Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tác giả: Rùa biết bay
beta: thiên băng
Sân bay bến Thượng Hải...
Trạch Nhiên Nhiên mặc chiếc áo sơ mi kiểu màu trắng, kết hợp với chiếc váy đen, càng tăng thêm vẻ trẻ trung năng động. Trái ngược với cô, Trịnh Thiên Vỹ mặc bộ vest đen, trông anh lúc nào cũng nghiêm túc.
Đôi tay nhỏ nhắn ôm chầm lấy tay anh, nhất quyết không buông ra. Trịnh Thiên Vỹ dở khóc dở cười, anh ôm lấy vòng eo của cô, khẽ vén đi tóc mai bên má
"Ngoan, anh đi rồi sẽ về"
Trạch Nhiên Nhiên không biết nói sao cho anh hiểu, rằng trong lòng mình đang rất lo lắng. Cô mím môi, ngước mặt lên nhìn anh.
"Em...khi nào anh đến nơi nhớ phải gọi cho em"
Anh cúi người hôn lên trán cô
"Được, anh hứa với em"
"Phải ăn uống đầy đủ, không được vì công việc mà bỏ ăn đâu"
"Được"
"Còn nữa, anh không làm việc quá sức, không để bản thân mình nhiễm bệnh"
Trịnh Thiên Vỹ mỉm cười. Mèo con của anh, thật là đáng yêu. Anh vươn tay nhéo má cô, hai gò thịt núng nính bị kéo giãn, trông mặt cô vừa dễ thương vừa buồn cười. Thấy anh không chú tâm, Trạch Nhiên Nhiên đánh lên cái tay làm loạn trước mặt mình, trừng mắt
"Anh có nhớ những gì em nói không đấy?"
Trịnh Thiên Vỹ bị "tập kích", oai oán giơ tay đầu hàng
"Anh nhớ, anh nhớ"
Trạch Nhiên Nhiên liếc anh, lại khoanh hai tay trước ngực, cất cao giọng nghiêm túc
"Vậy anh nhắc lại cho em xem"
Anh lấy tay xoa xoa mũi, mèo con nhà anh, sao hôm nay lại khó khăn đến vậy. Nhưng nói thì nói, anh cũng rất ngoan ngoãn đọc lèo lèo
"Không được bỏ ăn. Không được làm việc quá sức. Lúc đến nơi phải gọi cho em. Bảo bối, anh nói có đúng không?"
Trạch Nhiên Nhiên bị giọng điệu của anh chọc cười. Cô kéo anh ngồi xuống ghế chờ. Trịnh Thiên Vỹ cũng rất phối hợp, vươn tay kéo cô vào lòng. Nhẹ nhàng vân vê những ngón tay thon dài, anh khẽ đặt một nụ hôn.
"Em phải biết lo cho mình, nếu có gì thì gọi cho anh, biết chưa?"
Trạch Nhiên Nhiên rất muốn nói. Anh ở Mỹ, em gọi chỉ làm anh thêm lo, nhưng đành nuốt lại, chỉ khẽ ậm ừ.
Thời gian chầm chậm trôi đi, hai người như đang ở thế giới riêng của mình, ngọt ngào mà ấm áp.
Cô có rất nhiều điều muốn hỏi. Cô muốn hỏi rằng anh có yêu cô hay không ? Muốn hỏi rằng tại sao trước kia anh lại đối xử với cô như vậy ? Muốn hỏi anh...nhiều điều lắm. Nhưng vì nghĩ đến việc anh sắp đi, lúc về rồi cô sẽ hỏi. Trong lòng cô, đã sớm định ra đáp án. Cô đã trót rồi, đã trót yêu người đàn ông này rồi. Chính vì như vậy, mà ngay cả hận anh, cô cũng làm không được..
Trịnh Thiên Vỹ đưa tay lên xem đồng hồ. Chỉ còn 15 phút nữa, giờ phút này, sao mà lưu luyến thế. Cõi lòng anh dù tràn đầy hạnh phúc, nhưng vẫn không kém lo lắng. Anh thật khó khăn mới bỏ được thù hận, thế mà bây giờ, đã sắp phải đi xa người yêu.
Chiếc loa phát thanh từ nhiều góc vang lên, cô phát thanh viên thúc giục hành khách vào kiểm soát.
Trạch Nhiên Nhiên buông anh ra, cô nhón người đặt lên môi anh một nụ hôn, bất chấp ánh mắt ghanh tỵ của nhiều người.
"Em chờ anh"
Trịnh Thiên Vỹ mỉm cười, anh đứng dậy xách vali.
"Anh sẽ thu xếp về sớm"
....
Sau khi Viên Viên tỉnh dậy, đã là buổi trưa. Ánh nắng len lỏi ngoài khung cửa sổ, nhẹ nhàng phủ xuống khuôn mặt trắng bệch của cô. Khẽ cựa người, cô phát hiện cả thân thể mình đau nhức rã rời, tay chân như không còn của mình nữa.
Cố gắng chống đỡ thân thể, cô lại cảm thấy dưới chân lành lạnh, đầy nặng nề. Nhíu mi, cô hoảng hồn nhìn thấy chiếc dây xích sắt nằm ỡm ệ trên chân.
Trong lòng Viên Viên trở lạnh, cô muốn bước xuống, nhưng lại không thể. Cơ thể dường như mất đi sức lực, rất không chịu nổi. Chỉ mới vùng vẫy, mà cơ thể cô đã đầy mồ hôi, ngay cả hơi sức cũng như bị ai rút. Đúng lúc này, tiếng cửa phòng mở ra. Đường Nghị mặc chiếc quần tây đen và chiếc áo thun trắng, ôm rõ bờ ngực rắn chắc, trên tay anh còn mang theo ly sữa. Lúc nhìn thấy cô thở hổn hển, anh cũng không ngạc nhiên. Nhẹ nhàng đặt ly sữa lên bàn, anh đỡ cô ngồi dậy
"Em thức sớm vậy, sao không ngủ thêm một chút"
Viên Viên lạnh lùng né vòng tay của anh.
"Chát"
Cô dùng hết sức mình, tát lên mặt anh một cái tát thật mạnh. Đường Nghị đã sớm biết trước, anh không nói gì, chỉ dịu dàng cầm lấy bàn tay đỏ chói của cô, xoa nhẹ.
Cõi lòng Viên Viên run lên bần bật, cô muốn rút ra, nhưng anh nắm rất chặt, muốn rút ra cũng không phải dễ.
"Từ nay, đừng làm đau mình như vậy"
Nhìn năm ngón tay in dấu rõ ràng trên khuôn mặt anh tuấn, bất giác, cô thấy đau lòng.
"Anh muốn gì?"
Đường Nghị ngẩng đầu, anh vươn tay vén đi sợi tóc vươn bên má, giọng nói rất đỗi dịu dàng
"Chỉ cần em bên anh...vậy thôi"
Viên Viên bật khóc, cô chịu hết nổi rồi. Anh ta sao lại ích kỷ như vậy ? Sao có thể bắt ép cô như vậy ?
"Đường Nghị, anh nên biết tôi không yêu anh"
Cô phải làm sao đây ? Mất đi sự trong trắng của con gái dưới cơ thể của anh, đã là một sai lầm. Đến bây giờ, anh ta vẫn muốn trái tim cô. Nhưng mà....trái tim cô...nào dành cho anh...
~ Hết~