Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gắp được vài đũa, Họa Y lại trầm ngâm suy nghĩ, Âu Dương thầm đưa con ngươi linh động để ý, nói:
- Lang Tinh Địa Tâm Hỏa là báu vật trong truyền thuyết, mười mấy năm trước trong trận chiến loạn từng xuất hiện, sau đó đã rơi vào tay Hoàng Đế Nguyệt Quốc, được cất giấu nghiêm ngặt dưới mật thất của Nguyệt Quốc trở thành quốc bảo. Lang Tinh Địa Tâm Hỏa có hình dạng như một quả tim của sói, màu đen tuyền, khí tức cực hàn bao quanh là khói trắng, độc tính lại mạnh mẽ vô cùng, sức thiêu đốt có thể khiến toàn kinh mạch tổn thương nghiêm trọng, kìm hãm việc tu luyện của một người, từ từ gặm nhắm sinh lực của kẻ đó. Thông qua tình trạng của hắn ta cho thấy thứ ấy đã tồn tại bên trong nội mạch từ lâu. Có thể chịu đựng những cơn đau thấu xương tủy vào mỗi đêm trăng tròn cho đến tận bây giờ quả là kiên cường.
Mí mắt của Họa Y chợt kinh ngạc mà mở to, nếu đã là quốc bảo sẽ nghiễm nhiên không có ai có thể tiếp xúc với nó ngoài Hoàng Thượng. Hơn nữa Âu Dương thúc thúc nói rằng Lang Tinh Địa Tâm Hỏa trên người Trình Quân đã bị hạ từ lâu, mà Trình Quân lại không phải là huyết mạch của hoàng thất Nguyệt Quốc, chẳng lẽ...?
" Không thể nào. Không phải Hoàng Thượng từng nói với ta ông ấy yêu mẫu phi của Trình Quân hay sao? Nhiều năm như vậy xem ngài ấy như con đẻ, sao lại có thể ra tay. Mà nếu như thật sự hạ thủ vậy thì mục đích là gì? "
Âu Dương hỏi:
- Người nằm bên trong có mối quan hệ thế nào với cô?
- Huynh ấy với ta là bằng hữu.
Tĩnh lặng một lúc ông ấy mới lại hỏi:
- Phụ mẫu của cậu ấy vẫn còn chứ?
Họa Y chỉ nhìn vào nửa gương mặt tuấn dật của Âu Dương, không hiểu vì sao ông ấy lại quan tâm đến việc này.
- Ta và huynh ấy quen biết chưa lâu, nên không rõ lắm, thông qua lời của huynh ấy nói thì mẫu thân của huynh ấy đã qua đời rồi.
Trên bàn tay chai sạn của người đàn ông vẫn còn vương những mảnh thảo dược, nghe đến đây thì bất giác dừng lại động tác đảo đều trong lòng nia tre, đôi mắt như chứa vài phần tia lửa, một chút thương xót, rồi vội vàng dập tắt, không để lại thêm biểu cảm gì.
Âu Dương đứng dậy, chậm chạp với một bên chân bị tật quay lưng:
- Ăn no rồi thì cô đi nghỉ ngơi đi, thuốc của ta cũng chỉ giúp hắn tạm thời qua cơn đau đớn, có thể nửa đêm hắn sẽ lại bị độc tính hành hạ cho tỉnh giấc, cần cô liền bên cạnh chăm nom.
Họa Y vẫn còn ngạc nhiên với thái độ kỳ quặc của Âu Dương vừa rồi, cẩn trọng nhìn theo cử động của ông ta, mấp máy môi:
- Đa tạ.
Dù là đang nhờ vả, nhưng vì vừa mới xuống chân núi đã gặp phải những kẻ như trên trời rơi xuống, vô duyên vô cớ hung hăng truy đuổi đòi lấy mạng của cô, sau đó lại tiếp xúc với một người lạ mặt kỳ quái, khó trách Họa Y sinh ra ý đề phòng.
Gió lạnh lùa qua song cửa, Hoạ Y ngồi tại chân giường, đầu tựa vào vách lá, cô chợt thiếp đi.
Hình ảnh của cơn ác mộng như dòng thủy triều, cứ vậy lại ùa đến không ngừng.
Người bên dưới nằm trên vũng máu, khắp thân thể bê bết vết thương, bàn tay của hắn chạm vào gò má cao đang nhạt nhoà lệ đổ của cô, hơi thở dù yếu ớt nhưng vẫn cố gắng trấn an nữ nhân bên cạnh.
- Y nhi, đừng khóc, nàng đừng sợ. Ta ở đây.
Giọng nói này, làn hơi này rất quen thuộc.
- Ta đi tìm người đến giúp, chàng đợi ta.
- Y nhi, đừng đi, nàng đừng rời khỏi ta.
- Quân Quân, chàng đừng chết, làm ơn đừng chết.
Trong lớp lớp mờ ảo của giấc mộng, một gương mặt đẹp tựa như tranh hiện ra trước mắt, nam nhân kia không ai khác chính là Trình Quân.
* Đùng đoàng *
Một tia sét muốn xé rách màn đêm tăm tối, cơn mưa to lại đổ xuống như thác nước, Hoạ Y giật mình, trên trán mồ hôi nhễ nhại.
Trình Quân vẫn bất động trên giường, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
" Ta nhớ ra rồi, hóa ra những gì Trình Quân nói đều là sự thật ".
Năm đó Chu Họa Y và hắn quả thật từng trải qua một đoạn nhân duyên sâu đậm, nhưng ngày tháng tươi đẹp đó không kéo dài. Việc hai người họ yêu nhau cuối cùng mẫu phi của Trình Quân cũng phát hiện, nhiều lần khuyên ngăn hắn nên chấm dứt với Họa Y, nhưng Trình Quân nhất nhất chung tình, Hoắc Thị năm lần bảy lượt cho người truy sát Họa Y, nhằm chặt đứt tâm tư vướng bận của hắn, nhưng Trình Quân luôn bảo vệ cô, kể cả tính mạng hắn cũng không từ.
Ký ức nhạt màu cứ vậy mà lũ lượt tiếp diễn, cô nhìn thấy một người phụ nữ ăn vận sang trọng, tay cầm theo lọ sứ trắng đi tới. Gương mặt hiền hậu, nhan sắc động lòng người tiếp cận mình. Bà ta nói rằng bà ấy chính là Mẫu Phi của Trình Quân, Hoắc Ly Hân.
Mặc dù về ngữ giọng lẫn thái độ không có phần nào gay gắt, nhưng tất thảy ý muốn đều không mong mối nhân duyên của hai người họ phát triển thêm, Trình Quân trong mắt của một người mẹ là đứa trẻ tính tình ôn hòa, hiểu chuyện và rất giỏi chịu đựng, nhưng một khi đã yêu thích thứ gì sẽ cố chấp giữ lấy, nếu ở trước mặt hắn mà kiên quyết không đồng ý tình cảm này thì nhất định Trình Quân sẽ chẳng dễ dàng nghe lời, vì tiền đồ của hắn bà ấy mong Chu Họa Y có thể nói một hiểu mười, chủ động dứt tình để Trình Quân từ bỏ. Bởi từ lúc quen biết Họa Y, hắn dần quên mất trọng trách trên vai mà mình đang gánh vác, chỉ mong mỏi cuộc sống bình dị có người trong lòng, đi ngược lại mưu tính của bà ta, điều này khiến Hoắc Thị không hài lòng. Chỉ cần cô ấy khiến Trình Quân nguôi ngoai bà ấy có thể chấp nhận bất cứ điều kiện gì mà cô ta yêu cầu.
Nhưng tình yêu của tuổi trẻ là thế, cuồng nhiệt và mãnh liệt, càng bị sóng gió cách ngăn lại càng muốn bất chấp mà chinh phục. Chu Họa Y không đồng ý với điều kiện của Hoắc phi đưa ra, càng không thể xem ái tình như một loại trao đổi lợi lọc, như thế thật không công bằng với kẻ hữu tình. Cô thẳng thừng thể hiện quan điểm của mình, cũng kiên quyết không buông tay Trình Quân.
Bất đắc dĩ Hoắc Phi cho người giữ lấy Chu Họa Y, ép cô ấy uống Vong Tình Đan đựng bên trong chiếc lọ sứ, sau khi tỉnh lại mọi sự liên quan đến Trình Quân đều không thể nhớ ra.
Chẳng lâu sau Hoàng Đế ban hôn, Trình Quân mang theo nỗi đau đớn đến tìm, dùng mọi cách gợi nhớ lại ký ức như thành bọt biển của Chu Họa Y, nhưng đều thất bại.
Trong mắt của một kẻ mất trí khi ấy chỉ nhìn Trình Quân bằng đầy ắp đáng thương, thầm ngưỡng mộ nữ tử nào đó quả thật diễm phúc lại được nam nhân ưu tú như thế si tình. Cuối cùng đêm mưa gió ở căn phòng ẩm thấp chật chội, cơn gió lạnh thổi qua mang theo trận phong hàn dai dẳng nhiều ngày, Chu Họa Y đã âm thầm trút hơi thở trên chiếc giường mục nát. Để thân xác cho linh hồn của Họa Y ở thời không khác nương nhờ.
Cô khẽ khàng thăm dò thân nhiệt trên trán của Trình Quân, đã hạ bớt cơn sốt, sắc mặt cũng khá hơn nhiều.
" Nhị Vương Gia, tấm chân tình của ngài thật đẹp, chỉ tiếc ta không phải là Chu Họa Y mà ngài muốn tìm, ái niệm này ta không thể nhận lấy ".
Cô lại thầm nói với chính mình, phải chăng những kẻ muốn giết cô vừa rồi có liên quan tới Hoắc Thị, mà Trình Quân hắn đang che giấu bí mật gì, không là Nhị Vương Gia của Nguyệt Quốc, thì thân phận hắn sẽ là gì đây?