Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trà Hồng Yên là một nữ nhân vô tâm vô tình, trái tim cô đã bị chai sạn bởi những năm tháng sống cùng khói đạn cùng máu, nên sau khi làm cho hai tên nam xuân khí chất ngời ngợi, là rồng trong đám người đau khổ muốn chết đi, cô vẫn thản nhiên nằm ngủ rất ngon giấc, tia nắng ban mai rọi vào căn phòng màu hồng của cô, đem nó hun lên đến nhiệt độ ấm áp,tiếng chim non ríu rít ngoài cửa sổ, bóng mây ôn nhu phủ khuất mặt trời, vành tai của cô nhúc nhích, nghe được tiếng bước chân đang rón rén trước cửa phòng mình, đôi mắt lạnh lùng mở ra, có trộm, mới sáng sớm thế này, đôi mắt tỉnh táo lần nữa nhắm lại, hương thơm hoa quả ngọt ngào truyền vào chóp mũi của cô, cửa phòng mở ra, một bóng dáng nhỏ nhắn lẻn vào, vẻ mặt vô cùng nghịch ngợm, trái tim cô run lên, những kỉ niệm tốt đẹp tràn về như nước vỡ đê
-“ Bảo bối mĩ nhân à, mau đến để ta hôn một cái” Nhạc Ly Ly gương mặt trái xoan vô cùng trẻ con, làn da oánh bạch mềm mại, đôi mắt to tròn trong suốt, lại ẩn vẻ nghịch ngợm, bướng bỉnh, ngón tay thon dài bắt chước bộ dáng của mấy tên lưu manh, nâng cằm cô lên hôn má cô một cái
-“ Cái con nhỏ này, học ai bộ dáng này vậy hả?” Trà Hồng Yên oán giận ghê tởm lau lau nước miếng dính trên má cô
-“ Bảo bối à da của cưng thật mịn” Tiếng cười như chuông bạc vang lên. Nhạc Ly Ly là bạn thân của cô từ lúc học mẫu giáo, con bé này luôn bám phía sau lưng cô, bắt cô phải chơi cùng, lúc đầu cô vô cùng kiêu ngạo không cần ai làm bạn, rốt cuộc bị cái đuôi sam bám đến phiền liền cam chịu số phận làm bạn thân của cô.
-“ Yên Yên, tặng cậu này”
-“Yên Yên, cậu đừng thích tên Triệu Tử Phong đó nữa, hắn vô cùng chán ghét cậu”
-“Yên Yên cậu đừng khóc, tớ đi tìm tên Triệu Tiểu Tử đó đánh một trận”
-“Yên Yên, nhà họ Nhạc tớ có một số vốn nhỏ giúp đỡ gia đình cậu, đừng tứ chối”
-“Yên Yên, đừng sợ, tớ chỉ ngủ một lát thôi, lập tức sẽ tỉnh dậy” Lần cuối được nhìn thấy nụ cười như đóa hoa hướng dương dưới ánh mặt trời của cậu, là lúc cậu ở trong lòng tôi mất đi, linh hồn tiêu tán vào sương khói, thế gian này đem cậu như món quà đến bên cạnh tôi, cũng lạnh lùng tàn nhẫn đưa cậu đi. Nhạc Ly Ly bị đám đàn ông làm nhục đến chết, nhưng vẫn dành cho cô nụ cười tốt đẹp nhất thế gian trước khi chết, mà kẻ gây ra chuyện này đó chính là em gái cô.
-“ Hừ đúng là con heo, mau dậy a, bạn cậu đã về đây” Ly Ly đem mặt dán sát vào má của Trần Hồng Yên, con ngươi trong trẻo linh động như ngập đầy nước, to tròn tròng mắt như một viên bi ve màu xanh lá cây xinh đẹp đong đầy gương mặt đang ngủ của cô, Ly Ly bất mãn chọt chọt cái gò má trắng nõn mềm mịn như trứng gà. Trà Hồng Yên vẫn giả bộ ngủ, chọc tức Ly Ly đến phồng má, Nhạc Ly Ly đưa ngón tay trắng nón của mình cù vào nách của Trà Hồng Yên làm cô giật bắn lên, ha ha cười.
-“ Cái con nhóc này, lúc nào về cũng len lén như chuột con, ha ha, này mau ngừng lại nhột chết tớ” Trà Hồng gương mặt cười mà như khóc, trong lòng đều là đau đớn nhìn Nhạc Ly Ly như tinh linh lạc giữa trần thế, vừa nghịch ngợm vừa ngây ngô, mái tóc màu đỏ mượt mà óng ả, đang buông rủ sau lưng, cái mũi chun chun nho nhỏ, cô buồn bực dùng tay chỉ chỉ vào cái trán trơn bóng của Ly Ly
-“ Hừ, còn giả bô ngủ sao, không mau ngồi dậy trải thảm mà đón chào tớ, Nhạc Ly Ly đại nhân đã trở về đây, cưng à, mau đến để ta hung một cái” Ly Ly giở ra bộ dáng lưu manh quen thuộc, liền nhận một cái cốc đau đớn vào đầu, đôi mắt ai oán, hai tay làm quá lên ôm lấy đầu oa oa kêu lên, Thẩm Nhược Nhược mỉm cười ngoài cửa nói vọng vào
-“Hai cái đứa này, mau xuống nhà dùng bữa sáng đi, đúng là hai con chuột nhắt nhỏ, gặp nhau là rộn ràng cả nhà” Thẩm Nhược Nhược và Trà Tuấn Trung có thói quen dậy sớm chạy bộ trong vườn cùng nhau, đang ngồi uống nước nghỉ mệt, liền thấy cái đầu nhỏ lò ra sau lưng Vân quản gia, gương mặt trẻ con quen thuộc nhào đến dụi vào lòng hai người làm nũng, kêu một tiếng thật ngọt “Bác trai, bác gái”. Đứa nhỏ Ly Ly này như đứa con gái khác trong nhà, vô cùng thân với Trà Hồng Yên, thậm chí khi nó về nước thì liền ở luôn ở đây.
-“ Vâng ạ, Nhạc Ly Ly cậu đợi đó tớ đi thay đồ liền tính sổ với cậu” Cô nhéo hai má phụng phịu của Nhạc Ly Ly.
--
-“Cái gì, con gái riêng” Nước cam trong miệng Nhạc Ly Ly không phúc hậu phun ra ngoài, hai mắt to tròn đáng yêu trợn lên, mái tóc màu đỏ được thắt một chiếc bím nhỏ sau lưng, đung đa đung đưa theo cử động của cô, vô cùng đáng yêu. Lông mi màu đỏ run run chớp chớp liên tục, cmn sao lại moe như thế chứ, cô thầm than trong lòng.
-“ Ngạc nhiên chết cậu đi” Trà Hồng Yên tiếp tục dùng hồng trà trên tay mình, bộ dáng tao nhã cao quý, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng
-“Trà Hồng Yên cậu có chút kì lạ…không lẽ….ma nhập” Nhìn Trà Hồng Yên không giống trước đây, trở nên xinh đẹp hơn, lại có chút trưởng thành, đôi mắt không còn nghịch ngợm, tươi sáng như xưa mà trở nên trầm đục, tĩnh lặng.
-“Hừ tất nhiên bổn tiểu thư càng lớn càng xinh đẹp, ma nào mà dám nhập ta chứ” Trà Hồng Yên khinh thường nói, hừ một tiếng thật to,nhưng khóe miệng đã cong lên
-“ Cô ta đang ở đây sao?” Nhạc Ly Ly đang ngứa tay muốn chết, thật sự muốn gây chuyện, hừ nghe Trà Hồng Yên kể, liền biết đứa con gái đó vô cùng xấu xa
-“ Ừ, cô ta giờ đang ở trong phòng tối chơi với chuột đi” Cô cười lạnh, nếu nói Trà Hồng Yên là một người hay gây chuyện thì Nhạc Ly Ly là một con quỷ nhỏ chính hiệu, ai mà vào tầm ngắm của cô, đều chắc chắn muốn sống không được, muốn chết không xong
-“ Aiza, cậu dẫn tớ đi gặp cô ta đi” Đứng dậy lôi kéo cánh tay Trà Hồng Yên, Trà Hồng Yên buồn cười nhìn cái gương mặt phấn khởi chết người của Nhạc Ly Ly, liền chiều ý cô đi.
--
Nhìn cánh cửa nhà kho đang bị chốt khóa, bên trong còn vang lên tiếng động nho nhỏ, cô tra chìa khóa vào mở ra, ánh sáng bên ngoài tràn vào, làm cho Nhan Tú Anh không quen liền nheo mắt lại, bộ dáng chật vật như một con ăn mày, Trà Hồng Yên nhìn quần áo tả tơi của cô ta, tóc tai rối bời, trên mặt dính bẩn.
-“ Chị…” Nhan Tú Anh mừng rỡ vì được thả ra, vừa ngước mặt lên lại nhìn thấy gương mặt tuyệt mĩ của Trà Hồng Yên, bên cạnh là một bé con vô cùng xinh xắn đáng yêu, bộ dáng như thiên thần linh động. Nhạc Ly Ly nhìn Nhan Tú Anh liền thấy ghét, bộ dạng xấu muốn chết.
-“Aiza sao lại hôi như thế chứ” Nhạc Ly Ly che mũi làm bộ dáng ghét bỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhan Tú Anh như rác rưởi, thấy đôi giày màu đen đang dừng trước mắt mình, Nhan Tú Anh ngẩng mặt lên lộ ra một con mắt đầy nước, nghi hoặc nhìn Nhạc Ly Ly, chưa để cô mở miệng, liền bị Nhạc Ly Ly tát một cái vào mặt, hôm qua bị Trà Hồng Yên đánh cả miệng đều là máu, môi cũng sưng lên vô cùng buồn cười, nhìn như hai miếng thịt bò bị thiu, nay chịu thêm một cái tát nữa liền đau đến trợn mắt, Nhạc Ly Ly lại vô tội nói.
-“Ôi cha, tôi là thấy có con muỗi đang đậu trên mặt cô, liền sợ nó chích cho cô đến bệnh suất huyết nên bổn tiểu thư mới anh hùng nghĩa hiệp ra tay giúp cô” Nhạc Ly Ly lời nói vô cùng vô lý, làm cho Trà Hồng Yên bên cạnh phì cười, nhìn cái bộ dáng anh hùng vô địch trước mắt liền vừa lòng.
-“ Cô trở về đi, xem ra cô ở đây vô cùng vui vẻ, cũng không chịu đứng dậy rời đi, lũ chuột đó đúng là bạn của cô” Nhìn một con chuột chạy qua dưới, cô cười lạnh nói
-“ Vâng…” Nhan Tú Anh loạng choạng đứng lên, tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, căm giận nguyền rủa Nhạc Ly Ly cùng Trà Hồng yên
-“Này, đang chơi vui mà” Nhạc Ly Ly bất mãn nói
-“ Bớt chút đi, đợi cô ta mặt mày lại như hoa, đánh mới vui” Trà Hồng Yên không phúc hậu nói, vòng tay qua vai Nhạc Ly Ly trở về phòng
--
-“ Này sao cậu không bắt máy, nó rung nãy giờ rồi đó” Nhạc Ly Ly nhìn điện thoại đang nhảy nhót trên giường của cô, tò mò hỏi, tay vươn đến cầm lấy nhìn màn hình hiện lên một dãy số đề tên “ Tiểu Bạch Kiểm”, đầu liền trượt xuống hắc tuyến, không lẽ Trà Hồng Yên có sở thích nuôi…khụ
-“Mặc nó đi, mấy tên nhãi nhép phiền phức ấy mà” Trà Hồng Yên ngồi trước gương trang điểm khóa lại môi mình bằng một lớp son bóng màu đỏ rượu vang, liền vừa lòng đứng dậy, cầm lấy điện thoại trên tay của Nhạc Ly Ly sau đó nhấn nút tắt.
-“ Aiza, cậu đổi phong cách trang điểm sao” Nhìn gương mặt yêu mị trước mắt, trong mắt của Nhạc Ly Ly trợn tròn lên, đông tây sờ sờ, soi soi thật kĩ, thấy vô cùng thích hợp, vô cùng đẹp mắt, quyết định thay đổi như cô.
-“ Nhóc con, cậu vẫn nên để yên đi, cậu mà vẽ mặt như tớ, chắc chắn sẽ rất dọa người” Bắt lấy hai má hồng hồng như đánh phấn của Nhạc Ly Ly nhéo đến vui tay, nhóc con mặt cậu cứ như tiểu thiên sứ nhỏ nhắn, tiểu tinh linh nghịch ngợm, mắt thì to tròn, đôi môi thì nhỏ còn đầy đặn vểnh lên.
-“ Qúa đáng” Nhạc Ly Ly phồng má nói
--
-“Yên Yên” Vừa bước ra khỏi cửa nhà, Bạch Chính Lăng như xác chết đứng bất động ở đó, vẻ mặt tiều tụy đáng thương, gương mặt nam tính gầy sọp cả đi sau một đêm, hai quầng mắt thật đen lộ ra vẻ mệt mỏi, bộ đồ hôm qua trên người vẫn không có thay đi, càng lộ ra vẻ biếng nhác mê người, cả người hắn đầy mùi rượu, tóc tai rối bời, nhìn như một con sâu rượu, Nhạc Ly Ly tò mò nhìn Bạch Chính Lăng si tình, mê mẩn nhìn Trà Hồng Yên, trong mắt đầy vẻ hối hận, đau thương, lại nhìn Trà Hồng Yên mặt không có chút cảm xúc, lạnh lùng nhìn Bạch Chính Lăng
-“ Bảo bối, ai vậy?” Nhạc Ly Ly ghé vào tai của cô nói, nhìn cái bộ dáng tuấn mĩ ngời ngời, nam tính ngời ngời, đẹp trai ngời ngời, si tình ngời ngời, liền làm cho Nhạc Ly ly có cảm tình, nghĩ trong đầu chắc chắn là bạn trai của bảo bối nhà cô, lại chắc chắn hai người đang giận nhau, lại chắc chắn gấu thúi này sẽ tốt hơn Triệu thối thối kia, một vạn cái chắc chắn chạy loạn trong cái đầu không an phận của cô, khiến Trà Hồng Yên nhìn liền biết, lập tức muốn cắn chết cô, cái con nhóc này, lại suy diễn bậy bạ, nhìn cái ánh mắt đồng tình của Nhạc Ly Ly hắc tuyến lại chảy xuống.
-“ Không biết” Cô lạnh lùng nhả ra một câu, liền lướt qua Bạch Chính Lăng, vô cùng nhẫn tâm a
-“Yên Yên, xin em đừng đối xử với anh như vậy” Bạch Chính Lăng đuổi theo, nắm lấy tay cô, hương rượu mạnh truyền vào chóp mũi của cô, nhìn đôi mắt đầy tơ máu của hắn, đáy lòng cô không chút dao động, chỉ cười nhạt.
-“Bạch công tử, mời buông tay, xin tự trọng, Nhạc Ly Ly còn đứng đó làm gì” Cô hất bàn tay nóng ấm đầy mồ hôi của hắn ra.
-“Aiza bảo bối à, nói này, dù có giận nhau thế nào cũng không nên đối xử với người ta như thế chứ” Nhạc Ly Ly một bộ dáng đại nhân giảng đạo lý, liền bị một bàn tay tát thằng xuống đầu, cô liền ô ô ôm đầu khóc
-“ Bớt nghĩ bậy đi, cậu còn đứng đó, tớ liền bỏ mặc, Bạch công tử mời người trở về, nhìn bộ dáng không ra người này của công tử, rất dọa người đi” Không lẽ đứng cả đêm trước cửa nhà mình sao, nhìn mấy chai rượu nằm lăn lốc ở góc cửa, Trà Hồng Yên liền thấy nhức đầu
-“Yên Yên, đừng gọi anh như thế, sao em không gọi anh là gấu thúi nữa, Yên Yên anh sai rồi, em tha thứ cho anh đi, anh đã đứng trước nhà em từ tối hôm qua, anh không có rơi đi, không có rời đi, anh rất nhớ em” giọng nói khàn khàn vang lên, đôi mắt đỏ ửng đầy tơ máu có chút nước lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời buổi sớm, cả người hắn run run, vẻ mặt tiêu điều xơ xác.
-“ Anh trở về đi” Cô rất vô tình nói, chân lại bước đi, sau đó liền bị hắn ôm lấy
-“Không được, em không được đi, đừng đối xử với anh như thế, em đánh anh mắng anh đi, thậm chí dùng dao cắt cổ anh như An Nhĩ Kỳ cũng được, xin em, xin em đừng không nhìn anh” Gấu thúi chết tiệt dai như đỉa đói, Nhạc Ly Ly hưng phấn muốn chết nhìn đoạn phim tình cảm trước mắt, thiếu điều chỉ đem máy điện thoại ra quay lại, nhưng nghĩ đến có thể cái máy yêu quý của mình sẽ bị bảo bối đập nát liền thôi đi, aiza nhìn tên đàn ông to cao, anh tuấn trước mặt càng nhìn cô càng thích, thật si tình, thật đáng yêu. Trà Hồng Yên cậu thật lợi hại, tính tình như vậy cũng có người thích.
-“ Bạch Chính Lăng anh mau nhìn lại anh bây giờ đi, xứng đáng để tôi quay lại nhìn sao” Nhìn bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ đó, thật làm cô bực bội, thú cưng một thời của cô bộ dáng anh tuấn, nam tính chết người đâu rồi.
-“ Anh liền trở về thay đồ, tắm rửa sạch sẽ, em đừng rời bỏ anh” Bạch Chính Lăng nghe thấy có tia hi vọng, hai mắt liền có sức sống
-“Buông tay, tôi còn có việc, anh mau về đi” Cô xua gấu thúi qua một bên, trợn mắt nhìn Nhạc Ly Ly vô cùng không có hình tượng ngồi chồm hổm dưới đất hai tay ôm mặt xem kịch, cmn bạn cô thật thiếu dạy dỗ.
-“ Anh trở về đây, một lát anh sẽ quay lại” Buồn bã thấy cô không thèm nhìn mình, vẫn luyến tiếc nhìn chằm chằm cô một lát, cảm thấy no mắt liền mở cửa xe, sau đó rời đi. Nhìn mình trong gương thật mất hồn, liền thấy ủy khuất, bộ dạng như vậy chắc chắn Yên Yên sẽ chán ghét anh, anh còn nhớ Yên Yên vẫn khen anh vô cùng tuấn mĩ, nam tính, nay nhìn bộ dáng con sâu rượu của mình, anh liền đập đầu vào vô lăng.
--
Cô cùng với Nhạc Ly Ly đi đến trung tâm mua sắm, trên đường cái miệng ngứa da của Nhạc Ly Ly làm cô bực bội muốn chết, con nhóc này cứ hỏi đông hỏi tây, hỏi không biết mệt, hỏi đến khi cô bực mình hét lên một tiếng mới ngoan ngoãn ngậm miệng.
-“Yên Yên” Cô nghe nhầm, hình như có tiếng người kêu cô, mà cũng khéo quá đi, là giọng của tên Hồng Lân – núi băng sơn lớn của cô
-“ A có anh đẹp trai kêu cậu kìa” Nhạc Ly Ly hưng phấn vỗ tay nhìn bóng dáng cao lớn của Hồng Lân đi về phía này, oa thật đẹp trai, thật soái, ô ô mĩ nam lạnh lùng như băng tuyết mùa đông, đáy mắt nghi hoặc liền ném quá trên người Trà Hồng Yên, Nhạc Ly Ly này mới rời nước có nửa năm, hoa đào đâu ra nhiều vậy, Nhạc Ly Ly từ khi vào năm lớp mười liền xuất ngoại về quê hương vì chuyện gia đình, nên không biết mấy nam nhân hiện tại đang làm thú cưng cho cô.
-“ Yên Yên, em đi mua sắm sao” Này cũng khéo quá đi còn có hai tên nữa, hắc tuyến trên đầu cô chảy xuống, cmn đừng có nói với cô là định mệnh
-“Trà Hồng Yên, cưng dám sau lưng chị ngoại tình với trai đẹp” Nhạc Ly Ly phồng mang trợn má, vắt tay qua vai cô, nhìn An Nhĩ Kỳ như yêu tinh quyến rũ, ánh mắt hiện lên hai cái trái tim thật lớn, Nhạc Ly Ly vốn là sắc nữ, một sắc nữ chính hiệu. Đôi mắt vui sướng liền hiện lên chán ghét khi thấy Triệu Tử Phong, có bộ dáng xù cả lông lên nhìn hắn tiến lại gần, theo thói quen đem cô bảo hộ sau lưng.
-“Nhạc Ly Ly em về nước rồi à” Triệu Tử Phong nhìn đến quen mắt động tác của cô, vẫn là lên tiếng chào.
-“Hừ Triệu tiểu tử mau tránh xa bảo bối của bổn cô nương” Nhạc Ly Ly hai mắt phun cả lửa
-“Yên Yên em đi đâu vậy” Triệu Tử Phong mặc kệ con mèo xù lông Ly Ly đang giang nanh múa vuốt, từ sau lưng cô nhóc kéo Trà Hồng Yên vào lòng.
-“ Không lẽ chúng tôi vào trung tâm mua sắm để đi vệ sinh sao, hỏi buồn cười” Nhạc Ly Ly trợn mắt nhìn động tác thân mật của Triệu Tử Phong, đôi tay ôn nhu vuốt vuốt tóc cô, cmn rốt cuộc Nhạc Ly Ly cô đã bỏ lỡ cái gì, không phải tên Triệu Tử Phong này chán ghét muốn chết bạn thân của cô sao.
-“ Ly Ly” Trà Hồng Yên nhức đầu, mày hơi nhíu lại, cái con nhóc trẻ con này
-“ Đây là bạn của em sao” An Nhĩ Kỳ không chịu thua tiến lên một bước, cảm thấy rất kì lạ, từ khi có ý thức về sự tồn tại của Trà Hồng Yên, vẫn luôn thấy cô lai vãng độc vãng một mình, không có làm bạn với bất cứ ai
-“Xinh chào anh đẹp trai, em là Nhạc Ly Ly, bạn thân của bảo bối cưng” Nhạc Ly Ly hưng phấn sáp đến gần lại nhìn đến ba nam nhân đứng gần bạn mình, ô ô ô là Np trong truyền thuyết.
-“Nhạc Ly Ly mau cất mấy cái suy nghĩ biến thái của cậu vào đầu đi” Nhin tròng mắt biến thái lưu manh của nhóc, Trà Hồng Yên liền vươn tay bóp nát.
-“ Chào em” Hồng Lân lạnh lùng nói, An Nhĩ Kỳ hai mắt liền tỏa sáng, tìm cách lôi kéo đồng minh
-“ Các anh đều theo đuổi Yên Yên nhà em sao” Aiza hưng phấn chết người
-“Đúng” Đồng thanh đáp, này này này, Triệu Tử Phong tôi chỉ muốn nghe hai người nghe nói, anh chen vô làm gì, sau đó liền giật mình, dán sát vào mặt Triệu Tử Phong, nhưng do dáng người thấp bé, liền không thành công đi
-“Triệu tiểu tử, anh bị ma nhập, không lẽ giờ mới nhận ra điểm mê người của Trà Hồng Yên liền muốn theo đuổi sao, mơ đi, bước qua xác của Nhạc Ly Ly này đã” Nhạc Ly Ly vô cùng không ưa Triệu Tử Phong cái bộ dáng ngạo mạn đó là gì chứ.
--
Một buổi sáng đi mua sắm vô cùng mệt mỏi, ba nam nhân lại tay xách nách mang, trước mặt là hai tiểu cô nương xinh đẹp, ba nam nhân tất nhiên dồn họ lại trên một chiếc xe 7 chỗ mà Hồng Lân là người cầm lái, chở thẳng họ về nhà.
-“ A kia không phải Chính Lăng sao” An Nhĩ Kỳ nhìn bộ dáng hồn liền khỏi xác của gấu thúi đang đứng dựa vào tường trước cửa nhà họ Trà, đôi mắt buồn bã nhìn xuống đất, chiếc áo màu xanh nhạt mới được thay mang hương vị thanh mát của biển cả.
-“ …” Hồng Lân vẫn duy trì bộ dạng lười nói
-“…” Triệu Tử Phong quan sát nét mặt của người bên cạnh, thấy cô vẫn là một bộ dáng lạnh lùng, liền biết cô là nghiêm túc. Bình thường thấy gấu thúi là chạy đến trêu chọc, bộ dáng muốn bao nhiêu lưu manh liền có bấy nhiêu, làm bọn nam nhân cũng phải ghen tị với gấu thúi vì được cô quan tâm hơn.
-“ Yên Yên” Gấu thúi thấy cô từ xe 7 chỗ màu xám bạc của Hồng Lân bước xuống, hai mắt liền tỏ sáng, dè dặt đứg trước mặt cô, cô vẫn không cho hắn một cái liếc nhìn, lòng đau như búa tạ gõ vào, Trà Hồng Yên mặc kệ cái ngọn núi tuấn mĩ trước mặt mình, một đường đi thẳng vào nhà.
-“ Vào trong đi” Nhạc Ly Ly thấy bộ dáng đáng thương, nhìn cái nam nhân như thần này hai mắt long lanh như cún con, lòng thương người lại dâng lên…khụ….nói thật ra là muốn xem kịch vui
-“…” Gấu thúi nhìn cô gái như tinh linh đi cùng Yên Yên, vẫn đứng bất động, sợ theo vào sẽ làm cô càng giận
-“ Này, tôi là Nhạc Ly Ly là bạn thân của Yên Yên bảo bối cưng, anh mà cứ đứng đây, không những không làm Yên Yên hết giận, mà thậm chí ngay cả cái mặt của nhỏ cũng không thấy đâu, phải mặt dày một chút biết không” Nhạc Ly Ly càng nhìn càng thích Bạch Chính Lăng, thấy bộ dạng chăm chú lắng nghe đến ngu ngốc của hắn, ô ô rốt cuộc có người chịu nghe tiếng nói của cô. Sau đó thấy cái đầu của hắn gật gật theo bọn họ vào trong
-“ Aiza, mấy đứa tới chơi nữa à” Thẩm Nhược Nhược hai mắt thấy Hồng Lân liền tỏa sáng, đông tây hỏi thăm mấy nam nhân một phen, lại thấy con gái mình vô cùng cao ngạo đi thẳng lên phòng.
-“ Mấy đứa lên phòng con gái bác ngồi chơi đi” Thấy tình cảnh lúng túng này, biết bọn nhỏ theo đuổi con gái ông, ông liền vô cùng đắc ý, cha Trà tự ý quyết định làm Trà Hồng Yên nghiến răng nghiến lợi, cha à sao cha chưa gì đã bán con gái vậy.
Bọn nam nhân chào thêm vài tiếng nữa, trong lòng vô cùng tò mò đi lên phòng của Trà Hồng Yên
-“Khụ” An Nhĩ Kỳ nhìn căn phòng màu hồng của cô, liền bị sặc ho khan, này cũng không quá thích hợp với tính cách của cô đi
-“Ân…phòng rất đẹp” Triệu Tử Phong sải chân dài tới ngồi lên chiếc giương lớn ở giữa phong, quanh chóp mũi truyền đến hương thơm ngát của cô, tưởng tưởng người ngọc ngủ trên chiếc giường này, thân thể với đường cong lung linh mê người, ở dưới liền nóng lên.
-“….” Hồng Lân nhìn đến bàn trang điểm phong phú của cô, ngón tay chạm lên một cây son môi, như đang chạm vào làn môi hư hỏng kia của cô
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Nhạc Ly Ly thiếu điều xịt máu mũi, lại đẩy đẩy Bạch Chính Lăng, thúc giục hắn mau đến chỗ của cô. Bạch Chính Lăng như tìm thấy được đồng minh của mình, liền hít một hơi, nhìn cô đang đứng ở trước cửa sổ, ánh sáng rọi vào sườn mặt mượt mà của cô, đôi mắt hơi rũ xuống.
-“Yên Yên” Hai cánh tay rắn chắc có lực vòng qua thắt eo của cô, cái cằm nam tính dựa vào vai cô, tham lam hít vào hương thơm mê người mà mình mong muốn
-“Bạch Chính Lăng…tôi đã nói với anh, anh còn nghe không rõ” Lười nhác không đẩy anh ra, đôi môi đỏ của cô nhếch lên một nụ cười mị người, phản chiếu trên ô kính cửa sổ, làm say lòng người.
-“ Yên Yên, anh sai rồi,em trừng phạt anh đi, nhưng đừng đối xử lạnh lùng với anh như thế” giọng nói gấu thúi rầu rĩ, có chút nghẹn ngào
-“ Chị….” Cửa phòng mở ra, Nhan Tú Anh mừng rỡ nhìn đám nam nhân tuyệt mĩ đang ở trong phòng cô, lại nhìn căn phòng của Nhan Tú Anh, trong lòng vô cùng ghen tị, tại sao chứ, tại sao cô ta lại được hưởng nhiều thứ tốt đẹp như thế này, còn ả phải ở trong một cái chòi rách, Trà Hồng Yên mà nghe thấy sẽ cười nhạo Nhan Tú Anh quá vô lí. Nhan Tú Anh thấy ông bà Trà đều ra ngoài, Vân quản gia đang ngồi thiền, Thúy Nhi lại đang ở dưới bếp, liền lấy cớ đem trà bánh lên đây.
-“…” Trà Hồng Yên hai mắt tỏa sáng, em gái, chị đang thiếu trò vui, em lại đến để nộp mạng sao
-“Này…cái con nhỏ chết tiệt kia, sao lại tự tiện vào phòng người khác như thế hả” Nhạc Ly Ly đang ngắm mĩ nhân, bị Nhan Tú Anh hù đến giật mình, mẹ nó cái giọng mềm nhũn kia làm da gà cô nổi cả lên.
-“ Yên Yên người hầu trong nhà em quả thật không biết phép tắc, ngay cả cửa cũng không biết gõ” Hồng Lân đưa chai nước hoa của cô lên mũi, hai mắt khép lại, bộ dáng vô cùng yêu mị, lạnh nhạt nói
-“…” An Nhĩ Kỳ ánh mắt rét lạnh quét qua thân thể nhỏ nhắn, gầy guộc, khuôn mặt đang cúi xuống, hai vai run run như bị kinh hoảng, khóe miệng nhếch lên cười nhạo
-“ Nhan Tú Anh thứ dơ bẩn như cô, dám bước chân vào đây” Triệu Tử Phong trào phúng nói, hắn coi phòng của Trà Hồng Yên như thánh địa, vô cùng đắc ý khi được vào phòng của cô, nay bị Nhan Tú Anh thân phận đê hèn kia đặt chân vào, liền thấy vô cùng tức giận.
-“ Em…em chỉ mang bánh cùng trà đến” Nhan Tú Anh bị nói đến nhục nhã, tại sao, tại sao những nam nhân này không thương tiếc cô, tại sao chứ, cha Trà nhìn cô liền ghét bỏ, cô ta muốn bày ra bộ dáng đáng thương để nhận được đồng tình cũng không có cơ hội, má Thẩm thì liếc một cái cũng không cho cô ta.
-“ Bạch Chính Lăng, anh nói muốn tôi làm gì anh cũng được đúng không” Cô quay người lại, mặt đối diện với gấu thúi, gương mặt mị hoặc làm hắn mê đắm
-“Đúng, chỉ cần em vui muốn anh đi chết cũng được” Đôi tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai má cô, nhìn khóe miệng cô câu lên một nụ cười mị đến tận xương
-“Được, Nhan Tú Anh cô đến đây” cô lạnh nhạt nói, Nhan Tú Anh sợ hãi, vẫn đứng tại chỗ
-“ Này bị điếc sao, người hầu như cô nếu là tôi sẽ không để yên đâu” Nhạc Ly Ly tức giận, đi đến, đẩy cô ta tới chỗ Trà Hồng Yên
-“ Chị…em….em” Nhan Tú Anh lắp bắp, si mê nhìn Bạch Chính Lăng, đôi mắt đong đầy nước vô cùng đáng thương
-“ ….” Bạch Chính Lăng cảm thấy vô cùng chán ghét, tất cả đều do cô ta mà Yên Yên mới giận anh, nữ vương cao quý của anh không để ý đến anh, hừ lạnh một cái không nhìn cô ta nữa, Nhan Tú Anh bị đả kích, Trà Hồng Yên vô cùng hài lòng, Nhạc Ly Ly đắc ý
-“ Cô không nhìn lại bộ dạng như ma của cô, định đi quyến rũ nam nhân của bảo bối cưng sao, không biết thân phận” Nhạc Ly Ly cười nhạo nói, ngồi xuống giường bên cạnh Triệu Tử Phong, vừa biết mình ngồi gần kẻ thù liền như bị điện giật bật dậy né ra ba bước, động tác này làm cô không khỏi nở nụ cười.
-“Nhóc con, cậu đừng có làm rộn, đem bánh qua một bên ăn đi” Nhạc Ly Ly nghe lời đến cầm lấy dĩa bánh, ngồi xuống ghế bàn học của cô, nhai nhai, như đang nhai Triệu Tử Phong
-“ Bạch Chính Lăng, tôi rất ghét cô ta” Cô rời khỏi lòng của gấu thúi, đưa bàn tay bóp lấy mặt Nhan Tú Anh.
-“Chị…em đau” Đôi mắt liền chảy ra nước, trong lòng đắc ý, chắc chắn Bạch đại ca sẽ chán ghét mày
-“ Trà này…hình như rất nóng” Cô với tay lên cái khay phục vụ, cầm lấy ấm trà, mở đỉnh ấm ra, hơi nóng liền phả vào mặt cô mang hương hoa thơm ngát, cô đưa đến trước mặt Bạch Chính Lăng, ý bảo hắn cầm lấy, gấu thúi ngoan ngoãn nghe lời, lòng liền kì lạ, bảo hắn cầm tách trà thôi sao.
-“ Chị…chị định làm gì” Thấy gương mặt lạnh lùng của cô, đôi môi gợn một nụ cười đầy tử khí, ngón tay cuốn cuốn tóc nhìn ả, Nhan Tú Anh sợ đến mất hồn. Ba người đàn ông còn lại đầu đều thông suốt, trong lòng vô cùng sủng nịnh Trà Hồng Yên, nữ vương của bọn hắn như thế mới thật đáng yêu.
-“ Đem trà này, rót từ trên đầu cô ta rót xuống đi, dám không” Trà Hồng Yên nắm lấy cằm của gấu thúi, ngón tay được sơn màu đỏ, miết lên môi hắn, rồi lại vuốt ve chóp mũi hắn, làm lòng hắn trầm mê trong vẻ đẹp như sương khói của cô.
-“Được” Bạch Chính Lăng không ngần ngại nói, đôi mắt lạnh lùng liếc về phía Nhan Tú Anh, bước chân dài đi đến trước mặt cô ta
-“A…Bạch đại ca, đừng, đừng mà, chị, sao chị lại tàn nhẫn như thế…” Nhan Tú Anh khóc như hoa lê đẫm mưa, nắm lấy ống quần của Bạch Chính Lăng, khóc nấc lên, bộ dạng yếu đuối đến cực điểm
-“ Đừng có gọi tôi thân mật như thế, cô….không xứng” Bạch đại ca, Chính Lăng chán ghét hất chân làm cô ta đang bắt lấy ông quần hắn, té ngã xuống đất, bờ vai gầy nhỏ run run, Bạch Chính Lăng liền trở nên tàn ác vì cô, hắn vô cùng hận Nhan Tú Anh, không cần biết lí do là gì, những thống khổ một đêm qua hắn nêm thử, vô cùng đau đớn như đẩy hắn xuống địa ngục, hắn không muốn thêm lần nào nữa, hắn chỉ cần có Trà Hồng Yên, chỉ muốn cô vui thôi, bài học ngày hôm qua hắn ăn đến đau, sẽ không có lần thứ hai vì người khác làm cô đau lòng, ngón tay mập mạp cầm lấy quai ấm, từ trên cao đổ xuống.
-“A…nóng quá” Nhan Tú Anh muốn trốn tránh nhưng nước trà sôi sùng sục vẫn đổ xuống đầu cô, gương mặt bỏng rát đau đớn, không, không thể hủy dung như thế được, ả toan đứng lên vùng chạy, liền bị Bạch Chính Lăng tàn nhẫn hất chân cho vấp ngã, tiếp tục đổ trà nóng lên người, tiếng la hét thất thanh vang lên trong phòng, đến khi ấm trà đã cạn, Nhan Tú Anh dương như ngất xỉu, khuôn mặt phồng rộp cả lên, cô vừa lòng cười một tiếng, Nhạc Ly Ly có chút sợ hãi, nhưng vẫn rất đơn thuần ủng hộ bạn thân, ai bảo cái con nhỏ chết tiệt kia đi phá rối người khác chứ, tiếp tục nhai bánh.
-“ Rất tốt” Cô ôm lấy cổ Bạch Chính Lăng nhìn gương mặt như chìm vào bóng tối của hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhan Tú Anh còn có tia chán ghét
-“Yên Yên” Hắn si mê ngắm nhìn gương mặt yêu dã của cô
-“Gấu thúi, còn chưa xong, ngày hôm qua cô ta làm em bị thương ở đùi, sợ rằng sẽ để lại sẹo, anh xem, em muốn trả thù a” giọng nói nũng nịu vang lên trong phòng, Nhạc Ly Ly miếng bánh trong miệng rớt ra, miệng mở to, cmn Trà Hồng Yên cậu có cần quyến rũ như thế sao, nhưng nghe đến cô bị thương liền lo lắng, tìm kiếm dưới đôi chân bị vây bọc trong quần bó màu đen, cmn Nhan Tú Anh bà đây chắc chắn sẽ giết chết cô, ba nam nhân trong phòng liền lo lắng, ánh mắt căm giận quét về người vẫn còn đang nằm bất động trên nền đất.
-“ Sẹo sao, em có sao không, đã sát trùng chưa” Nghe tiếng gấu thúi từ cái miệng đỏ tươi của cô, Bạch Chính Lăng lòng như thoát được gánh nặng, lại nghe vết thương sẽ để lại sẹo, liền đau lòng, hai mày nhíu lại
-“ Rồi, nhưng mà, em muốn anh…trả thù cho em a” Đem đầu hắn kéo xuống sát vào mặt mình, Trà Hồng Yên ở bên tai hắn thầm thì, cái lưỡi đỏ hồng liếm láp vành tai hắn, làm gấu thúi si mê hai mắt khép lại
-“Được em muốn thế nào” Hắn nhìn Nhan Tú Anh như người chết, làm vật trút giận cho cô
-“ Cầm lấy tại cánh tay của cô ta khắc cho em hai chữ “nô lệ” đi” Trà Hồng Yên mỉm cười nói, cáil này là vì kiếp trước Nhan Tú Anh đã dùng dao, tự tay khắc hai chữ “ti tiện” trên vai của cô cùng Nhạc Ly Ly, món nợ này, cô cũng phải đòi, nhưng cô rất sợ bẩn tay, chi bằng để “Bạch đại ca” giúp cô ta đi. Ánh mắt ra hiệu cho Nhạc Ly Ly, Nhạc Ly Ly vô cùng hưng phấn, thấy con dao bạc để trên bàn học của cô, liền ném qua bên này, Trà Hồng Yên chuẩn xác bắt lấy, trao tận tay cho Bạch Chính Lăng
-“ Như em muốn” Bạch Chính Lăng sờ lên con dao nhỏ lành lạnh, cảm thấy chế tác rất tốt.
-“Không…” Nhan Tú Anh đang giả vờ bất tỉnh, những nơi bị nước nóng dội qua đau xót khó tả, gương mặt xinh đẹp nay đã đỏ ửng, sưng lên. Nhan Tú Anh lùi ra xa, nhìn Bạch Chính Lăng như ác quỷ đi đến, Trà Hồng Yên mày dám, mày dám….cứu, đưa ánh mắt cầu cứu qua ba nam nhân còn lại, chỉ nhận lấy sự khinh thường, cười nhạo, cùng lạnh lùng của họ, Nhan Tú Anh lần đầu tiên hối hận vì đã đến đây, cánh tay tráng kiện bắt lấy tay phải lộ ra ngoài của Nhan Tú Anh, trên phía cổ tay khắc xuống, tiếng hét đau đớn vang lên, da thịt như bị ngàn vạn đao kiếm chém lên, mùi máu thoang thoảng trong phòng, cô hít một hơi thật sâu vô cùng thỏa mãn, vì là quân nhân nên Bạch Chính Lăng vô cùng khỏe, dù cô ta có đang vùng vẫy, cố sức đứng dậy, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay như gọng kiềm cứng ngắc của anh, mắt anh không nhíu một cái, nhìn thấy thịt đỏ lòi ra, lòng còn có chút hưng phấn, bị Trà Hồng Yên dạy hư rồi.
-“ Trà Hồng Yên…tao hận mày…a…buông ra…..tha cho tôi” Nhan Tú Anh bị đau đến ngất xỉu, trước khi ánh mắt nhắm lại, đôi tròng mắt oán hận bắn về phía cô
-“ Tao đã cho mày lựa chọn, là mày tự bước vào” Tiếng nói như từ địa ngục truyền đến, cô hài lòng nhìn gấu thúi đứng dậy, cúi đầu ngắm tác phẩm của gấu thúi, “nô lệ” ghê rợn xuất hiện phía trên cổ tay cô ta một chút, vai dấu đi còn dễ, còn cái này….ha ha, rất khó đi, máu đỏ thấm ướt sàn nhà, dính cả lên người Nhan Tú Anh, trên sơ mi xanh của gấu thúi cũng bị vấy bản, con dao như tham lam cắn nuốt chất lỏng đỏ tươi.
-“Gấu thúi, đã biết sợ chưa” Cô mỉm cười cầm lấy con dao từ bàn tay bất động của hắn
-“Anh sai rồi” giọng nói rầu rĩ nam tính vang lên, hắn không chút để ý đến việc ác mình đã làm, chỉ sợ cô không vui
-“ Rất ngoan” Cô cầm lấy tay hắn, liếm vết máu còn dính trên tay, cảm thấy mùi tanh nồng trong khoang miệng, cô thích ý cười, máu của kẻ thù còn gì ngon hơn, Bạch Chính Lăng cùng đám người trong phòng ngẩn ra nhìn bộ mặt khát máu của cô, nhìn khóe mắt thỏa mãn mị lên thứ ánh sáng như đóa hoa địa ngục, vô cùng xinh đẹp. Nhạc Ly Ly lần đầu thấy cảnh này, không những không sợ mà còn giơ ngón tay cái lên. Bạch Chính Lăng thấy bàn tay của mình ngưa ngứa, nong nóng thấy cái lưỡi của cô chu du trên bàn tay hắn, gấu thúi mặt liền đỏ, ở dưới căng cứng, mắt đầy dục vọng, liền nghe cô nói
-“Gấu thúi háo sắc” Liền e lệ gãi gãi đầu nhìn cô, lòng vui sướng, rốt cuộc hắn vẫn được đứng bên cạnh cô. Không ai trong phòng để ý đến Nhan Tú Anh đang chật vật nằm đó, cổ tay đỏ thẩm ghê người.