Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Thư kí Hồ, huỷ giúp tôi toàn bộ lịch trình của của tối nay." Trên bàn Lâm Hải Thiên toàn văn kiện, hắn đã xem hơn hai tiếng rồi.
Thư kí Hồ đi ra đi vào, không hiểu tại sao hôm nay ông chủ của mình lại gấp gáp như vậy. Cơm trưa cũng không ăn, cà phê đem vào từ lâu cũng chưa đụng qua. Rốt cuộc có chuyện gì quan trọng hơn vấn đề sức khoẻ của ông chủ như vậy. "Vâng, tôi hiểu rồi."
Thư kí Hồ cũng không dám đoán mò, có khi là chuyện đại sự của ông chủ thật thì sao. Hiếm lắm mới thấy lại tư thái làm việc này của ông chủ.
Lâm Hải Thiên xem hết tập này đến tập khác, chẳng buồn ngước đầu lên xem kẻ đến người đi.
"Gì mà tự dưng hôm nay siêng vậy, Lâm tổng trúng tà à?" Cảnh Tuấn được hôm nhàn rỗi, đến văn phòng Lâm Hải Thiên làm khách.
"Hôm nay đúng là có chuyện." Lâm Hải Thiên ngước đầu, ra hiệu mời Cảnh Tuấn ngồi xuống ghế, còn mình thì trên tay vẫn bận bịu. "Ông hôm nay không có tiết sao?"
"Chuyện gì mà khiến ông lao đầu vào như con trâu điên thế kia?" Thư kí Hà dâng nước rót trà, sau đó ra ngoài. Cảnh Tuấn đưa trà lên mũi hít một hơi. "Thất tình nên cho sinh viên nghỉ hết rồi."
"Tuỳ tiện." Lâm Hải Thiên dừng một chút, tháo kính đặt xuống bàn, đi lại ngồi đối diện Cảnh Tuấn. "Là sinh nhật Tiểu Anh."
"Ồ, thì ra là sinh nhật bé đẹp." Cảnh Tuấn trố mắt há mồm, không thể ngờ Lâm Hải Thiên ấy vậy lại vì một người mà nghiêm túc đến thế này.
"Em ấy là Hàn Tiểu Anh, không phải bé đẹp bé xấu gì hết." Lâm Hải Thiên ngồi vắt chéo chân, cũng đưa trà lên nhấp môi.
"Ờ ờ, tôi tưởng ông chỉ chơi đùa với người ta. Thế... nghiêm túc thật à?" Cảnh Tuấn như cá gặp nước, hễ chuyện gì liên quan đến Lâm Hải Thiên hắn cũng đều tò te tí te, không chuyện gì là yên với hắn.
"Cảnh Tuấn, ông thấy tôi như đang chơi đùa em ấy sao?" Lâm Hải Thiên rất phản cảm với mấy từ chơi đùa như thế này. Hắn với bé cưng tình cảm mặn nồng như đôi vợ chồng son thế kia, chỗ nào là chơi đùa. "Tôi với em ấy bên nhau cũng hơn nửa năm rồi."
"Không có, chỉ là không biết được ông lại là người tình cảm như vậy." Cảnh Tuấn bĩu môi, ôi người bạn ngày xưa còn đâu, giờ có vợ con rồi nên bỏ bê bạn bè.
"Ông cũng bớt trêu hoa ghẹo nguyệt lại, ông xem có giảng viên nào như ông không. Thật phí cho cái bằng loại xuất sắc kia."
"Tôi dạo này có chơi bời gì nữa đâu. Tôi... đang để ý đến một bé mèo..." Cảnh Tuấn bình thường nói chuyện là hùng hổ, mồm năm miệng mười, nói như muốn cho cả thế giới nghe. Ấy vậy mà giờ lại lí nhí trong mồm, nói không rõ ràng.
Lâm Hải Thiên thấy không thể nuốt trôi bộ dáng si tình ngốc nghếch này của Cảnh Tuấn, "Ông mà cũng có lúc nghiêm túc thế này hả?"
"Ông cũng có khác gì tôi đâu, chó chê mèo lắm lông." Cảnh Tuấn bị nói trúng tim đen, sửng cồ lườm Lâm Hải Thiên. "Nhưng mà... người ta chẳng chịu để ý đến tôi, ông nói xem, tôi phải làm sao bây giờ."
"Là sinh viên của ông phải không?" Lâm Hải Thiên không nói thì thôi, đã nói là phải nói chuẩn.
"Đúng roài, em ấy bình thường dễ thương hoà đồng với mọi người. Nhưng hễ tôi lại gần bât chuyện thì ẻm đều chạy xách mông lên chạy." Cảnh Tuấn trông ra cửa, ngắm nhìn trời đất qua tấm cửa thuỷ tinh to bổ chảng trong phòng Lâm Hải Thiên.
"Ông có chắc là không làm gì người ta không?" Lâm Hải Thiên liếc người gã đầy khinh bỉ.
Cảnh Tuấn như chột dạ, ấp a ấp úng, "Ừ thì... hôm bữa tôi đùa ẻm quá đà. Kể từ hôm đó thì ẻm cứ thấy tôi là chạy trối chết."
"Chừa." Lâm Hải Thiên cũng thấy tội cậu sinh viên bị Cảnh Tuấn để ý. Ai không vướng vướng liền cáo tinh bạn hắn.
"Lâm Hải Thiên, ông..." Cảnh Tuấn không ngờ có ngày mình bị Lâm Hải Thiên nói thành ra như vậy. "Ông với bé đẹp nhà ông... làm sao mà quen nhau vậy?"
Sao tự dưng chủ đề lại chuyển sang Lâm Hải Thiên và bé cưng của hắn rồi. "Định mệnh chăng?"
"Cái rắm, tôi muốn theo đuổi mèo con nhà tôi, ông có chủ ý gì không?" Cảnh Tuấn lại cũng không ngờ một kẻ tay chơi ga lăng như hắn, kẻ đến người đi không đếm xuể. Giờ lại bại dưới tay một cậu nhóc sinh viên, hơn nữa còn phải đi cầu lời khuyên từ Lâm Hải Thiên.
"Cứ xông lên thôi." Lâm Hải Thiên hắn cũng không biết khuyên thế nào, hắn và bé cưng tiếp xúc lâu dần cư nhiên cứ thế mà tái hợp.
"Ông nói như cứt ý, tôi ngày nào chả xông lên như giặc, nhưng em ấy tránh tôi còn hơn tránh tà." Cảnh Tuấn bĩu môi, thầm oán trách Lâm Hải Thiên húp được con người ta một cách trọn vẹn, không như hắn, lên voi xuống chó.
"À đúng rồi, bữa tôi thấy bé đẹp nhà ông đi chung với mèo con nhà tôi đấy. Không ngờ lại có duyên như vậy, hê hê." Cảnh Tuấn bỗng dưng nhìn Lâm Hải Thiên rồi cười khó hiểu.
Lâm Hải Thiên nhíu mày, nhớ đến Hàn Tiểu Anh hay kể cho hắn nghe về một người bạn rất tốt ở trường, nhưng cứ luôn mồm gọi vợ yêu hắn là cục cưng này bé cưng nọ, thân là ông xã hắn đây nào đâu dễ chịu. Hắn lại liên tưởng đến cậu nhóc mà Cảnh Tuấn để ý.
"Vũ Đông Đông?" Bé cưng đã nhắc đến cái tên này hàng ngàn lần trước mặt hắn, đến nỗi hắn không cần biết mặt mà vẫn biết tên.
"Goắt đờ phắc!!! Ông chui dưới gầm gường nhà tôi à?" Cảnh Tuấn bắt đầu thấy sợ Lâm Hải Thiên rồi đây, sao lần nào nói cũng trúng phóc hết vậy trời.
"Ông với cậu nhóc kia thế nào tôi không quan tâm, miễn sao đừng làm ảnh hưởng đến bé cưng nhà tôi là được." Lâm Hải Thiên nhấp một ngụm trà, thong thả nhàn nhã đầy ung dung.
"Bé cưng nhà tôi bé cưng nhà ta. Chê nhé." Giảng viên ưu tú Cảnh Tuấn giơ ngón giữa hướng Lâm Hải Thiên mà bĩu môi đầy ghét bỏ.
Trong phòng hầu như là giọng nói chích choè của Cảnh Tuấn, Lâm Hải Thiên đôi khi sẽ đế thêm một hai câu. Đang bàn luận hăng say thì thư kí Hồ gõ cửa bước vào.
Thư kí Hồ lễ phép gật đầu chào hỏi Cảnh Tuấn đang ngồi vật vờ trên ghế, sau đó quay người hướng Lâm Hải Thiên, "Thưa ngài, tôi đã đặt xong nhà hàng tối nay mà ngài yêu cầu. Cũng đã chuẩn bị xong tất cả những điều mà ngài giao phó. Không biết ngài có dặn dò gì thêm không ạ?"
"Như thế là được rồi. Vất vả cho cậu rồi." Lâm Hải Thiên gật đầu.
"Vậy tôi xin phép ra ngoài." Thư kí Hồ chào hỏi xong liền đẩy cửa đi ra.
Nếu như không có thư kí Hà nói thì cậu ta cũng không biết hôm nay chính là sinh nhật của bà chủ tương lai Hàn Tiểu Anh. Thảo nào ông chủ lại bận rộn chuẩn bị như vậy.
Theo lời thư kí Hà nói, Lâm Hải Thiên đã nhờ cô tư vấn cho một số món quà ý nghĩa tặng người yêu trong ngày sinh nhật. Sau khi nghe qua một hồi, Lâm Hải Thiên thấy vẫn nên tự mình chọn thì hơn. Không gì sánh bằng khi tự tay chọn quà cho người yêu.
"Vậy... chuyện của ông với Giang Quỳnh thì thế nào? Mụ ấy đã biết chưa?" Cảnh Tuấn với Giang Quỳnh không hợp nhau, ai trong số bọn Lâm Hải Thiên đều rõ như ban ngày.
Lâm Hải Thiên suy nghĩ một hồi, "Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy, sau đó thì xem hai bên như thế nào rồi tôi sẽ nói lại cho ông nội biết."
"Ông nội ông không chắc không đồng ý chuyện này đâu, ông nội thích Giang Quỳnh lắm mà." Cảnh Tuấn cũng lo ngại thay bạn mình.
"Ông nội sẽ không ép buộc tôi." Lâm Hải Thiên nhìn xa xăm.
Chuyện của hắn và Hàn Tiểu Anh, hắn nhất định sẽ không để ai xen vào. Một đời này của hắn đã định sẽ mãi gắn chặt với cái tên Hàn Tiểu Anh này.
________________
Hàn Tiểu Anh nói qua một số phương pháp làm bài thi hiệu quả, Lưu Nam ngồi chăm chú lắng nghe.
"Em hiểu chưa?" Hàn Tiểu Anh nhẹ giọng, chỉ vào lời giải vừa viết quay qua nói với Lưu Nam.
Cậu lúc nào cũng vậy, trong bất cứ tình huống nào, ở đâu hay có như thế nào đi nữa thì vẫn rất dịu dàng, nhẹ nhàng. Chính vì điểm này mà Lưu Nam hắn mới lưu luyến.
Nhưng buồn cười một nỗi, người ta là hoa đã có chủ. Người qua đường như hắn chỉ có thể ấp ủ sự yêu thích này mãi sâu tận bên trong mà thôi. Cứ nghĩ rằng khi biết Hàn Tiểu Anh đã có người thương, hắn sẽ đau như thể chết đi sống lại nhưng lại không đến nỗi vậy, chỉ là có hơi buồn mà thôi.
"Ừm, em hiểu rồi." Hắn quét mắt qua gương mặt Hàn Tiểu Anh, chậm rãi cúi đầu.
Hai tiếng sau, giờ học kết thúc, Hàn Tiểu Anh thu đọn đồ chuẩn bị trở về. Lưu Nam ngồi bên kia, nhìn cậu đắn đo mãi không thôi.
"Anh Tiểu Anh, cái này... cái này cho anh..." Hắn đưa ra phía trước một hộp quà nhỏ hình vuông được đóng gói vô cùng tinh tế, ấy úng gãi đầu nói với Hàn Tiểu Anh.
Hàn Tiểu Anh hết nhìn hộp quà lại nhìn Lưu Nam, mặt ngơ ngác có chút không hiểu, "Cho anh? Dịp gì à?"
"Hôm nay là sinh nhật anh mà, này là quà sinh nhật." Hắn cũng đến chịu với anh thầy gia sư này, đến cả sinh nhật của mình mà cũng không nhớ.
Hàn Tiểu Anh đúng là không nhớ thật, trước giờ cậu chưa từng tổ chức sinh nhật bao giờ. Nếu đến sinh nhật cậu, Hàn Tiểu Trúc sẽ lấy ra chút tiền tiết kiệm của mình để mua quà cho cậu hay đưa cậu đi chơi.
Còn nếu là sinh nhật của Hàn Tiểu Trúc, cha và dì đều sẽ tổ chức cho cô, cậu cũng góp mặt chung vui. Sau ngày hôm sau sẽ đưa cô đi ăn, đi chơi bù.
Hàn Tiểu Trúc đã có lần đòi cha và dì tổ chức cho cậu nhưng cả hai đều lắc đầu, ý tứ từ chối trên gương mặt và nói cậu lớn rồi, tổ chức làm gì cho tốn kém. Với cả, vốn dĩ Hàn Tiểu Anh cậu nghĩ cũng không cần thiết bày vẽ làm gì cho mất công. Nếu nói không tủi thân thì là nói dối, nhưng cậu chưa từng cảm thấy ghen tị hay ghen ghét với Hàn Tiểu Trúc, em gái cậu phải nên nhận những điều tốt đẹp mới đúng.
Còn cậu... thì không cần thiết.
Nhớ hồi trước có một lần cậu và Hàn Tiểu Trúc
Hàn Tiểu Anh điều chỉnh lại cảm xúc, "Sao biết hôm nay sinh nhật anh?" Cậu cũng không ngờ đến rằng Lưu Nam lại biết sinh nhật của cậu, đưa tay nhận món quà của hắn.
"Anh đến đây có bao giờ tháo thẻ sinh viên ra đâu, em tình cờ thấy được." Lưu Nam chỉ chỉ Hàn Tiểu Anh.
Hàn Tiểu Anh cúi xuống nhìn, trước ngực cậu quả nhiên vẫn còn đeo thẻ sinh viên. Nếu Lưu Nam không nói thì cậu cũng không để ý thật. Sau giờ học, nếu Lâm Hải Thiên không bận mà đi đón cậu thì cả hai sẽ tận hưởng thời gian cùng nhau, còn nếu không thì cậu sẽ đến thư viện hay đi chơi cùng Vũ Đông Đông, đến giờ thì sẽ qua chỗ Lưu Nam kèm hắn học.
Nếu cậu quên tháo, vậy thì những lần được Lâm Hải Thiên đón về hắn không để ý sao?
"Em nói anh mới nhớ, món quà này... cảm ơn em nha." Cậu mỉm cười nhìn Lưu Nam, nước da trắng hồng cùng nụ cười toả nắng của cậu khiến hắn có chút ngẩn người.
Rõ ràng bên ngoài đang là trời tối mà sao hắn lại cảm thấy nóng nực và chói chang đến thế này.
"Anh không chê là may rồi." Lưu Nam đỏ mặt, ngại ngùng quay đầu nhìn hết chỗ này đến chỗ kia.
"Sao anh có thể chê được chứ, quà học sinh anh tặng mà." Cậu đưa tay xoa đầu Lưu Nam, dịu dàng.
"Đừng có xoa đầu em." Lưu Nam bĩu môi né tránh, đỏ mặt. "Về nhà... rồi hãy mở."
"Ừm, anh biết rồi. Cảm ơn Nam Nam nha." Hàn Tiểu Anh cười chào tạm biệt hắn, sau đó quay người mở cửa ra ngoài.
Lưu Nam không biết phải làm sao với người này, dễ thương và đáng yêu đến như vậy thật khiến hắn phát điên mà. Hắn đặt tay ấn lên ngực trái, đè nén cảm xúc muốn bùng nổ.
Hắn nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của Hàn Tiểu Anh, kìm không nổi mà muốn động thủ. Tuy sinh nhật 18 tuổi của hắn chưa đến, nhưng hắn cũng không phải gà công nghiệp hay công tử bị nhốt trong lồng kính.
Lưu Nam vén rèm cửa sổ nhìn xuống dưới, Hàn Tiểu Anh đang sà vào lòng người đàn ông kia, cười đến vui vẻ, cười còn dịu dàng yêu thương hơn so với khi cậu cười với hắn. Thật ghen tị với người đàn ông kia mà. Lưu Nam lắc đầu cười khổ, quay đầu đi vào trong bỏ mặc những suy nghĩ ngổn ngang ngoài kia.
____________
Lâm Hải Thiên xoa đầu Hàn Tiểu Anh, yêu thương đặt xuống môi bé cưng một nụ hôn, ôm người vào lòng đầy âu yếm.
"Mệt không?" Hắn nâng mặt bé cưng, cọ cọ mũi cậu.
Hàn Tiểu Anh hưởng thụ vô cùng, cười đến là vui vẻ, "Dạ không."
Tiết trời đã trở nên ấm áp, ôm nhau lâu như thế này có chút nóng, Hàn Tiểu Anh bây giờ chỉ mặc áo phông được sơ vin vào quần, thoạt nhìn vô cùng trẻ trung và đáng yêu.
"Ngài đợi lâu chưa ạ?" Hầu như lần nào gặp Lâm Hải Thiên cậu đều sẽ hỏi như vậy, đó như là câu cửa miệng của mình vậy.
Lâm Hải Thiên ôm cậu ngồi vào trong xe, "Tôi vừa đến thôi."
Hàn Tiểu Anh biết tỏng Lâm Hải Thiên đã ở bên ngoài đợi cậu lâu rồi, trên người vẫn còn mặc tây trang, nhìn là biết đi từ công ty đến đây đón cậu luôn. Chỉ là hắn không nói ra mà thôi, cậu biết Lâm Hải Thiên không muốn để cậu lo lắng, mệt lòng mà suy nghĩ.
Lâm Hải Thiên nhìn hộp quà trên tay bé cưng, nhíu mày một cái. "Đây là cái gì?"
Hàn Tiểu Anh vốn muốn khoe đây là quà sinh nhật mà Lưu Nam tặng cậu, nhưng nghĩ đến mấy ngày trước Lâm Hải Thiên vì cậu học sinh này mà sinh lòng ghen tuông. Với cả nếu nói thế thì chẳng khác gì cậu đang thông báo với Lâm Hải Thiên rằng hôm nay là sinh nhật mình, muốn được tặng quà.
Cậu không muốn để Lâm Hải Thiên quá bận lòng, công việc của ngài ấy đã quá bận rộn rồi. Có thời gian dành cho cậu đã là may.
"Là bánh, thằng bé Lưu Nam cho em nói em ăn cho đỡ đói." Hàn Tiểu Anh cười dịu dàng nhìn Lâm Hải Thiên.
Tuy trong lòng không mấy thoải mái nhưng dù sao cũng đang ở trước mặt bé cưng, Lâm Hải Thiên không muốn thể hiện ra rằng mình là con người hẹp hòi, tính toán.
Lâm Hải Thiên đưa Hàn Tiểu Anh đến một nhà hàng nổi tiếng nhất nhì trong thành phố, hắn phải nài nỉ ỉ ôi mãi mới khiến cậu bằng lòng vào đây. Hắn biết bé con tiếc tiền thay hắn, biết bé con ngại khi vào những nơi này.
"Lần sau đừng đến những chỗ đắt đỏ thế này nữa, chỉ là bữa tối thôi mà, về nhà rồi em nấu đủ thứ ngon cho ngài ăn." Hàn Tiểu Anh liếc mắt nhìn xung quanh, hình như chỗ này chỉ có mỗi cậu và Lâm Hải Thiên hay sao ấy. Tuy đỡ ngại nhưng cậu thấy đau ví thay cho Lâm Hải Thiên.
Cái gọi là nhà này đối với hắn mà nói là vô cùng xa xỉ, ngoài ông nội ra thì hắn chẳng quan tâm thứ gì khác. Nhưng khi nghe một chữ "nhà" mà bé cưng nói ra, Lâm Hải Thiên lòng mềm nhũn. Giơ đây hắn đã có người cần phải yêu thương, chăm sóc.
"Ừm, lần sau chúng ta sẽ ăn ở nhà."
Hàn Tiểu Anh nhìn menu, từng món từng món giá như trên trời, đắt không thể đắt hơn. Một con tôm ở đây phải bằng hai ba cân cậu trả giá ngoài chợ. Đắt thế này, cậu sợ nuốt không trôi mất.
Thấy bé cưng cứ đắn đo, ngập ngừng, Lâm Hải Thiên thay cậu chọn món. Toàn là những đồ ăn thanh đạm, dinh dưỡng tốt cho thân thể, cũng toàn là món mà Hàn Tiểu Anh thích.
"Em không cần thay tôi đau lòng. Tiền Lâm Hải Thiên này làm ra là để cho em dùng. Em là bà xã của tôi, tôi sẽ không để em thua thiệt."
Những câu từ bá đạo được Lâm Hải Thiên nói ra, Hàn Tiểu Anh nghe vừa thẹn vừa vui. Vui vì hắn vì cậu mà làm tất cả, thẹn là vì...
"Người... người ta nghe thấy bây giờ." Cậu liếc mắt lườm Lâm Hải Thiên, bên cạnh rõ ràng còn có nhân viên phục vụ mà hắn lại dùng gương mặt tỉnh bơ kia nói chuyện.
"Này cậu." Lâm Hải Thiên liếc nhìn cậu nhân viên phục vụ đứng bên cạnh mình sau đó đưa mắt hướng về phía Hàn Tiểu Anh, "Em ấy là người yêu tôi."
Cậu nhân viên ngớ người, cố gắng nhịn cảm giác muốn cười, thân thiện đáp lại. "Dạ vâng, chúc hai người hạnh phúc."
Không sao, làm trong nghề thì cậu ta không phải chưa từng gặp qua trường này, chỉ là cơm chó hôm nay chất lượng quá, hít một hơi cũng đủ no đến cuối đời rồi.
Hàn Tiểu Anh ở dưới tay túm lấy khăn trải bàn siết thật mạnh, cậu điên rồi mới nói chuyện cùng với Lâm Hải Thiên, cái con người vô lí vô luận nhưng lại quá đỗi đáng yêu này.
Sau khi đồ ăn được đem lên, toàn bộ không gian đều dành cho "đôi vợ chồng son". Căn phòng ở tầng hai, bên cạnh bàn ăn được bố trí một tấm cửa sổ thuỷ tinh trong suốt, có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh lấp lánh về đêm của thành phố A. Phía trên bàn ăn là đèn trùm với ánh sáng nhẹ nhàng hoà cùng bầu không khí lãng mạn, soi sáng tình cảm mặn nồng của hai người bên dưới.