần, “Nói cho cùng thì cậu ta vẫn là người thông mình, khứu giác vô cùng nhạy bén, gọi điện thoại vào đúng lúc này, anh nói xem em có nên nghe điện không?”
Tiêu Tử Thần tái mặt: “Tôi đi trước đây.”
“Sao anh phải hoảng hốt thế, chúng ta có làm gì đâu. Thực ra hôm qua cậu ta cũng gọi điện cho em, nhưng vì anh đang ở đó nên em tắt máy đi. Không biết cậu ta có mục đích gì, nhưng e là không đợi được nữa mà phải vội vàng chế nhạo em thôi!” Khóe miệng Khổng Tước hơi xị xuống, ánh mắt chứa đầy sự mỉa mai.
“Thực lòng tôi không muốn nói, nhưng tôi vẫn phải cho cô biết. Cho dù làm bạn, hay làm ngưởi yêu, cô đều cực kỳ cực kỳ thất bại. Chính cô là người tạo nên cục diện ngày hôm nay, gieo nhân nào thì gặt quả nấy mà thôi. Sau này cô đừng bao giờ liên lạc với chúng tôi nữa.” Tiêu Tử Thần lạnh lùng nói rồi quay người bỏ đi.
“Tử Thần,” Khổng Tước hốt hoảng chạy tới, muốn cầm lấy cánh tay anh, nhưng cô ta còn chưa kịp đưa tay ra thì Tiêu Tử Thần đã chạy tới cầu thang nhanh như gió, biến mất trong chớp mắt.
Cho dù Tiêu Tử Thần có lái xe nhanh tới đâu chăng nữa, thì vẫn cứ chậm một bước, đón chờ anh chỉ là một căn nhà tối đen.
Tiêu Tử Thần cầm chìa khóa, môi run run, anh hoảng hốt bật hết đèn lên. Dường như cô đi quá vội vàng, đến điện thoại cũng không mang theo, còn đặt trên bàn, anh xem nhật ký cuộc gọi, cuộc gọi cuối cùng của cô là gọi cho Khổng Tước, ngay trước đó là gọi cho anh.
Anh đi vào phòng ngủ, nước trong bình giữ nhiệt còn thừa nửa bình, hộp thuốc đã được mở ra, chăn trên giường lộn xộn, anh đưa tay chạm lên chúng, còn chút hơi ấm, hẳn là cô mới rời giường chưa lâu. Bên cạnh laptop, chiếc đồng hồ quả quýt và chiếc đồng hồ Cartier mà cô luôn đeo trên người lẳng lặng nằm yên, kim đồng hồ kêu tích tắc, khiến anh sợ hãi tột độ.
Hôm qua, cô ngẩn người đứng một mình trong gió tuyết, may mà anh bắt gặp, nếu không e là cô sẽ đông cứng thành một bức tượng trên đường. Cô nói rằng muốn tới siêu thị mua chút đồ, anh thấy cô hơi khác thường nhưng anh cũng không nói ra. Cô hỏi anh hôm nay có chuyện gì đặc biệt không? Anh lắc đầu. Cô mệt mỏi đi vào phòng đọc sách, nói làm người phải biết giữ chữ tín. Cô ôm một chiếc chăn khác từ trong tủ quần áo, muốn ngủ riêng.
Tiêu Tử Thần đấm mạnh vào đầu mình, ngồi phịch xuống sofa, cô biết Khổng Tước gặp chuyện không may, cô cũng biết anh đi gặp Khổng Tước, cô chỉ đang thăm dò anh thôi. “Khỉ thật.” Anh rủa thầm, trong lòng rối loạn. Bọn họ đã thân mật tới mức độ này, đã bàn tới chuyện cưới xin nhưng cô vẫn như chim sợ cành cong, vẫn không tin tưởng anh, khi xảy ra chuyện thì lập tức trốn chạy.
“Cạch!” Tiêu Tử Thần giận dữ vung tay lên, không may đụng phải chậu cá vàng đặt trên giàn hoa, mấy con cá vàng vây đỏ đuôi đen hoảng hốt quẫy lên, nước văng ra ướt nửa ghế sofa.
Tiêu Tử Thần không để ý tới đám cá vàng, mặt mũi méo xệch, thực sự anh thấy hơi giận Trì Linh Đồng. Trời tối thế này, lạnh như vậy, người còn mang bệnh, em muốn khiến ai đau lòng đây? Anh cười khổ đi vào phòng bếp, lấy ra một bao thuốc lá từ nơi sâu nhất của ngăn kéo. Ngọn lửa ở bật lửa lay động, anh vội vàng châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, hút liên tục hết điếu này đến điếu khác không ngừng nghỉ.
Anh cứ đứng tựa bên tủ bát như vậy, cũng không biết đã đứng bao lâu, căn phòng bếp trong đêm đông yên tĩnh tới mức có thể nghe rõ ràng những âm thanh ngoài cửa sổ. Không có cô, căn phòng này trở nên trống rỗng.
“Hừ…” điều thuốc cháy hết, đốt tới ngón tay, anh đau đớn bật kêu lên. Anh cố để mình bình tĩnh lại, đã muộn thế này chắc hẳn cô sẽ không rời khỏi Tân Giang. Anh nghĩ tới tất cả các nơi mà cô có thể tới, rồi lấy di động gọi điện cho ông Trì Minh Chi.
“Đồng Đồng không về nhà! Hay là đi chơi với bạn rồi? Con gọi điện cho nó đi!” Ông Trì Minh Chi nói.
Tiêu Tử Thần nhìn chiếc điện thoại để trên bàn, thở dài, “Cô ấy không cầm điện thoại ra ngoài. Bây giờ ở bến xe còn xe nào đi Ninh Thành không ạ?” Nếu cô tới Ninh Thành, ít nhất phải đi mất năm tiếng, gần nửa đêm mới tới.
“Hai đứa cãi nhau?” Ông Trì Minh Chi nhận ra sự bất lực trong giọng nói của Tiêu Tử Thần.
Tiêu Tử Thần im lặng không đáp.
“Con cứ ở yên trong nhà nhé, cha tới ngay bây giờ đây.” Ông Trì Minh Chi thấy ánh mắt hiếu kỳ của Cam Lộ, vội vàng ngắt máy cầm áo khoác đi ra ngoài.
Ông Trì Minh Chi vừa bước vào nhà của Tiêu Tử Thần thì phải hít một ngụm khí lạnh, “Hai đứa đánh nhau à?”
Tiêu Tử Thần mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt, chầm chậm lắc đầu, “Không ạ, là tại con hơi mất bình tĩnh.”
Ông cẩn thận tránh khỏi đống lộn xộn trên đất, nhìn thoáng qua căn nhà, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Tử Thần do dự một thoáng, rồi cười khổ, “Khổng Tước gặp chuyện không may, con đến thăm cô ta, Linh Đồng biết chuyện liền hiểu lầm, lúc con về đến nhà thì cô ấy đã đi mất rồi…”
“Đồng Đồng không phải người hẹp hòi như vậy.” Ông Trì Minh Chi ngắt lời anh. “Con đã nói dối Đồng Đồng đúng không?”
“Không phải con cố ý giấu cô ấy, mà không thể không giấu. Cô ấy quá nhạy cảm, gần như thần hồn nát thần tính.” Tiêu Tử Thần đau khổ nhắm mắt, nắm chặt tay. “Con giúp đỡ Khổng Tước không phải vì thương hại cô ta, cũng không phải vì bố thí tình cảm, mà vì cô ta là bạn thân của Linh Đồng, con nhất định phải giúp cô ta sống khá hơn, con không muốn Linh Đồng phải chịu bất kỳ áp lực nào khi ở bên con.”
Ông Trì Minh Chi im lặng một hồi, nhíu mày, chắp tay đi lại trong phòng.
Một lúc lâu sau, ông ngẩng đầu nhìn Tiêu Tử Thần, “Cha rất chiều chuộng Đồng Đồng, chưa bao giờ thiên vị con bé. Nhưng bây giờ cha phải trách mắng con mấy câu, chuyện này con đã sai rồi.”
Tiêu Tử Thần sửng sốt.
“Hôn nhân không phải một căn phòng, chỉ cần quét sạch tới khi không còn một hạt bụi là có thể sạch sẽ mãi mãi. Hôn nhân, cho dù bắt đầu như thế nào, đều là cùng nhau bước đi với muôn vàn xung đột tranh cãi. Từ khi yêu nhau tới khi kết hôn, rồi sinh ra Đồng Đồng, trong mắt người ngoài, cha và Đàm Trân luôn sống rất hạnh phúc, ấm áp, cha chưa từng nghĩ tới việc khi tóc mình bạc trắng lại nắm lấy một đôi tay khác. Chính cha không chịu nổi cám dỗ, không đủ kiên định, cha đã mất đi người vợ mà mình yêu thương nhất. Nếu trước đây, khi Cam Lộ xuất hiện, cha đối xử bình thản với cô ta thì sự tình sẽ không biến thành tình trạng ngày hôm nay. Cha cũng lo mình sẽ mất bà ấy, sợ xúc phạm bà ấy, nên luôn giấu giếm, cuối cùng vẫn khiến bà ấy chịu tổn thương nhiều nhất. Đàn ông cần như ngọn núi lớn, có thể chống đỡ bầu trời không có sự uất ức vì người phụ nữ mà mình yêu thương, nhưng xét cho cùng đàn ông cũng là một người bình thường, anh ta cũng có nhược điểm, anh ta cũng cần được phụ nữ an ủi, khi mạnh mẽ thì phải mạnh mẽ, khi yếu đuối thì nên yếu đuối. Chỉ có thẳng thắn đối mặt thì trái tim mới không có lỗ hổng.”
Tiêu Tử Thần muốn nói tiếp, nhưng ông Trì Minh Chi xua xua tay, tiếp tục nói: “Nếu Đồng Đồng chấp nhận kết hôn với con, vậy con bé sẽ không buông tay một cách dễ dàng. Con nói con bé không tin tưởng con, nhưng con có hoàn toàn tin tưởng con bé không? Dù sao Khổng Tước cũng là bạn gái cũ của con. Cũng như vậy, ở góc nhìn của Khổng Tước, con giấu giếm Đồng Đồng mà giúp đỡ Khổng Tước, đương nhiên Khổng Tước sẽ cho rằng con vẫn còn tình cảm với nó. Nếu không thể cho phụ nữ hi vọng thì đàn ông phải thật tuyệt tình, thế thì họ mới không chờ mong nữa. Tử Thần, con và Đồng Đồng cần nói rõ mọi chuyện với nhau. Hôn nhân không phải ngày một ngày hai, muốn ở bên nhau dài lâu, con thực sự phải thay đổi mình.”
Tiêu Tử Thần lẳng lặng xoay người, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đuốc đìu hiu, lòng như cuộn sóng. Anh đã sai rồi ư?
*****
Ông Trì Minh Chi rời đi, dặn anh khi nào trời sáng thì gọi điện cho bà Đàm Trân. Dường như anh vừa ngủ quên một lúc thì nghe thấy có người gõ cửa “ầm ầm”, mở mắt nhìn đồng hồ, năm giờ, trời vẫn tối om.
“Ầm, ầm”, lại là tiếng gõ cửa dồn dập.
“Ai thế?” Anh vội vàng xuống giường.
“Tử Thần, dượng đây.” Giọng của ông Quan Ẩn Đạt sang sảng truyền vào từ bên ngoài.
“Linh Đồng đã về.” Tiêu Tử Thần vui mừng, vội vàng ra mở cửa. Ngoài cửa là ông Quan Ẩn Đạt với vẻ mặt lạnh lùng và bà Đàm Trân với vẻ mặt hoảng hốt.
“Linh Đồng đâu ạ?” Tiêu Tử Thần ló đầu nhìn ra ngoài.
“Đồng Đồng không ở nhà thật ư?” Bà Đàm Trân che miệng, nước mắt rơi không ngừng.
Tiêu Tử Thần bắt đầu lo lắng, “Có chuyện gì vậy?”
Ông Quan Ẩn Đạt bình tĩnh nhìn quanh căn nhà một lượt, “Tử Thần, hôm qua Linh Đồng rời nhà vào lúc nào?”
“Cô ấy không tới Ninh Thành sao?”
“Không, không, Đồng Đồng, con bé bị… bắt cóc rồi.” Chớp mắt, bà Đàm Trân đã gào khóc thảm thiết.
Tiêu Tử Thần lắc đầu, nhất định là anh đã nghe nhầm. “Không thể nào, chiều tối hôm qua bọn con còn nói chuyện điện thoại, cô ấy bị sốt nhẹ, ngủ ở nhà, sau đó…” Anh hoảng hốt nắm lấy cánh tay ông Quan Ẩn Đạt, “Rốt cuộc bắt cóc là thế nào?”
Sắc mặt ông Quan Ẩn Đạt nặng nề, “Nửa đêm dượng nhận được điện thoại, gọi từ điện thoại công cộng ở ngoại thành Tân Giang, nói Linh Đồng đang ở trong tay bọn chúng, điều kiện là dượng phải đưa bọn chúng ra nước ngoài. Để tránh bọn chúng sát hại con tin, tạm thời dượng chưa để lộ chuyện này ra ngoài, dượng và mẹ con đã đi suốt đêm tới Tân Giang.”
“Bọn bắt cóc là ai?”
“Thủ phạm vụ góp vốn phi pháp ở phía Nam – Ngô Thanh và con gái của bà ta, bọn chúng đã trốn chạy bốn tháng, vẫn chưa bắt được để về quy án, bọn chúng chuyển hết số tiền phi pháp ra nước ngoài, vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, không biết tại sao lại tìm tới Linh Đồng. Dượng và mẹ con gọi điện cho Linh Đồng, luôn trong tình trạng tắt máy. Tử Thần, mấy hôm nay Linh Đồng có tiếp xúc với người lạ mặt nào không?”
Tử Thần há miệng, như hoá đá, “Không ạ, có lẽ bọn chúng đã theo dõi Linh Đồng mấy hôm nay rồi, tối qua Linh Đồng lại ra ngoài một mình…” Tiêu Tử Thần nhắm mắt, hối hận tới mức hận không thể đập chết bản thân mình, nếu anh trở về sớm một chút, ngăn cản Linh Đồng, vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra. Hoặc giả như anh không giấu giếm cô, Linh Đồng cũng không ra ngoài một mình.
Anh cầm chìa khoá xe treo ở gần cửa, đi ra ngoài, “Trời lạnh đường trơn, mấy người đó chắc chắn chưa thể đi xa, con muốn đi tìm Linh Đồng.”
“Dượng đã phái người đuổi theo rồi. Nếu con quá manh động thì sẽ gây bất lợi cho Linh Đồng.” Ông Quan Ẩn Đạt đuổi theo.
Tiêu Tử Thần gật đầu, “Con biết, con chỉ muốn đi xem thử thôi, nếu cứ ở mãi trong phòng, con sẽ phát điên mất. Linh Đồng, cô ấy… cô ấy vẫn đang ốm…”
Anh quay người, vội vàng chạy xuống lầu.