Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đàm Tịch Yên là một đại phu tốt bụng, nhìn thấy hắn ta kích động như thế liền không nhịn được, lên tiếng khuyên hắn: "Vị công tử này, thân thể là cha mẹ ban tặng, không nên ngược đãi bản thân mình như thế, nếu như ngươi có lời gì muốn nói, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện, đừng làm tổn thương bản thân mình."
"Đàm cô nương, mẫu thân ta sắp chết rồi, cũng sẽ không quan tâm đến những chuyện này đâu." Hắn sau khi nghe những lời nàng nói như thế, đôi mắt đẫm lệ, khóc thét lên.
"Công tử, có phải mẫu thân của người bệnh rồi không?" Nàng lên tiếng hỏi.
"Sắp chết rồi, vì vậy Đàm cô nương, nàng nhất định phải gả cho ta, ba năm trước nàng đã từng cứu sống mẫu thân ta, nếu như trước khi chết bà ấy có thể nhìn thấy nàng trở thành nương tử của Lý Đạo ta, thì nhất định sẽ yên lòng mà đi." Tay còn lại của hắn lấy ra từ trong túi một đồng xu.
Lòng bàn tay đầy vết sẹo và bùn của hắn giơ lên: "Lý Đạo ta hôm nay dùng một đồng tiền cưới Đàm Tịch Yên làm thê tử, hiện tại ta chỉ có một đồng, nhưng không lâu nữa ta nhất định sẽ cho nàng sống một cuộc sống sung túc."
Đây chính là ép hôn, dùng tính mạng của hắn để ép hôn, lời hắn vừa dứt, lập tức đám đông chỉ chỉ trỏ trỏ vào hắn.
Đám đông nói hắn không biết tự mình soi gương xem bản thân mình hình dạng gì, còn hoang tưởng dùng một đồng xu thì có thể cưới được Đàm gia đại tiểu thư.
Nàng bị lời nói của hắn làm cho sửng sốt, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải cảnh tượng như vậy, nàng có chút bối rối không biết nên cười hay nên khóc, đám đông xung quanh cũng đang chờ đợi câu trả lời của nàng.
Còn có một ánh mắt khác đang nhìn nàng, khiến gò má của nàng không ngừng ửng hồng, im lặng hồi lâu, nàng mỉm cười với Lý Đạo.
"Lý công tử, chuyện tình cảm luôn là chuyện giữa hai người, người không thể ép buộc, nếu công tử muốn hoàn thành tâm nguyện khác của mẫu thân mình, ta sẵn lòng giúp đỡ, nhưng nếu như muốn thành thân.."
Nàng dừng lại một lát, sau đó lắc đầu nói: "Tiểu nữ không thể theo ý được."
"Ta nói con người của ngươi, đừng có mà ở đây cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, Đàm đại tiểu thư tấm lòng từ bi, có biết bao nhiêu người muốn cưới nàng về, cũng chưa tới lượt tên nghèo kiết xác như ngươi." Có người trong đám đông nhịn không được bèn lên tiếng mắng hắn đừng mơ mộng nữa.
"Lý công tử, công tử chớ nên hiểu lầm, tiểu nữ không có ý xem thường người, chỉ là đối với chuyện tình cảm thì không nên cưỡng ép, nếu như ta thật sự có tình cảm với công tử, cho dù công tử chỉ là một tên ăn mày thì đã sao, còn nếu như ta không có tình cảm với công tử, cho dù người là một người giàu có đi chăng nữa thì đã sao, chỉ cần hai người có tình cảm với nhau là được." Nàng không muốn hắn ta hiểu lầm, nên lên tiếng giải thích.
Lý Đạo chỉ nhìn nàng, không có chút phẫn nộ mà chỉ cười: "Đàm cô nương, nếu như Lý Đạo ta giàu có, thì ta nhất định sẽ cưới nàng cho bằng được, nhưng đáng tiếc trời cao không công bằng."
"Lý công tử, trước tiên người đặt chiếc kéo trong tay mình xuống đi, là một nam tử hán, cần phải có sự tôn nghiêm của một nam nhân." Nàng cho người đem thuốc đến, sau đó quay sang gật đầu với Nam Cung Thanh Quyết, rồi từ từ bước đến gần Lý Đạo.
Dù chỉ là một nữ nhân yếu đuối nhưng nàng lại có lòng dũng cảm phi thường, nàng đưa đôi tay mảnh khảnh về phía hắn, nụ cười luôn ấm áp
"Đưa kéo cho ta."
"Lý công tử, ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, nhưng nếu lòng tôn nghiêm của một nam nhân đã không còn thì làm sao có thể nói chuyện mang lại hạnh phúc cho người khác? Thần y quán sẽ tìm cách giúp đỡ mẫu thân công tử, nhưng nếu công tử vẫn muốn dùng thủ đoạn ấu trĩ như vậy, để đổi lấy mục tiêu của chính mình, thì sẽ không có người nguyện ý giúp người." Nàng nhìn thấy sự do dự của hắn nên bèn lên tiếng.
Nàng cứ như thế bước về phía trước.
Bàn tay mảnh khảnh từ từ lấy chiếc kéo ra khỏi tay hắn.
Cảnh tượng này khiến bao nhiêu người có mặt tại đó lại hết sức kinh ngạc.
Đại tiểu thư của Đàm gia không sợ bị thương sao?
"Chết rất đơn giản, sống cũng rất đơn giản. Đừng từ bỏ chính mình. Cuộc đời của công tử không nên kết thúc như thế này. Lần sau đừng tự làm hại mình nữa." Nàng lấy chiếc khăn tay của mình ra, giúp hắn lau đi vết máu trên cổ, sau đó bôi thuốc lên cho hắn.
"Đàm cô nương, cảm ơn nàng." Lý Đạo nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng, thật ra hắn vẫn luôn thích nàng, nhưng vì địa vị của hắn và nàng khác biệt, nữ nhân này không phải là người hắn có thể với tới.
Hôm nay hắn làm loạn, chỉ để giành một cơ hội cuối cùng cho hạnh phúc của bản thân.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng bị mọi người đuổi ra ngoài, nhưng không ngờ nàng lại dùng tấm lòng thành và lòng tốt để khuyên giải hắn, không hề có ý chế giễu hắn.
"Công tử trước tiên nên vào y quán để xem vết thương như thế nào đã, đừng để mẫu thân người thêm lo lắng." Nàng cũng chỉ cười nhìn hắn, sau đó nàng kêu người đến giúp dìu hắn vào trong y quán.
Đúng lúc nàng đang định quay người rời đi, liền bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm đang nhìn nàng.
Sau khi sự việc xảy ra, thì nửa tháng sau mẫu thân nàng đến báo tin cho nàng rằng Nam Cung trang chủ cũng nhìn trúng nàng.
Gả cho người trong lòng là cảm giác như thế nào?
Nàng cảm thấy như đang ngồi trên mây, nhẹ nhàng và thoáng đãng, như thể mọi thứ đều không có thật.
Hắn thậm chí không nói chuyện với nàng hơn mười câu, vậy mà nàng lại say mê hắn đến như thế.
Sau khi nghe cha mẹ nàng nói rằng ngày mai hắn sẽ đến để bàn bạc về hôn lễ của hai người, trong lòng nàng tràn ngập sự mong đợi rằng nàng sẽ có thể gặp lại hắn.
* * *
Mùa hạ tương đối nóng bức, nàng đến bên bờ hồ cởi giày và tất ra.
Nàng ngồi xuống bên bờ hồ, duỗi đôi chân trắng nõn mềm mại xuống hồ, mỉm cười nhìn cảnh đẹp trước mặt, cảm thấy đặc biệt dễ chịu.
"Chú cá nhỏ" phát hiện dưới chân mình có một con cá vảy màu đỏ đang bơi lội, dường như nó không hề sợ hãi.
Đột nhiên tâm tình nàng trở nên vui tươi, bèn nhảy xuống hồ nước cạn, chơi trốn tìm với đàn cá, nàng không hề biết rằng vào lúc này, cách đó không xa một bóng người y phục màu trắng đang chậm rãi đi về phía nàng.
Đôi môi mỏng của hắn nhẹ nhàng mím lại, trên tay cầm một chiếc hộp gấm tinh xảo đi về phía người nữ nhân đang vui vẻ dưới nước.
Bóng dáng cao gầy đứng bên hồ, dường như không muốn làm phiền nàng.
"Cá à, ngươi nói xem, chàng ấy có thích ta không?" Nàng bắt được một con cá trong hồ, sau đó giơ cao lên, những giọt nước trong suốt bắn tung tóe khắp mặt nàng.
"Là không thích có đúng không, cái đuôi của ngươi cứ vẩy qua vẩy lại." Nàng tự hỏi rồi tự trả lời, sau đó bèn đem con cá đó thả lại vào trong hồ.
Khi nàng quay người lại định đi vào bờ, thì nhìn thấy bóng dáng mà mà đêm ngày nàng nhớ nhung, sự kinh ngạc hiện ra trong đôi mắt của nàng, đến mức mở to mắt, khuôn mặt xinh đẹp và dịu dàng đột nhiên đỏ bừng.
"Nam Cung công tử" Nàng nhìn thấy ý cười trong mắt hắn, bèn xấu hổ đến mức không dám nhìn hắn.
"Không định lên bờ sao?" Nam Cung Thanh Quyết trên môi luôn nở nụ cười nhàn nhạt, hướng bàn tay to lớn vươn về phía nàng.