Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người và xe lướt qua nhau, Tương Lý Hạ ném một cái sọt đầy rắn độc trúng đầu Lâm Giang.
Trời tối không nhìn thấy gì, cho dù Lâm Giang biết võ nghệ, nhanh chóng nhảy từ trên ngựa xuống ném cái sọt ra xa nhưng vẫn bị cắn một cái.
Tương Lý Hạ càng nhìn càng cảm thấy sai, vỗ vai Tần Sở: “Để ta xem nào, là hộ vệ của Giang Nguyệt Bạch phải không?”
Tần Sở nói: “Là Lâm Giang sao?”
Lâm Giang ôm lấy miệng vết thương, quay lại nói: “Quân Hậu, ta là Lâm Giang.”
Hắn biết là rắn độc, vì để tránh cho độc lan ra khắp cơ thể liền chém phần thị bị cắn.
Tương Lý Hạ thầm kính phục, cậu hít một hơi, nhìn thôi cũng thấy đau rồi.
Tần Sở cũng không nói gì, hỏi Tương Lý Hạ: “Có gì giải độc cho hắn không?”
Tương Lý Hạ lục túi quần lấy ra hai cái bình nhỏ, đưa cho Lâm Giang: “Bình màu xanh là thuốc giải còn màu trắng là cầm máu, cho ngươi đấy.”
Lâm Giang ôm quyền: “Cảm ơn.”
Tương Lý Hạ nói: “Không cần cảm ơn, tốt nhất ngươi nên trấn Hoa Quế tìm y quán còn giữ mạng.”
Lâm Giang lắc đầu từ chối: “Ta nhận mệnh Chủ Quân đến đây bảo vệ quân hậu, ta không đi được.”
Tần Sở chà xát hai tay: “Ngươi cứ nghe Tương Lý Hạ đi, ta không cần hộ vệ.” Rồi kéo tay Tương Lý Hạ: “Chúng ta đi thôi.”
Tương Lý Hạ ừ một tiếng, quất ngựa, mặc kệ Lâm Giang đi tiếp.
Lâm Giang nhìn xe ngựa dần dần đi xa, đành tìm một chỗ ngồi xuống giải độc, băng bó lại miệng vết thương. nghỉ ngơi một lúc sau đó mới đuổi theo xe ngựa đang đi về hướng Bách Thảo Cốc.
Tần Sở và Tương Lý Hạ đi đến tối mịt, đến nơi cũng không vội vã nhập cốc mà ở trên xe ngựa nghỉ ngơi một lát, đợi đến hừng đông.
Lâm Giang đuổi theo bọn họ, quan sát ở một nơi không quá xa cũng không quá gần.
Qua buổi trưa, trời tối dần, Tần Sở ngồi cạnh xe ngựa hóng mát, mở một cái ô giấy dầu.
Cũng không biết Tương Lý Hạ kiếm đâu quả dưa hấu, ngâm xuống sông xong trở về, bổ ra rồi đưa nàng một miếng: “Ta thấy nước sắp rút rồi, vừa nãy thấy có mấy chỗ đất trống, Quyết Minh Thảo chỉ cần gặp ánh sáng hai ngày sau liền nảy mầm, chúng ta sẽ về đến Đàm Trung nhanh thôi.”
Tần Sở ừ một tiếng: “Huynh gọi Lâm Giang đi, muội có chuyện muốn hỏi hắn.”
Tương Lý Hạn nhìn Lâm Giang đang đứng cạnh gốc cây đại thụ đằng xa, buồn bực chạy đến, lát sau đã đưa hắn về.
Tần Sở bỏ miếng dưa trong tay xuống, hỏi: “Lâm Giang, ngươi bảo ngươi đến đây để bảo vệ ta sao?”
“Vâng, quân hậu.”
Nàng mím môi: “Ta không còn là nương tử của Giang Nguyệt Bạch nữa, ngươi cứ gọi ta là A Sở đi, hôm nay ta đã suy nghĩ thật lâu, có người muốn giết ta sao?”
Lâm Giang cúi đầu, vâng một tiếng; “Tối hôm qua Quân Chủ bị một đám người mặc áo đen đánh lén, lo lắng bọn chúng đang nhắm tới Quân Hậu, cho nên sai thuộc hạ cả đêm trở về trấn Hoa Quế bảo vệ quân hậu an toàn.”
Nàng cười lạnh: “Từ khi nào Giang Nguyệt Bạch lại quan tâm ta như vậy? Chồn chúc tết gà, chắc cũng chẳng tốt lành gì đâu. Có người giết ta, không phải hắn nên vui hay soa?”
Lâm Giang muốn thay quân cchủ giải thích nhưng lại không biết nói thế nào, hắn bất lực: “Mọi chuyện không như quân hậu nghĩ.”
Hắn còn muốn nói tiếp lại thấy Giang Nguyệt Bạch không biết đã tới từ lúc nào, chậm rãi thủ thế với hắn.
Lâm Giang lui qua một bên, nhường đường cho Giang Nguyệt Bạch.
Tần Sở buồn bã nói: “Ta biết Giang Nguyệt Bạch là chủ của ngươi, chắc chắn ngươi sẽ che chở, thay chàng giải thích, ta cũng chẳng muốn nghe về chàng. Mấy người các ngươi buồn cười thật,, nói cái gì mà chàng yêu ta, nếu chàng yêu ta, sao chàng để Tần Uyển sai ta rót nước? Chàng yêu ta thì phải đánh ta, làm nhục ta? Xin lỗi, ta không hiểu đó là yêu kiểu gì. Tuy ta không phải loại đế cơ nhàn hạ, từ khi mẫu hậu qua đời, từng ngày trôi qua vô cùng chán nản, nhưng mà, mỗi người bên cạnh ta đều thương ta, sư phụ ta thương ta, Manh Đồng thương ta, ngay cả người cha tiễn ta đến Nam Kỳ Thần Cung mà hai mươi năm qua chưa một lần gặp mặt cũng thường xuyên đưa đồ ăn, y phục, trang sức, vàng bạc cho ta.”
Nàng thở dài, cười nói: “Trên đời này không có một loại vũ nhục, ép buộc, đánh chửi nào gọi là yêu cả.”
Giống như bị một cái gì đó hút đi toàn bộ sức lực, hai đầu gối Giang Nguyệt Bạch mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt nàng.
Hắn ấp úng nói: “A Sở, ta không biết, ta thật sự không biết. Khi đó Tần Uyển nói nàng từ nhỏ đã yêu ta, muốn gả cho ta, biết ta muốn cầu thân nàng ấy liền cấu kết với Tống Văn Thành, trộm vòng tay hắc diện thạch ta đưa nàng ấy, ép nàng ấy đến Triệu quốc làm con tin. Nàng biết ta không thể nhìn ân nhân chết mà không cứu, huống chi lời nói của nàng ấy không hề có sơ hở,, thời gian, địa điểm đều trùng khớp, ta không thể hoài nghi nàng được.”
Tần Sở nghe thấy giọng Giang Nguyệt Bạch, định đứng dậy rời đi, nghe xong những lời này vẫn phải nhịn xuống ý muổn rời đi, nàng ngồi xuống che đi đôi mắt, nghẹn ngào chất vấn hắn: “Vậy nên quân chủ nghi ngờ ta, cho dù ta nói gì vẫn không tin? Giang Nguyệt Bạch, ta từng yêu chàng, yêu đến hèn mọn, ta cho rằng chàng yêu Tần Uyển, thậm chí còn cho rằng tự ta đa tình quấy rầy chàng và Tần Uyển yêu đương, ta đã cố gắng nhất có thể, cho dù chàng không coi ta ra gì, lòng ta cũng vui như nở hoa, thay chàng cứu Tần Uyển, nhảy xuống vực Thương Lan thành toàn cho chàng và nàng ấy. Giang Nguyệt Bạch, chàng thấy ta đã trải qua rất nhiều tổn thương phải không? Ta không bị tổn thương, cho dù có là da dày thịt béo, không phải dạng người yếu đuối nhưng cũng là người, cũng có trái tim, không thể chịu thêm tra tấn của chàng nữa rồi.”
Giang Nguyệt Bạch rơi lệ: “Mỗi khi khiến nàng tổn thương một lần, ta liền cảm thấy đau đớn thêm một lần, A Sở, từ đêm động phòng hôm đó, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta biết ta đã yêu nàng, ta ghen khi trong lòng nàng lúc nào cũng là Trương Ấu Lăng, ta tức giận mỗi khi nhắc đến Trương Ấu Lăng khuôn mặt nàng luôn vui vẻ, ta mới là phu quân của nàng nhưng nàng đã bao giờ nhìn ta một lần. Không phải ta cố ý muốn nàng bị tổn thương, nàng còn đánh trả được mà, về sau nàng đánh ta, những tổn thương nàng đã chịu, ta, nàng còn… còn có thể tha thứ cho ta được không?’
“Tha thứ cái gì? Tần Sở chỉ cảm thấy máu dồn hết lên não, nàng yên lặng thật lâu, hỏi hắn: “Ngươi cảm thấy, hết thảy có thể bỏ qua, chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa hay sao?”
Hắn kéo tay nàng, trong mắt cuối cùng cũng phát ra ánh sáng, trong lòng nàng vẫn có hắn, chỉ cần sau này hắn thực sự yêu thương nàng, không khiến nàng cảm thấy bị tổn thương, vẫn có thể bắt đầu một lần nữa.
“A Sở, nàng đồng ý chứ?”
Nàng rút tay ra, cố nở một nụ cười: “Không muốn, Giang Nguyệt Bạch, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, sau này ngươi vẫn là Quân Chủ Trần quốc, ta là quốc sư Nam Kỳ Thần Cung, chuyên trước kia cứ quên hết đi, ta không có mong muốn tìm ngươi báo thù, kính xin ngươi đừng đến quấy rầy ta.”
Con ngươi Giang Nguyệt Bạch lập tức mất hết ánh sáng, hắn giương mắt, dung sức kéo nàng vào trong ngực, khàn giọng: “Ta không để nàng đi đâu, nàng giết ta đi, chỉ cần không chết ta quyết không thả!”
Nàng bị hắn ôm đến không thể chịu nổi nữa, trở tay cho Giang Nguyệt Bạch một cái tát.
BỐP~ một tiếng, cực kỳ vang.
Giang Nguyệt Bạch ngây người.
Lâm Giang cũng há hốc mồm.
Mắt Tương Lý Hạ một bên che một bên mở, nhỏ giọng: “Ta lý cái bí đao xương sườn.” Ho một tiếng giải thích: “Ta vừa mới nói là ta không biết gì hết, Trần Quốc Quân.”
Tần Sở tích lũy khí thế, đứng dậy nắm chặt tay, Thầm nghĩ, nếu Giang Nguyệt Bạch đánh trả, nàng chũng không sợ cá chết lưới rách cùng hắn, dù sao cũng đã hòa li, đánh xem ai sợ ai.
Đợi hơn nửa ngày trời không thấy Giang Nguyệt Bạch ra tay cũng không di chuyển,
Nội tâm nàng liền đánh trống, sợ Giang Nguyệt Bạch lại lên cơn, không biến định tra tấn nàng như thế nào.
Trên mặt Giang Nguyệt Bạch có một dấu tay, hắn sờ sờ, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm, nàng đánh hắn rồi, phải chăng chỉ cần đánh thêm mấy lần nữa nàng sẽ hồi tâm chuyển ý?
Hắn bắt đầu tách hai nắm tay của Tần Sở, nhẹ giọng hỏi: “Còn giận sao? Nàng đánh nốt bên kia đi.”
Tần Sở cố rút tay, hơi hoảng sợ. Nàng không ngờ Giang Nguyệt Bạch lại để nàng đánh, còn hào phóng như vậy.
Hắn nói: “A Sở, nàng đừng sợ, nàng đánh ta ta lại thấy dễ chịu hơn, nàng đánh ta thêm vài lần nữa, ta càng thấy dễ chịu.”
Tần Sở lại lo lắng, bắt đầu cảm thấy không ổn, nàng muốn phân rõ giới hạn với hắn, cái tát vừa rồi Giang Nguyệt Bạch nói không khác gì hai vợ chồng đang giận nhau, nếu tát thêm cái nữa sẽ thành nàng đang dỗi hắn.
Nàng không thể để hắn dắt mũi, nghĩ xong liền rút tay ra, cho dù Giang Nguyệt Bạch có khiêu khích như thế nào cũng không được nghe theo hắn.
Sau khi bình tĩnh lại, nàng gọi Tương Lý Hạ: “Ta xem nước đã rút đến đâu rồi.”
Tương Lý Hạ vội làm theo, đưa nàng một cây gậy không quá to cũng không quá nhỏ, tiện cho nàng cầm đi.
Tương Lý Hạ dẫn nàng đi, Giang Nguyệt Bạch cũng đi theo phía sau. Trong lòng hắn lúc này rất vui, bị vợ tát cho một cái cũng chẳng thấy giận mà còn hơi đắc ý.
Tần Sở cũng không rõ Giang Nguyệt Bạch muốn thế nào, nàng chỉ muốn tìm được cỏ Quyết Minh, cũng chẳng để tâm đến Giang Nguyệt Bạch, thầm nghĩ cứ để hắn theo, về đến Đàm Trung rồi thì đường ai nấy đi, nàng cũng không muốn dây dưa tiếp với Giang Nguyệt Bạch.
Đến một sườn đất cao tại Bách Thảo Cốc, Tương Lý Hạ nói nước đã rút hơn một nửa, nếu may mắn thì sáng mai sẽ thấy mầm non của cỏ Quyết Minh.
Tần Sở nghe vậy liền vui vẻ hỏi cậu: “Vậy nhanh nhất là bao lâu để dẹp đường về Đàm Trung?”
Tương Lý Hạ nói: “Quyết Minh Thảo, nảy mầm một ngày, nở hoa một ngày, kết trái cũng một ngày. Sớm nhất là từ hôm đến đó.”
Đó là tin tốt.
Tần Sở ngắm nhìn ánh trăng và các vì sao, cuối cùng cỏ Quyết Minh đã nảy mầm được rồi.
Tương Lý Hạ không hổ là người lên núi hái thuốc quanh năm, sau khi nước rút, khắp nơi đều là cỏ Quyết Minh, quả nhiên là vậy.
Nàng lo hái không đủ, kể cả Tương Lý Hạ đã bảo hái bốn năm cây chữa mắt là được nhưng nàng vẫn ép cậu hái một giỏ.
Chuẩn bị xong xuôi, bốn người lên đường, một xe đầy dược liệu đi đến Đàm Trung.
Đến chạng vạng, đoàn người dừng chân tại một thôn nhỏ, nghỉ tạm trong ngôi nhà, đưa vợ chồng chủ nhà chút tiền bạc.
Đôi vợ chồng vui vẻ nhận bạc, cho bọn họ dọn phòng còn mang rượu và thức ăn ra, tiện dặn bọn họ gần đây không an toàn, buổi tối có thổ phỉ, nếu đang đêm có nghe thấy gì cũng đừng mở cửa.