Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhóm dịch: Sea
***
“Hừ, ai mà biết được, lỡ đâu tôi là kẻ mưu mô, gài bẫy anh ngủ cùng cũng chưa biết chừng.” Hoa Minh Nguyệt nói với vẻ thản nhiên như không.
Tần Đông Hải xấu bụng búng nhẹ vào chỗ đau của cô một cái, rồi nghiêm túc nói: “Với cái bộ dạng ngốc xít của cô mà cũng đòi ngủ cùng tôi sao?”
Hoa Minh Nguyệt tức không để đâu cho hết, tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai chất vấn mình “Anh không tin hả?”
Tần Đông Hải không nhịn được bèn nhếch miệng cười: “Tôi không tin đấy, cô Cả có thể làm gì được tôi. Ngủ với tôi ư? Ngữ trẻ ranh như cô, tôi đã gặp nhiều rồi. Lo học hành tử tế đi.”
Mặc dù cô thích làm theo ý mình, nhưng không có bụng dạ xấu xa, càng không làm những chuyện tổn thương bản thân. Tần Đông Hải vẫn rất yên tâm với cô về điều này.
“Tôi thấy hay là cô đừng tham gia cuộc thi ngày mai. Chân cô đã sưng thế này, tôi không tin ngày mai cô còn có thể rời giường được.”
Anh quỳ một chân xuống, tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng tay anh vẫn không ngừng xoa bóp cho cô, như thế có lẽ sẽ làm tan bớt máu bầm.
“Cứ thế bỏ cuộc không phải là phong cách của Hoa Minh Nguyệt tôi. Tôi vẫn muốn tham gia cuộc thi nhé. Lát nữa anh xuống mua giúp tôi chai dầu hoa hồng. Cứ tin ở tôi, tôi nhất định sẽ giành được chức vô định cho xem.” Hoa Minh Nguyệt thề.
“Đúng là cứng đầu. Nhưng tôi nhớ hình như hôm đó có người chỉ bị xước da thôi mà đã bỏ việc thì phải. Rốt cuộc người nào mới thật sự là cô? Tôi cũng không phân biệt được rồi đây.” Tần Đông Hải vừa nói, lại vừa giở trò xấu, nhéo mắt cá chân của cô.
Hoa Minh Nguyệt liền véo tai anh: “Cái gã này nhẹ tay chút được không? Đau lắm đấy. Tôi cũng nhéo mạnh anh, xem anh có biết đau không nhé?”
“Tất nhiên là sẽ đau rồi. Đâu giống cô Cả da dày thịt béo nên mới không sợ đâu. Xem ra, tôi phải học cô nhiều hơn ở “ngón nghề” này. À, không, cứ đi theo cô ăn nhiều một chút là có thể “màu mỡ” như cô rồi.” Cuối cùng anh cũng không nhịn nổi cười.
“Tần Đông Hải!”
Không đúng, cô vừa mới nhìn thấy gì đây? Người đàn ông mặt đơ này vậy mà lại bật cười.
Bản thân Tần Đông Hải cũng không biết vì sao lại cười vui vẻ như thế. Dường như kể từ khi bố anh qua đời, gánh nặng gia đình đè nặng trên vai anh, khiến anh không dám buông lỏng tâm trạng lấy một giây. Lâu lắm rồi anh mới cười thoải mái thế này.
Bị anh chọc tức, Hoa Minh Nguyệt sắp phát khóc đến nơi. Rõ ràng là vóc người cô vừa phải, nhưng lại cứ bị anh nói là béo. Chẳng lẽ vì da cô quá trắng nên trông mới béo thấy rõ vậy sao?
“Tôi ghét anh!” Cô tức tối ngồi trên ghế sô pha.
Thấy cô dỗi mình, Tần Đông Hải bèn đi xuống tầng mua thuốc trị bong gân cho cô.
Lúc đi ngang qua quầy lễ tân, anh không kìm được mà lắm mồm hỏi nhân viên lễ tân đã đưa thẻ phòng cho Hoa Minh Nguyệt trước đó.
Sau khi biết được sự thật, anh phăm phăm đi lên tầng với một túi đồ.
Lúc này, Hoa Minh Nguyệt đang xem phim truyền hình dài tập. Tần Đông Hải vào phòng, đặt túi đồ lên bàn. Tất cả tâm trạng tốt đẹp ban nãy đã tan thành mây khói.
Anh cất tiếng hỏi, phá vỡ bầu không khí im lặng: “Tôi thật không ngờ cô Cả lại trở nên càng ngày càng thích nói dối đấy. Chẳng phải cô bảo là khách sạn chỉ còn một phòng này sao?”
Hoa Minh Nguyệt thoáng sững sờ, không ngờ anh lại đa nghi đến mức còn chạy đi hỏi nhân viên lễ tân.
Chuyện đã tới nước này, cô liền nói thẳng với anh: “Đúng vậy, khách sạn còn nhiều phòng, nhưng tôi nghĩ phòng giường lớn sẽ lời hơn, nên muốn tiết kiệm tiền thôi.”
Nếu nói người khác muốn tiết kiệm tiền, có lẽ anh còn tin, chứ một người tiêu tiền phóng tay như Hoa Minh Nguyệt chắc chắn sẽ không đặt một phòng chỉ để tiết kiệm số tiền cỏn con đó.
“Cô còn lý sự cùn. Đến bây giờ mà cô vẫn không chịu nói thật, lẽ nào cô còn muốn bắt chước mấy trò linh tinh trên TV để dụ dỗ tôi?” Không ngờ là Tần Đông Hải chỉ mới động não mà đã đoán đúng.
Ngay cả Hoa Minh Nguyệt cũng cảm thấy xấu hổ, phục sát đất đầu óc của anh, quả thực là quá thông minh.
“Xin cô cứ yên tâm, cho dù cô có dụ dỗ tôi thế nào đi chăng nữa, tôi sẽ cũng không cắn câu đâu. Cuối cùng, tôi lặp lại một lần nữa, tôi không hề có hứng thú với cô. Nếu một cô gái như cô còn cảm thấy chẳng sao khi ở cùng phòng với một người đàn ông, thì tôi có gì mà phải lấn cấn?”
Nói rồi, anh quay người cởi âu phục, cà vạt và áo sơ mi, sau đó đi vào phòng tắm.
Phải nói rằng dáng người anh rất chuẩn, cơ ngực cân đối, bụng dưới săn chắc không có lấy một chút thịt thừa.
Lúc anh tắm xong đi ra ngoài, Hoa Minh Nguyệt đã quấn cả người trong chăn.
Tần Đông Hải tắt đèn. Trong bóng tối, anh tiện tay cầm lấy chiếc gối, nằm ngủ trên bệ cửa sổ.
Thấy anh chỉ mặc áo choàng tắm, Hoa Minh Nguyệt liền hỏi: “Buổi tối anh mặc thế đi ngủ mà không lạnh sao? Hay là anh lên đây, tôi chia cho anh nửa cái chăn, chỉ cần ngăn ở giữa là được.”
Tần Đông Hải nhắm mắt lại, cố ý đưa lưng về phía cô: “Không cần, tôi đàn ông đàn ang, nếu không chịu được chút lạnh đó thì có mà hỏng bét.”
Sau đó, hai người trải qua cả một đêm yên lặng.
Sáng hôm sau, Hoa Minh Nguyệt còn đang say giấc thì đã bị Tần Đông Hải xách cổ dậy đi đánh răng rửa mặt.
Rõ ràng là họ đã dậy sớm, nhưng vẫn bị muộn giờ vì sự lề mề của Hoa Minh Nguyệt. Hai người ba chân bốn cẳng chạy đến cổng trường, đợi xe buýt tới đón.
Và rồi tất nhiên là họ đã chạm mặt Trần Hương Ngâm, Cao Tinh Vũ và các bạn học khác cũng tham gia cuộc thi lần này.
Trần Hương Ngâm vẫn còn tức anh ách vì chuyện Tần Đông Hải đã bỏ cô ấy lại và rời đi lần trước. Chẳng phải anh chỉ là một anh chàng nghèo kiết xác thôi sao? Thế mà lại dám khinh thường cô ấy.
Cô ấy nói với giọng điệu đầy ẩn ý: “Ô, đây chẳng phải là anh Tần và cô Cả Hoa của chúng ta sao? Cô Hoa nhà chúng ta khó hầu hạ quá nhỉ? Nom hai người chạy vội chạy vàng kìa. Đã mang đủ dụng cụ leo núi chưa?”
Tần Đông Hải vỗ vào chiếc ba lô trên lưng: “Cô Trần cứ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không hỏi mượn đồ của các vị.”
Trần Hương Ngâm giận tím mặt: “Vậy thì tốt. Đồ của tôi ít lắm, không muốn chia cho hai người đâu.”
“Được rồi, được rồi, mọi người đừng nói nữa. Không cần thiết phải làm hỏng hòa khí vì những chuyện nhỏ nhặt này mà. Mau lên xe đi nào!” Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, Cao Tinh Vũ vội gọi mọi người lên xe.
Trên xe, Hoa Minh Nguyệt ngáp ngắn ngáp dài, còn dựa vào vai Tần Đông Hải ngáy khò khò cho đến khi tới nơi.
Anh lay vai cô, lại nhéo má cô, nhưng cô vẫn không tỉnh: “Đừng ngủ nữa cô Cả. Mọi người đã xuống xe hết rồi, chỉ đợi mình cô thôi.”
“Không, tôi muốn ngủ tiếp…”
Tần Đông Hải không đợi cô nói hết câu đã khiêng luôn cô xuống xe trước ánh mắt của quần chúng.
Vất vả lắm mới đến được chân núi, Cao Tinh Vũ tập trung mọi người lại và bắt đầu dựng trại lớn.
Trong cuộc thi leo núi lần này, vì Tần Đông Hải là người ngoài trường nên không có tư cách được nhận giải thưởng, song vẫn được cùng đội với Hoa Minh Nguyệt.
Anh không tài nào tưởng tượng được, Hoa Minh Nguyệt đã giành được những giải thưởng trước đây bằng cách nào, trong khi bây giờ cô lờ đờ chẳng khác gì con sâu ngủ.
Dựng trại xong, Cao Tinh Vũ tập hợp mọi người lại, bắt đầu dặn dò những điều cần lưu ý của cuộc thi.
“Hôm nay, mọi người cứ nghỉ ngơi đi đã, trước tiên có thể đi dạo một vòng, chủ yếu để làm quen địa hình. Nhưng nhớ là đừng chạy quá xa, ở đây không có bóng người đâu.”
Một bạn học huơ huơ điện thoại của mình, vẻ mặt rất khó chịu: “Chủ nhiệm, trên núi không có sóng, xem ra không dùng được điện thoại rồi.”
Cao Tinh Vũ gật đầu với người nọ, sau đó phát thiết bị định vị cho mọi người: “Điều này tôi cũng đã nói với các bạn rồi. Tín hiệu di động trên núi rất kém, nhưng vẫn phải mang theo điện thoại và thiết bị định vị để giữ liên lạc mọi lúc. Nếu gặp phải bất cứ nguy hiểm nào, các bạn nhất định phải kịp thời lên tiếng nhờ giúp đỡ nhé.”
“Có đầy đủ đồ ăn và nước uống, mọi người cứ yên tâm. Nhớ phải mang theo thiết bị leo núi đèn pin, gậy, lều vải và túi ngủ.”
“Trong lần tranh tài này, người leo lên đỉnh núi sẽ là người giành chiến thắng. Tuy nhiên, mọi người cũng đừng để mệt nhọc quá sức trong thời gian tham gia cuộc thi, hãy chú ý đến sức khỏe của mình. Cố gắng là tốt, song đừng cố quá, dù sao an toàn mới là trên hết. Mọi người còn có câu hỏi nào khác không?”
Cả đoàn đưa mắt nhìn nhau, xem ra đều không có câu hỏi gì.
“Nếu các bạn không có câu hỏi nào thì chúng ta dựng lều, nhóm lửa, rồi có thể bắt đầu nấu ăn. Sau khi ăn trưa, các bạn có thể tự do hoạt động, làm quen với địa hình, nhưng đừng đi quá xa…” Cao Tinh Vũ đứng trên bậc và dặn mọi người.
Hoa Minh Nguyệt ngáp một cái, cuối cùng cũng tỉnh ngủ. Cô bắt đầu mở ba lô để dựng lều.
Lúc này, cô mới chợt nghĩ đến một vấn đề. Hai người họ chỉ có một cái lều, nhưng Tần Đông Hải là đàn ông, sao có thể ngủ chung một lều với cô được. Vả lại, cho dù cô đồng ý thì gã trai thẳng chết tiệt kia chưa chắc đã chịu.
Nghĩ tới đây, cô lấy gậy chọc vào người đàn ông bên cạnh: “Đừng ngây ra nữa “mặt đơ”. Hãy nghĩ xem đêm nay chúng ta phải làm thế nào đi? Hay là ngủ cùng nhé? Tôi còn chẳng ngại, chắc anh cũng sẽ không ngại đâu nhỉ?”
Tần Đông Hải lạnh lùng liếc xéo cô, lại cảm thấy vô cùng xấu hổ. Vừa nãy chính anh đã nói chắc như đinh đóng cột rằng mình có mang theo đầy đủ đồ, nhưng không ngờ lại bỏ sót một thứ quan trọng như lều vải.
Ở nơi núi non hoang vu này, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, căn bản là không thể ngủ riêng như ở khách sạn tối qua.
“Như thế sao được.” Tần Đông Hải tỏ thái độ vô cùng kiên định. Suy cho cùng, nam nữ phải giữ khoảng cách, sao có thể ngủ cùng nhau được. Huống hồ, người “nữ” ở đây còn cô chủ của anh.
Ai dè, Hoa Minh Nguyệt liền khoác vai anh, thảo luận với anh bằng giọng điệu “huynh đệ” thân thiết: “Sao lại không được? Nếu không anh ngủ ở đâu? Ngủ giữa rừng sâu núi thẳm này ư?”
“Nếu thực sự không còn cách nào… chi bằng tôi đến chen chúc với chủ nhiệm câu lạc bộ của bọn cô vậy. Tôi nghĩ, cậu ta là người ngay thẳng và tốt bụng, chắc hẳn sẽ không từ chối đâu.” Nói đoạn, anh toan đi đến chỗ Cao Tinh Vũ.
Có điều, Hoa Minh Nguyệt đã chặn đường anh, dứt khoát không chịu cho anh đi gặp anh ta.
Bởi lẽ, cô làm sao có thể để anh phá hỏng một trong số những kế hoạch của cô cho được.
Tần Đông Hải tuy cứng nhắc, nhưng không đến nỗi nào. Anh không chỉ tốt với cô mà còn dạy cô viết luận văn. Ngặt nỗi, cô quả thật không chịu được cảm giác bị theo dõi, bị nhìn chằm chằm mỗi ngày như này.