Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Sở một mình một phòng, ba người Giang Nguyệt Bạch, Lâm Giang, Tương Lý Hạ ngủ một phòng khác.
Buổi đêm tại thôn này rất yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến hai tiếng cú kêu, Tần Sở nằm trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.
Nàng không thể nhìn, sáng hay tối đối với nàng cũng không khác nhau, thói quen tự mò đường đã hình thành từ lâu.
Giang Nguyệt Bạch chưa bao giờ tin nàng, chưa bao giờ nghe nàng giải thích, năm ấy hắn cho rằng nàng lòng dạ ác độc như rắn rết, nàng cảm thấy vô cùng uất ức nhưng nàng không khóc, nàng nhìn, cố chấp như một con lừa.
Trong lòng hắn không có nàng, tổn thương nàng, nàng cũng chẳng cần quan tâm tới hắn.
Cuối cùng có thể nghe được tiếng xin lỗi từ hắn, kìm nén bấy lâu nay, nàng không khống chế được cảm xúc, chui vào trong chăn khóc thật lâu, vất vả bình tĩnh lại, nàng nằm trên giường nghĩ vì sao mọi thứ lại phát triển thành thế này?
Lúc Tần Uyển và Tống Văn Thành bỏ trốn đã xảy ra chuyện gì? Làm thế nào Tần Uyển biết được chuyện của vòng tay? Vì sao Tống Văn Thành đưa Tần Uyển đến đe dọa Trần Quốc?
Đột nhiên nàng cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong một tấm lưới khổng lồ vô hình, không biết cái gì đang ở sau lưng.
Nếu thực sự có cái gì nàng không biết, nàng phải tra cho rõ không như bây giờ, chỉ muốn tránh Giang Nguyệt Bạch, trốn trong Nam Kỳ Thần Cung, làm một tên mù cái gì cũng không biết. đam mỹ hài
Quyết định rồi, mấy chuyện khác nàng sẽ gác qua một bên.
Mấy hôm trước, có mấy tên áo đen xuất hiện trong khách điếm, chắc chắn là hướng về phía nàng.
Phía bên kia, Tương Lý Hạ đánh xe cả ngày giờ vô cùng mệt mỏi, ăn cơm xong liền về phòng, vừa đặt đầu xuống gối, tiếng gáy đã vang bốn phía, trời có sập cũng không dậy được.
Giang Nguyệt Bạch và Lâm Giang lại không ngủ, thắp đèn bàn chuyện.
Ánh trăng từ cửa sổ soi vào phòng, không khí có chút u ám, Lâm Giang thay Giang Nguyệt Bạch rót trà, ngồi xuống thấp giọng: “Quân Chủ, bọn chúng là tử sĩ của Yến quốc phải không?”
Giang Nguyệt Bạch ngẩng đầu: “Không, bọn chúng giống như được nuôi riêng hơn, không hề nhận mệnh từ hoàng thất.”
Lâm Giang chần chừ: “Nếu bọn chúng gây bất lợi cho quân hậu, hiện tại ngài ấy không thể nhìn, phải làm sao đây?”
Giang Nguyệt Bạch nắm chặt tay, căm phẫn: “Tần Uyển, ta nhất định phải rút xương, lột da ả.”
Lâm Giang cúi đầu: “Quân chủ, không thể làm ngoài sáng được, Trần quốc vừa diệt Triệu quốc, tuy bên Thiên Tuế không nói gì nhưng nếu liên lụy đến Yến quốc chỉ sợ Thiên Tuế sẽ ra mặt.”
Giang Nguyệt Bạch cắn răng: “Sao ta không biết được? Mắt của A Sở…”
Nhớ lại chuyện này, hai hàng lông mày của Giang Nguyệt Bạch nhíu chặt, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Đó vẫn là chuyện khiến hắn day dứt, hắn không thể buông bỏ, vừa hối hận mình mù nên mới tin lời nói từ một phía của Tần Uyển, vừa ân hận sự vô tình của mình với A Sở, khiến nàng tổn thương.
Nhưng trên đời này nào có thuốc hối hận, cho dù hắn có thứ để trả lại cho nàng cũng chỉ là cái mạng này mà thôi.
Có thể nàng sẽ chẳng muốn nhận gì cả, quyết tâm tách khỏi cuộc đời hắn.
Ánh nên rung động, bị một cơn gió thổi qua, trên con đường cách đó không xa có tiếng vó ngựa, Lâm Giang cảnh giác tắt nến, nắm chặt kiếm.
“Quân chủ cẩn thận, ta nghe tám phần là mã tặc.”
Giang Nguyệt Bạch nhẹ gật đầu, đứng dậy đóng cửa sổ: “Ngươi đi đi, tra rõ cho ta, đừng để ai sống.”
Lâm Giang cúi đầu, quỷ mị ra ngoài.
Sáng hôm sau chủ nhà bắt đầu thổi lửa nấu cơm, hai vợ chồng nói về tiếng đánh nhau đêm hôm qua.
Người chồng đem thùng nước nằm ngang, buồn bực: “Lạ thật, đám thổ phỉ kia chỉ cần xuống núi là vào nhà cướp của, sao đêm qua lại không thấy gì nhỉ?”
Lâm Giang ôm kiếm đi vào, cười với đôi vợ chồng: “Trong bán kính năm mươi dặm từ đây sau này sẽ không còn thổ phỉ, các vị có thể yên tâm rồi.”
Chủ nhà nghe xong lập tức ngẩn người, hỏi lại hắn: “Tráng sĩ nói thật sao? Vậy thì tốt quá.”
Lâm Giang trịnh trọng gật đầu.
Họ ăn sáng xong liền đi tiếp, cả hành trình đều bình yên vô sự, bảy ngày sau đã bình an đến Đàm Trung.
Một phút trước khi vàoo thành, Giang Nguyệt Bạch nói hắn có việc, không thể đi cũng Tần Sở và Tương Lý Hạ, trước khi rời đi định nói riêng với Tần Sở vài câu nhưng nàng nắm lấy tay Tương Lý Hạ mãi không buông, cũng làm lơ hắn.
Tương Lý Hạ bất đắc dĩ, cậu cũng đâu muốn làm cái khiên đâu, chỉ là tay trói gà không chặt sao phản kháng nổi.
Thật ra Tần Sở lén đáp ứng, đền cho cậu ba ngàn lượng bạc để tiêu nên cậu mới đồng ý, kệ ánh mắt của Giang Nguyệt Bạch sắp đâm cậu thành cái sàng.
Hai người trở về tiểu viện của Tần Sở và Trương Ấu Lăng, dỡ sọt thảo dược từ trên xe ngựa xuống, Tương Lý Hạ mệt mỏi thở hồng hộc, mồ hôi tuôn như mưa.
Tần Sở đưa cậu cái khăn tay, hỏi: “Sư phụ không ở đây cũng không gặp dược sư Tương Lý, Đàm Vân đã xảy ra chuyện gì?
Tương Lý Hạ thì không hề lo lắng, nghỉ ngơi một lát mới híp mắt cười: “Đừng xen vào chuyện của bọn họ, mấy lão ấy thành tinh hết rồi, ai bắt cóc được? Ai da, nơi này sướng thật, viện này, hoa này, mặt trời này, ta phơi nắng đến giòn cả xương rồi.”
Hắn nằm trên võng, nhẹ nhàng lắc lư.
Tần Sở ngồi bên cạnh bóc quýt, suy tư: “Muốn đổi mắt ghê, muội có cả đống việc phải làm, thời gian đã ít mà muội chỉ ngồi đây chẳng làm gì thì phí thật.”
Vừa nói xong, nàng chợt nghe thấy Tương Lý Hạ “ồ” lên một tiếng thật dài.
Trước mặt bọn họ không phải ai xa lạ mà là cha cậu Tương Lý Già và quốc sư Thiên Tuế Trương Ấu Lăng.
Trương Ấu Lăng luôn giữ phong thái tiên phong đạo cốt, đeo mặt nạ Thao Thiết, còn Tương Lý Già thì ngược lại, khác xa so với nửa tháng trước, không còn ôm tay nữa sao? Một chút thương tổn cũng không có, vuốt râu nói chuyện với Trương Ấu Lăng vừa đi đến chỗ hai người.
Tần Sở buồn bực: “Huynh ồ cái gì?”
Tương Lý Hạ nói: “Cha ta và sư phụ muội về rồi, cha ta bị búa cứa vào tay, sao khỏe như vậy chứ?”
Tần Sở ngạc nhiên: “Không phải cần tĩnh dưỡng ít nhất ba tháng sao?”
Một lát sau liền nghe thấy Tương Lý Hạ thì thầm: “Lão già thối, quả nhiên nhân lúc ta ra ngoài dùng trộm cao ngọc nhan, không biết xấu hổ, không có tự trọng.”
Tần Sở ngẩn người, hỏi cậu: “Vì sao dùng cao ngọc nhan lại là không có tự trọng? Dược sư Tương Lý khỏe rồi, huynh không vui sao? Sao còn mắng ông ấy?’
Tương Lý Hạ hừ hừ: “Hồi mẹ ta còn sống, bà ấy thường dùng cao ngọc nhan dưỡng nhan, chỉ có mẹ ta mới biết cách điều chế, cha ta cũng không biết, chắc là do khó làm quá nên trong cả cái Đàm Trung chỉ có vài cái lọ này thôi, cha ta từng thề, di vật duy nhất của mẹ lão có chết cũng không dùng.”
Tần Sở nói: “Nếu là thuốc thì dùng cũng được mà, không thì có trăm ngàn năm trôi qua nó cũng chẳng có tác dụng gì đâu?”
“Nói thì nói thế.” Tương Lý Hạ đứng lên, chỉnh lại xiêm y: “Nhưng mà lão vẫn không biết xấu hổ.”
Tần Sở có chút hâm mộ tình cảm nhà Tương Lý, tuy là cha con nhưng cả hai giống như bạn thân suốt ngày trêu chọc nhau hơn, nàng thì ngược lại, cha nàng chưa từng nói với nàng một câu, một chữ cũng không, đừng có nói đến dỗi nhau.”
Đang nói chuyện, Tương Lý Già và Trương Ấu Lăng đã đến trước mặt bọn họ, Tương Lý Hạ cung kính một tiếng phụ thân, hành lễ với Trương Ấu Lăng: “Quốc sư.”
Tần Sở cũng hành lễ: “Sư phụ, dược sư Tương Lý, hai ngươi đi đâu vậy?”
Trương Ấu Lăng nói: “Đi thử thuốc.”
Tương Lý Già gật đầu phụ họa: “Mắt và mí mắt của quân chủ đều bị nước sôi hắt vào, nếu muốn thay mắt thì cũng phải thay mí luôn, nếu không mỹ nhân lục quốc Chiêu Hòa Đế Cơ thành tên hề xấu xí mất, còn không thành trò cười cho cả Vân Châu sao?”
Tần Sở nhún nhún vai: “Ta cũng không quan tâm đến chuyện này đâu.”
Trương Ấu Lăng hiểu nàng rất rõ, đổi đề tài; “Thuốc chuẩn bị xong hết rồi, lần này Tiêu Đạo Ngung đưa Ngũ sắc Thụy, tốt hơn Thụy bình thường nhiều, ngày mai hẵng thay mắt, mấy hôm nay con ra ngoài cũng mệt rồi, hôm nay nên nghỉ ngơi, ngày mai ta và Tương Lý Già sẽ đưa con đến mật thất.”
Nàng cúi đầu đồng ý.
Trương Ấu Lăng và Tương Lý Già không ở lại lâu, để chuẩn bị cho việc thay mắt, chỉ ghé qua trong chốc lát, nàng và Tương Lý Hạ ngồi với nhau một lúc rồi cùng nhau đi xem thỏ.
Gần tối, Tiêu Đạo Ngung đến tìm nàng.
Sau khi hội Thí Kiếm kết thúc, Tiêu Đạo Ngung không về Thiên Tuế mà ở lại chờ nàng, nghe ám vệ nói Chiêu Hòa đế đã về nên lập tức tới đây.
Trong sân rất dễ chịu, có một chuồng gà, hắn bước vào sân, thấy Tần Sở đang nằm nghỉ trên võng, đi nhanh hai bước, cầm cây quạt gõ nhẹ vào ót Tần Sở một cái.
“Ngủ ngon không?”
Tần Sở mơ mơ màng màng ngồi dậy: “Tiêu Đạo Ngung?”
Tiêu Đạo Ngung gật đầu: “Ừ, ta đây, trữ quân điện hạ của nàng.”
“Chuyện gì thế?” Nàng nghi hoặc.
“Chuyện của Yến Quốc.” Tiêu Đạo Ngung mở quạt, nghiêm túc: “Phụ hoàng của nàng đang là con tin, hoàng đệ của nàng Thuần Thiện đang gặp nguy. A Sở, nàng có muốn trở thành đế cơ Yến Quốc một lần nữa không?”
TRấn Hoa Quế bị tập kích, nàng đã cảm thấy không ổn, không ngờ Yến Quốc cũng xảy ra chuyện.
Nàng nhíu mày, hỏi Tiêu Đạo Ngung: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hắn ngồi xuống, giọng trầm xuống: “nàng cũng biết, Thiên Tuế không thể nhúng tay vào chuyện hoàng thất của nước chư hầu, luật này đã có từ khi lập quốc, cho nên, nếu nàng muốn giữ mạng của Thuần Thiện, chỉ có thể thành Chiêu Hòa đế cơ quay về hoàng thất.”
Nàng im lặng thật lâu, gật đầu: “Ta đồng ý, ta đồng ý trở về với thân phận Chiêu Hòa đế, theo như ngươi nói, ta phải làm gì?”
“Chữa mắt đi, đến lễ hiến tế của Thiên Tuế, ta sẽ để Thánh tôn ra mặt, đưa nàng lên tế thiên đài hồi sinh, nàng chỉ cần phối hợp với ta diễn một vở thôi.”
Nàng đồng ý.
Tuy quan hệ của nàng và Tiêu Đạo Ngung cũng không tệ nhưng giúp nàng đến tận đây mà chỉ nói là quan hệ không tệ thì có hơi miễn cưỡng, nàng cũng không ngốc, biết rõ bên trong chuyện này, nhất định Tiêu Đạo Ngung có việc gì đó mà hắn không thể làm.
Tiêu Đạo Ngung ừ một tiếng: “A Sở, đừng nói chuyện này cho Trương Ấu Lăng, phải gạt y, nếu y biết nhất định sẽ tìm cách ngăn nàng, nàng biết mà, y vất vả cứu nàng như thế nhất định không để nàng dính đến mấy chuyện gió tanh mưa máu đâu.”
Nàng nắm chặt tay, Tiêu Đạo Ngung nói rất đúng, chuyện này bắt buộc không được để sư phụ biết.
“Về phần Giang Nguyệt Bạch…” Tiêu Đạo Ngung nhìn nàng, có hơi khó xử: “Vết thương hắn gây cho nàng quá sâu, nếu nàng muốn quên hắn cũng không phải không có biện pháp.”