Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau cơn mưa trời lại sáng, lại thấy mây trắng trời xanh, ánh nắng chan hòa. Chiếc Continental Flying Spur màu xám điềm đạm chạy trong dòng xe cộ, Thư Sướng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không có dũng khí nhìn Bùi Địch Văn.
Lại mất mặt một lần nữa, đúng là không còn mặt mũi nào gặp lại phụ lão Giang Đông .
Không ngờ cô lại ngủ trên sofa trong phòng khách nhà anh, lại còn ngủ ngon một đêm. Buổi sáng thức dậy, đầu tóc bù xù, anh lại dẫn cô đi rửa mặt, sau đó ngồi vào bàn ăn, ăn bánh mì anh nướng, ăn trứng gà anh rán.
May mà điện thoại di động của Bùi Địch Văn không ngừng đổ chuông, anh không chú ý tới vẻ khó xử và xấu hổ trên mặt cô. Anh vừa ra nước ngoài mấy ngày, công việc trong tòa soạn chất đống như núi, một đám lãnh đạo cấp phòng không đợi được đến lúc anh tới tòa soạn mà sáng sớm đã gọi điện thoại xin chỉ thị.
Công việc lương cao cũng không phải dễ làm. Nhìn anh kẹp điện thoại di động bên cổ tranh thủ uống sữa ăn trứng, Thư Sướng rất thông cảm đánh giá như vậy.
Cô xung phong rửa nồi, rửa bát để giảm bớt áy náy trong lòng.
Ăn xong đi xuống cầu thang, Bùi Địch Văn nói sẽ đưa cô về nhà trước sau đó anh mới đến tòa soạn.
Cô định từ chối, lời ra đến miệng lại nuốt xuống. Đã đến nước này còn khách sáo gì nữa!
Suốt quãng đường hơn hai mươi phút, hai người không hề nhiều lời. Ban ngày không giống buổi tối, chiếc Continental Flying Spur vừa đi vào đầu ngõ đã có rất nhiều người ngưỡng mộ nhìn vẻ sang trọng của nó.
Thư Sướng bước xuống xe trước mắt bao người.
"Tạm biệt Tổng biên tập Bùi!" Cô xoay người lại, cúi người lễ phép chào Bùi Địch Văn, cũng để cho mọi người xung quanh nhận ra sự khác biệt về cấp bậc giữa cô và anh.
Bùi Địch Văn mỉm cười bỏ lại một câu, "Anh sẽ gọi điện cho em sau". Chiếc xe vẽ thành một đường vòng cung quay đầu lại.
Thư Sướng đứng bên đường một hồi lâu rồi mới hết ngẩn ngơ, nhớ tới việc cả đêm mình không về, không biết bố mẹ có phát giác hay không.
Cô rất thông minh đi đến phiên chợ sáng cách đầu ngõ không xa, phải mua ít đồ mang về, nếu bố mẹ hỏi thì cứ trả lời là mình dậy sớm.
Như một bà nội trợ đi bộ đi chợ để tiết kiệm tiền xe, cô mệt thở hồng hộc, do dự chọn rau chân vịt, cải dầu và cà chua. Một người không biết nấu ăn đương nhiên cũng sẽ không biết chọn thức ăn, cô chỉ vô thức nhìn các loại rau đó khiến người bán rau nhiệt tình còn tưởng là cô chưa quyết định được nên mua loại nào.
Cuối cùng cô mua ba quả cà chua, hai quả dưa chuột, bước thấp bước cao đi ra khỏi chợ. Nhìn thấy có một người bán bánh rán kiểu Sơn Đông ven đường, có rất nhiều người xúm vào mua, cô cũng chen vào mua một chiếc.
Đi bộ về nhà, mở cổng ra, đột nhiên cô nhìn thấy Dương Phàm từ trong phòng khách chạy ra.
Anh ta mặc áo phông màu đen cực bụi, quần jean bó chặt, đầu gối mài trắng bệch, gấu quần có tua rua, nhìn tràn đầy sức sống như sắp sửa đi dã ngoại.
"Xướng Xướng, em đi chợ à?" Nhìn thấy chiếc túi trên tay cô, anh ta kinh ngạc trợn tròn mắt.
Người này đúng là chưa đâm đầu vào tường thì còn chưa từ bỏ ý định, Thư Sướng nghiến răng nghiến lợi liếc vào trong nhà, không thấy Vu Phân và Thư Tổ Khang, cô yên lòng.
"Bố mẹ tôi đâu?"
"Em không gặp bố mẹ à? Bố mẹ đi chợ mua rau rồi, nói trưa nay sẽ ăn cà tím kẹp thịt".
Thư Sướng nhíu mày, cà tím kẹp thịt cũng là một trong những món Dương Phàm thích, dùng đầu gối để nghĩ cũng đoán ra hôm nay bố mẹ cô phải chiêu đãi Dương Phàm.
"Tại sao anh không đi làm?"
Cô tức giận hỏi.
"Hôm nay anh xin nghỉ để ở nhà với em. Em cũng ở nhà lâu lắm rồi, chúng ta đến công viên nước chơi nhé! Nếu không thì chúng ta đến đảo giữa sông, anh có người bạn làm việc ở đó". Dương Phàm nhiệt tình nhìn cô.
"Hôm nay anh không cần đi làm à, vậy tốt, chúng ta cùng đến Phòng dân chính làm thủ tục cho xong". Thư Sướng cười.
"Xướng Xướng..." Dương Phàm mím chặt môi, "Tại sao em không hiểu lòng anh? Nếu em giận anh thì cứ mắng anh vài câu, đá anh vài cái cũng được, nhưng ngàn vạn lần không được buông tay. Thế giới này có nhiều người như vậy nhưng chỉ có em mới khiến anh có ý nghĩ kết hôn, em hiểu không?"
Thư Sướng xua tay, "Phải nói là tại sao tôi lại xui xẻo đến thế mới đúng! Dương Phàm, đừng diễn trò trước mặt tôi. Anh lưu luyến tình cảm này thế nào là việc của anh, không được lôi tôi vào đó. Trái tim tôi không co được duỗi được như anh, nếu anh không bố trí được thời gian đến Phòng dân chính thì tôi sẽ đến tòa án khởi tố".
"Xướng Xướng, đừng dại dột thế. Em không sợ nếu khởi tố thì tòa soạn sẽ biết chuyện em kết hôn à? Tiền phạt vi phạm hợp đồng không hề ít đâu". Dương Phàm nói không nhanh không chậm, tỏ ra đã có tính toán từ trước.
Thư Sướng yên lặng chăm chú nhìn anh ta, không thể tin được anh ta sẽ nói ra những lời này. Thì ra đây chính là nguyên nhân anh ta tin chắc vào thắng lợi như vậy, có điều chuyện này lại khiến cô nảy ra một ý tưởng.
"Đây là anh đang đe dọa tôi đúng không? Dương Phàm, tôi nói với anh, chỉ cần có thể li hôn anh thì dù có mất công việc này, dù có nộp bao nhiêu tiền phạt tôi cũng sẵn sàng. Lãng phí ba năm, tôi cắn răng chịu đựng được, nhưng lãng phí cả đời thì tôi không cam lòng".
"Xướng Xướng..." Khuôn mặt đẹp trai như ánh mặt trời của Dương Phàm co rúm lại, lời còn chưa nói hết thì điện thoại di động trong túi đã kêu lên.
Anh ta lấy điện thoại ra, hơi bối rối liếc Thư Sướng rồi vội vàng ấn nút từ chối.
Điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông không hề bỏ cuộc, anh ta lại bấm nút từ chối hết lần này tới lần khác.
"Chuyện không có gì to tát, không nghe cũng không sao". Anh ta cố tỏ ra thoải mái giải thích với Thư Sướng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi.
Thư Sướng cười mỉa mai, "Anh không sao nhưng Đàm Tiểu Khả thì rất nhiều sao".
"Xướng Xướng, anh thật sự không muốn có kết quả gì với cô ấy". Mặt Dương Phàm đỏ bừng.
Thư Sướng thản nhiên cười nhìn anh ta, "Có kết quả hay không cũng không quan hệ gì với tôi. Dương Phàm, không nên ép tôi, chức Trưởng phòng đó của anh cũng không dễ dàng gì mới nhận được, nếu một ngày nào đó tôi dẫn Đàm Tiểu Khả đến văn phòng của anh tham quan thì thế nào?"
"Xướng Xướng..."
"Lần nữa cảm ơn anh đã quan tâm đến tôi, sau này anh cứ quan tâm đến chính mình đi! Anh có mang giấy đăng kí theo không?"
Dương Phàm lắc đầu.
"Vậy phiền anh đi về lấy giúp. Dương Phàm, anh sẽ không cho rằng tôi còn không hiểu anh đấy chứ? Xin anh, đừng coi tôi là kẻ yếu trí như vậy. Nếu như vì bệnh của Thư Thần nên anh và mẹ anh đề nghị tôi li hôn thì tôi thật sự có thể hiểu được, cũng có thể chấp nhận được. Nhưng trời đã giúp tôi không bị che mắt nên tôi mới nhìn thấy đó chẳng qua chỉ là lớp ngụy trang để che giấu việc thay lòng đổi dạ của anh. Hết lần này tới lần khác anh nhấn mạnh lí do li hôn là tôi xem trọng tình thân mà coi nhẹ tình yêu, tôi không coi anh là người quan trọng nhất, vì vậy anh bị ép phải chia tay. Bằng cách đó, anh muốn gột rửa cảm giác tội lỗi trong lòng anh, anh có thể thay lòng đổi dạ một cách danh chính ngôn thuận. Bây giờ Thư Thần đã đi, từ yếu thế tôi đã trở thành thắng thế, sau khi cân nhắc anh cảm thấy lấy tôi rất có lợi đúng không? Dương Phàm, anh là Thượng Đế à? Tất cả mọi người đều ngoan ngoãn chờ đợi anh sắp xếp và lựa chọn à? Mẹ anh có tính toán như vậy tôi cũng không thấy lạ. Nhưng tại sao anh cũng có thể có những toan tính đáng xấu hổ như vậy? Có phải anh nhất định muốn tôi phải ghét cay ghét đắng mới chịu dừng lại không?"
Thư Sướng phẫn nộ trợn mắt nhìn Dương Phàm.
Dương Phàm buồn bã nhắm mắt, "Xướng Xướng, em vẫn giống như trước kia, không bao giờ chịu tha thứ cho người khác".
"Anh có thể tha thứ được à? Nếu anh ở vị trí của tôi thì anh sẽ làm thế nào?"
"Tình cảm nào cũng đáng trân trọng. Xướng Xướng, em suy nghĩ thêm đi".
"Tôi đã nghĩ đến sắp phát điên rồi, anh nghe không hiểu tiếng người à? Tôi phải li hôn". Thư Sướng nổi đóa cắn môi.
"Được rồi, hai giờ chiều gặp nhau ở Phòng dân chính. Anh sẽ mang tất cả các giấy tờ".
"Đa tạ".
Dương Phàm xoay người, lưng hơi cúi xuống, hai vai buông xuôi.
Thư Sướng nhớ lại cô từng vô số lần ôm lấy anh ta từ phía sau, dán đầu vào lưng anh ta ngửi tới ngửi lui như một con cún con, nói mùi của anh ta rất dễ chịu, ngửi cả đời cũng không đủ.
Chuyện cũ đã bay theo gió.
Thư Sướng đau đớn nhắm mắt lại ngăn chặn nước mắt trào ra.
Lúc này có người gõ cổng mấy tiếng.
Cho rằng Dương Phàm quay lại, Thư Sướng giận dữ mở mắt.
Ngoài cửa, Trưởng phòng Phùng của công ty bất động sản Trí Viễn mỉm cười gật đầu với cô, "Chào phóng viên Thư!"
Tang lễ và việc bồi thường của Thư Thần đều do vị Trưởng phòng nhân sự này thực hiện, anh ta là người rất tháo vát, khéo đưa đẩy, Thư Sướng đã tiếp xúc với anh ta mấy lần, hai người cũng xem như quen biết.
Thư Sướng vội đi ra mở cổng, "Chào Trưởng phòng Phùng".
"Bố mẹ cô đều không ở nhà à?" Hai người đi vào phòng khách ngồi xuống, Thư Sướng pha trà, Trưởng phòng Phùng nhìn quanh rồi hỏi.
"Đi chợ mua thức ăn, về ngay bây giờ". Thư Sướng không đoán ra ý đồ đến nhà của vị Trưởng phòng Phùng này, theo lí thuyết thì sau khi xử lí xong chuyện của Thư Thần anh ta sẽ không còn tới đây làm gì.
Trưởng phòng Phùng gật đầu nhấp một ngụm trà, "Vậy tôi nói với cô cũng được. Là thế này, ngày kia công ty chúng tôi tổ chức cho một số nhân viên có thành tích bán hàng tốt nhất đến Hải Nam du lịch, Tổng giám đốc Ninh của chúng tôi đã dặn công ty du lịch chuẩn bị thêm hai vị trí. Vì sơ suất của lái xe công ty chúng tôi đã tạo thành tổn hại rất lớn cho gia đình cô, bác sĩ Thư và phu nhân vẫn rất đau xót, nên Tổng giám đốc Ninh muốn nhân cơ hội này mời bố mẹ cô cùng đến Hải Nam để giải tỏa. Phóng viên Thư, cô yên tâm, công ty chúng tôi sẽ phái người chịu trách nhiệm chăm sóc họ, nhất định sẽ để họ được chơi thỏa thích nhưng cũng không quá mệt mỏi".
"Sao chúng tôi có thể không biết xấu hổ như vậy được, chuyện của anh trai tôi cũng không phải hoàn toàn là lỗi của các anh, các anh đã bồi thường đủ rồi. Cảm ơn các anh, tôi nghĩ vài hôm nữa tôi sẽ đưa bố mẹ tôi ra ngoài cho khuây khỏa".
"Phóng viên Thư đừng nói như vậy, có nhiều tiền hơn nữa cũng không đổi được một mạng người, công ty chúng tôi làm việc gì cho gia đình cô thì cũng đều là việc nên làm. Lần này chỉ là nhân tiện mà thôi, phóng viên Thư không cần suy nghĩ nhiều làm gì, bây giờ cảm phiền cô tìm chứng minh thư của bác sĩ Thư và phu nhân một chút, sau đó tôi sẽ đến công ty du lịch làm thủ tục".
Thư Sướng cảm thấy khó xử, người ta đã nói chân thành như thế, thật sự không tìm được lí do gì để từ chối, nhưng cô vẫn thấy dường như có chuyện gì đó không đúng lắm.
Bình thường hai phía trong một vụ tai nạn xe nghiêm trọng có thể tay đấm chân đá, hoặc là chửi bới thậm tệ, chỉ có sau khi bị tòa án cưỡng chế phải chấp hành thì hai bên mới bất đắc dĩ dập tắt ngọn lửa chiến tranh.
Thiên hạ có người chơi đẹp đến vậy sao? Hay là công ty bất động sản Trí Viễn có nhiều tiền quá mà không có chỗ tiêu, vì vậy ngày nào cũng phải nghĩ ra việc thiện mà làm?
"Trưởng phòng Phùng, thật sự rất cảm ơn ý tốt của các anh, nhưng bố mẹ tôi đã nhiều tuổi, Hải Nam xa quá". Thư Sướng trầm ngâm một hồi, cuối cùng vẫn cảm thấy không thể tham lam quá.
"Phóng viên Thư đúng là lo lắng nhiều quá, nếu cô thật sự không yên tâm thì công ty chúng tôi có thể mời một vị bác sĩ đi theo chăm sóc sức khỏe. A, vốn Tổng giám đốc Ninh định đích thân tới mời nhưng tổng công ty ở Bắc Kinh triệu tập hội nghị khẩn cấp, anh ấy không thể không tham dự".
Thư Sướng cười cười mệt mỏi, "Vậy thì chờ bố mẹ tôi về rồi hỏi ý kiến họ!"
Trưởng phòng Phùng cười tủm tỉm gật gật đầu.
Thư Tổ Khang và Vu Phân đi chợ về, vừa nghe thấy đề nghị này, họ căn bản không hề suy nghĩ gì mà lập tức đồng ý luôn, hai người vui mừng đến mức hoàn toàn không để ý rằng Dương Phàm đã đi rồi.
Mấy năm nay vì Thư Thần nên đã lâu lắm họ chưa đi xa nhà. Bây giờ mặc dù trong lòng đau khổ nhưng sống trên đời phải luôn nhìn về phía trước, họ muốn ra ngoài để thấy sự đời, giảm bớt những đau đớn trong lòng.
Trưởng phòng Phùng lại hoa chân múa tay nói với họ, thời gian này là lúc Hải Nam đẹp nhất, nước biển xanh ngắt trải rộng đến chân trời, gió biển mơn man, thuyền buồm thấp thoáng, dưới trời chiều, những quả táo trong vườn cây ăn quả ven biển đỏ rực như những ngọn lửa.
Thư Tổ Khang vội vã lấy chứng minh thư của hai người giao cho Trưởng phòng Phùng. Trưởng phòng Phùng nói sáng sớm ngày kia công ty sẽ điều xe đến đón bọn họ.
Trưởng phòng Phùng vừa đi, Vu Phân đã kéo Thư Tổ Khang lên tầng loay hoay tìm quần áo để mặc đi Hải Nam.
Thấy bố mẹ vui vẻ như vậy, Thư Sướng còn có thể nói gì nữa? Trong lòng cô bắt đầu cảm thấy tò mò với người gọi là Ninh Trí này. Hai người đã gặp mặt nhau vài lần nhưng không có ấn tượng gì sâu sắc, cô chỉ nhớ rõ anh ta là một người đàn ông trẻ tuổi cao gầy, sống mũi thẳng, môi mỏng, tay áo sơ mi lúc nào cũng đóng cúc nghiêm chỉnh, li quần lúc nào cũng là một đường thẳng tắp.
Anh ta với chỉ nói với cô một câu: Nén đau thương, giữ gìn sức khỏe!
Thư Sướng lên mạng tra thông tin về công ty bất động sản Trí Viễn và cảm thấy kinh hãi, không ngờ công ty này cũng là một công ty đã niêm yết cổ phiếu, do hai người là Ninh Trí và Tống Tư Viễn thành lập, xếp thứ 20 trong các công ty bất động sản trong nước.
Trong toàn bộ các ngành nghề trên thế giới, trừ buôn thuốc phiện và mua bán vũ khí thì bất động sản là ngành nghề có lợi nhuận cao nhất, không trách được Ninh Trí lại hào phóng như thế. Thư Sướng tiện tay xem mấy công ty bất động sản xếp hạng cao hơn, phát hiện đứng đầu là Tập đoàn Hằng Vũ với cổ đông lớn nhất là Bùi Thiên Lỗi, ông vua địa ốc Hồng Kông.