Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Áo bông nhỏ của Dương Dương
Beta: Tử Đằng
Máu chảy không ngừng, nàng vung dây cương, tiếp tục phi về hướng khe Dương Tràng, dọc đường đã chém đứt một cầu treo.
Dù đã tránh được sự truy kích của Tống Văn Thành nhưng nàng cũng không dám đi chậm lại, nàng cưỡi trên lưng ngựa chỉ cảm thấy choáng đầu, thầm nghĩ mũi tên này hẳn là có độc, nàng cố gắng chống đỡ tới khe Dương Tràng rồi mê man, suýt chút nữa ngã khỏi ngựa.
Cũng may là Manh Đồng đã chạy tới đỡ nàng, cẩn thận thay nàng kiểm tra vết thương rồi nói: “Chủ tử, người bị thương rồi, để ta xử lý vết thương cho người.”
Nàng mờ mịt nhìn xung quanh dù đã biết chẳng thể nhìn thấy gì, lại hỏi Manh Đồng: “Người đâu?”
Manh Đồng oán hận nhìn đằng sau lưng một lúc: “Nô tỳ còn chưa kịp cởi trói cho Nhị Đế cơ, nàng ta đang ở bên cạnh.”
Nàng gật đầu, ngồi dựa vào Manh Đồng: “Manh Đồng, ta choáng đầu, trên mũi tên kia có độc.”
Manh Đồng xé y phục của nàng, dặn dò: “Chủ tử, người chịu đựng một chút, trước tiên ta sẽ nhổ mũi tên ra rồi bôi thuốc cho người.”
Nàng vỗ ngực một cái, nói: “Ừm, được. Manh Đồng, ngươi nói xem, thời khắc ta đơn thương độc mã tới đó có phải rất anh hùng không?”
Hốc mắt Manh Đồng nóng lên, gật đầu thật mạnh: “Chủ tử rất anh hùng.” Dứt lời nàng ấy dùng sức rút mũi tên ra.
Nàng đau đến rơi nước mắt, kêu: “Manh Đồng, đau, đau quá.”
Manh Đồng ném mũi tên sang một bên, hút máu độc giúp nàng, lại thoa thuốc lên vai nàng, đoạn cầm miếng vải băng bó vết thương, chế giễu nàng: “Chủ tử, người còn biết đau sao?”
Xử lý xong vết thương, Manh Đồng lau tay, đứng dậy quan sát bốn phía, từ chỗ đứng có thể nhìn thấy nơi đóng quân của Trần quốc và quân Tống, hai bên giằng co, chắc chắn sẽ không để ý đến các nàng. Manh Đồng thả lỏng, đoạn ngồi xổm xuống, lấy áo choàng đắp lên người Tần Sở, trấn an nàng: “Nơi này địa thế hiểm yếu, quân Triệu chưa thể đuổi kịp đến đây, chúng ta nghỉ một lát đã, chờ bọn chúng đánh xong chúng ta sẽ xuống núi.”
Tần Sở gật đầu, nàng dựa vào vách đá nhắm mắt nghỉ ngơi: “Ngươi nhớ kể cho ta hắn đã đánh thắng như thế nào sau khi trận chiến kết thúc đấy, ta hơi mệt nên ngủ trước đây.”
Manh Đồng đáp lại: “Chủ tử ngủ đi, ta làm đôi mắt cho người, đảm bảo sẽ kể cho người nghe tất cả mọi chuyện.”
Nàng ngủ không biết đến khi nào, bên tai loáng thoáng tiếng người liền hỏi Manh Đồng: “Đánh xong rồi à? Hắn thắng như thế nào?”
Manh Đồng sợ hãi: “Chủ tử, sau khi đánh xong Quốc quân dẫn người hướng về phía chúng ta, nhìn thấy nô tỳ liền đùng đùng nổi giận.”
Nàng sững sờ, sau khi sửa sang lại y phục liền đứng lên, cơn đau ở bả vai truyền đến khiến nàng hít một ngụm khí lạnh, nàng vuốt tay: “Ngươi nói xem, có thể là hắn tưởng ta trói Tần Uyển nên mới muốn giết ta sao?”
Giọng Manh Đồng hơi run rẩy: “Chủ tử, chúng ta nhanh đi thôi, nô tỳ sẽ giấu Nhị Đế cơ đi.”
Nàng lắc đầu, khẽ cười: “Được rồi, cứ như vậy thôi, hiểu lầm đã nhiều, ta cũng không quan tâm lần này nữa.”
Nàng thật sự muốn nhìn thấy gương mặt trắng trẻo, lạnh lùng, trông vô cùng đáng thương ấy lúc gặp hắn, thế nhưng đôi mắt này đã chẳng thể nhìn thấy gì được nữa.
Nàng lấy vòng tay Hắc Diệu thạch ra, cầm trong tay, nàng không có vật dư bên người*, chỉ có một cái vòng tay này, bất kể lúc nào cũng mang theo bên người chưa từng bỏ ra, bây giờ ngay cả thứ này nàng cũng không muốn nữa rồi.
*Bản gốc là “thân vô trường vật”: không có vật dư bên cạnh.
Giang Nguyệt Bạch một thân chiến giáp sáng loáng, ánh nắng đỏ rực chiếu vào khe núi Thương Lan, rơi trên mặt hắn, trong mắt hắn tràn đầy ý lạnh, nhìn chằm chằm Tần Sở, không nói gì.
Nhưng đôi tai của Tần Sở rất thính, nàng biết hắn đang gần mình trong gang tấc. Nàng nắm chặt chiếc vòng trong tay, nhìn về phía hắn đứng, không có mặt đối mặt, chỉ dựa vào âm thanh nàng cũng không biết hắn đang nhìn về đâu, nàng nghĩ chắc hẳn là nhìn Tần Uyển thôi, đúng vậy, Tần Uyển còn đang bị trói mà.
Im lặng không tốt, khiến cục diện rất xấu hổ, nàng hắng giọng mở miệng trước: “Manh Đồng, mau cởi trói cho Nhị Đế cơ, trả người cho Quốc quân.”
Chiến tranh giữa hai nước Trần Triệu nổ ra đều bởi vì Tần Uyển, bây giờ Tần Uyển toàn thân khỏe mạnh* ở đây, Trần quốc cũng thắng, như vậy rất tốt.
* Bản gốc là “toàn tu toàn vĩ”, vốn chỉ hình ảnh con dế, ở đây để chỉ thân thể khỏe mạnh của người nào đó.
Manh Đồng cởi trói cho Tần Uyển, Tần Uyển sợ hãi nhìn Tần Sở một lúc rồi chạy như bay đến chỗ Giang Nguyệt Bạch, trốn sau lưng hắn, nắm lấy tay áo của Giang Nguyệt Bạch, nhỏ giọng nói: “Nguyệt Bạch, tay của ta đau quá.” Nàng ta lại có chút vui vẻ hỏi: “Nguyệt Bạch, Triệu quốc thất bại rồi, có phải ngươi sẽ cưới ta làm hậu không? Đúng, tỷ tỷ thuở nhỏ đã cận kề với Quốc sư, hai người có hôn ước đấy, ngài nên thành toàn cho tỷ ấy và Quốc sư.”
Tần Sở khẽ cười, nhàn nhạt tiếp lời: “Đúng, ta có hôn ước với sư phụ đấy, bây giờ giai nhân đang đứng bên cạnh Quốc quân, ngài có thể thành toàn cho A Sở không?”
Giang Nguyệt Bạch không nói gì, hắn bỏ tay Tần Uyển ra, từng bước tiến gần đến nàng.
Sáng sớm thị vệ truyền lời, nói không thấy Trương Ấu Lăng, trong lòng hắn không biết vì sao xuất hiện lo lắng, nhưng khi thị vệ báo cũng không thấy Quân hậu, tim hắn bỗng đau đớn vô cùng, trong lòng sinh ra sợ hãi, sợ nàng không cần hắn nữa, sợ nàng bỏ trốn cùng Trương Ấu Lăng, hắn nén lại nỗi sợ, ra lệnh thị vệ tìm người, hắn nghĩ tới khi tìm thấy nàng, chỉ cần nàng nguyện ý trở về, nguyện ý tiếp tục làm Quân hậu của hắn, hắn có thể bỏ qua mọi chuyện, thậm chí nguyện ý thả Trương Ấu Lăng một con đường sống.
Cho đến hừng đông, thị vệ trở về bẩm báo có người nhìn thấy Quân hậu đến núi Thương Lan, hắn mới yên tâm, khóe miệng không tự giác nhếch lên, thầm nghĩ nàng vẫn vì hắn, nhất định là nàng lo lắng hắn yếu thế khi hai quân giao chiến nên mới sớm hành động.
Trên đường tới đây, hắn thậm chí còn suy nghĩ khi nhìn thấy nàng sẽ buông bỏ thể diện nói một hai lời mềm mỏng để dỗ dành nàng, không cần lạnh như băng nữa. Hắn đúng là điên rồi, ăn giấm** của Trương Ấu Lăng.
**ăn giấm là ghen á:>>
Nhưng nàng lại dùng lời nói kích động hắn, có hôn ước với Trương Ấu Lăng sao? Ha, Giang Nguyệt Bạch cười lạnh trong lòng, những lời dỗ ngon dỗ ngọt đều bị ném hết ra sau, hiện tại hắn chỉ muốn bóp chết nàng.
“Hai bên giao chiến, ngươi thân là Quân hậu lại bỏ qua quốc pháp là tội thứ nhất. Biết rõ cô yêu Tần Uyển còn bắt nàng đi, đó là ghen tị, đây là tội thứ hai. Không tuân theo chuẩn mực đạo đức, mưu tính bỏ trốn cùng Trương Ấu Lăng là tội thứ ba. Tần Sở, theo quốc pháp của Trần quốc…”
“Không cần theo quốc pháp của Trần quốc nữa, Giang Nguyệt Bạch” nàng buông vòng tay Hắc Diệu thạch ra, vòng tay rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh: “Vòng tay trả lại cho ngươi. Đây là thư hòa ly, thân là Quốc quân nhất ngôn cửu đỉnh, Tần Uyển hoàn hảo trở về với ngươi rồi, Quốc quân nên kí tên vào thư hòa ly đi.”
Giang Nguyệt Bạch nhìn thư hòa ly nàng đưa tới, là một tờ giấy đỏ với chữ vàng, trông nàng vui mừng như sắp muốn đốt pháo chúc mừng.
Hắn không kìm nén được nữa, đưa tay bóp cổ Tần Sở, nghiến răng nghiến lợi chất vấn nàng: “Người trong lòng ngươi là ai? Tần Sở, rốt cuộc ngươi yêu ai?”
Nàng kéo tay hắn, mặt đỏ bừng lên, nàng thầm nghĩ hắn quả là một tên điên. Sư phụ từng nói, con người chỉ có một lần chết, hoặc nhẹ tựa lông hồng hoặc nặng như Thái Sơn, đền nợ nước chính là nặng như Thái Sơn, bị Giang Nguyệt Bạch bóp chết chính là nhẹ tựa lông hồng, là Đế cơ Yến quốc, tuyệt đối không thể nhẹ tựa lông hồng.
Nàng đáp: “Dù sao cũng không yêu ngươi.”
Lúc trước, nàng thay hắn chinh chiến sa trường, tại thời điểm sống hôm nay như thể không có ngày mai đã từng hỏi hắn một câu rất ngốc.
Nàng hỏi hắn, nếu Tần Uyển ngươi yêu đứng trước mặt ngươi, ngươi sẽ chọn ta hay nàng?
Nàng tốt như vậy, xưa nay không nũng nịu với hắn, cho tới bây giờ cũng không cố tình gây chuyện, chưa từng để hắn phải nhọc lòng, rất bớt việc.
Nhưng hắn lại lạnh lùng cười, lời nói chứa đầy sự giễu cợt: “Ngươi biết đáp án.”
Thật tốt, nàng không muốn tiếp tục hèn mọn như thế yêu một người nữa, giờ phút này nàng cảm thấy thật nhẹ nhõm, sức lực cũng mạnh hơn rất nhiều, nàng dễ dàng kéo tay Giang Nguyệt Bạch khỏi cổ mình, dốc sức tránh khỏi hắn, lui lại mấy bước.
“Giang Nguyệt Bạch, ta vốn không muốn thay Tần Uyển gả tới Trần quốc, bây giờ tất cả đều như ngươi mong muốn rồi, ngươi nên vui mừng.”
Nàng quay người, nhìn sang vực sâu không thấy đáy, nở nụ cười với Giang Nguyệt Bạch, thả người nhảy xuống.
Khoảnh khắc rơi xuống, nàng nghe thấy tiếng đang gào khóc của Manh Đồng, trong lòng ít nhiều vẫn có cảm giác khó chịu, trên đời này người duy nhất thật lòng với nàng chính là Manh Đồng, cũng may nàng đã để lại thư cho sư phụ, sau khi nàng chết, Manh Đồng vẫn có thể về Nam Kỳ Thần Cung làm người gác đèn.
Suy nghĩ một hồi, cảm thấy không còn gì tiếc nuối, đã có thể yên tâm mà chết, thế nên nàng đặt hai tay trước ngực, nhắm mắt lại.
*********************************
Đèn đuốc tĩnh lặng, trận tuyết đầu mùa rơi ở Nam Kỳ Thần Cung, Trương Ấu Lăng mang lò sưởi đến, đặt một ít than đang cháy đỏ vào bên trong lồng sưởi rồi đưa cho nàng.
” Đã ba tháng trôi qua, đôi mắt của ngươi vẫn không có chút khởi sắc, ta và bên kia Thiên Tuế lần lượt trao đổi thư, sư tôn đã đồng ý giúp ngươi đổi mắt, chỉ là đôi mắt của thụy thú không thể phân biệt được màu sắc, tuy nhiên vẫn tốt hơn so với không nhìn thấy gì, ngày mai chúng ta liền lên đường tới Đàm Trung.”
Tần Sở vừa đặt tay lên lò sưởi vừa cắn hạt dưa: “Sư phụ, cả Yến quốc đều lấy lễ nghi Đế cơ để hậu táng con ba tháng, tuy chỉ là mộ quần áo mà thôi, nhưng đến cùng người chết không phải là con sao? Con cứ thế..” đoạn nàng buông tay ” Đi tới Đàm Trung lớn như vậy, e rằng bọn họ sẽ nghĩ con là xác chết vùng dậy, không cẩn thận lại dọa chết người, thực sự gây ra chuyện lớn rồi.”
Trương Ấu Lăng gãi gãi đầu: “Ta viết trong thư rằng ngươi là tiểu tức phụ*** ta nhặt được lúc dạo chơi…”
***Tiểu tức phụ: cô dâu nhỏ
Tần Sở: “…”
“Sư phụ, người đúng là không sợ khí tiết tuổi già khó giữ được, lại nói, hai năm qua con chưa được gặp Tương Lý dược sư, nghĩ tới lão nhân gia thân thể khỏe mạnh, còn ăn Ma Ma hương, chắc vô cùng khỏe rồi.”
Trương Ấu Lăng gật đầu: “Nửa tháng trước ta nghe ông ấy khoe khoang rằng đã chặt cây hoa quế trồng trăm năm trước nhà để làm một giá sách lớn cho Tương Lý Hạ, tất nhiên là thân thể khỏe vô cùng.”
Trong sáu nước Vân Châu, núi Tây Đông Hải vịnh Nam Bắc Liêu, so với Nam Kỳ Thần Cung tuyết rơi như lông ngỗng, tại Đàm Trung bây giờ đang là mùa xuân ấm áp, hoa nở vô cùng rực rỡ.
Tần Sở ở Đàm Trung đã được một thời gian.
Tương Lý Già, người có thân thể vô cùng khỏe mạnh, còn vừa chặt cây hoa quế trăm năm trước nhà vì không cẩn thận trong lúc làm giá sách đã bị thương ở tay, hiện đang nằm trên giường tĩnh dưỡng, nói như ông chính là, thương gân động cốt một trăm ngày, không tịnh dưỡng mấy tháng thì không đứng dậy nổi.
Cân nhắc đến y thuật không nên thân của nhi tử Tương Lý Hạ, việc đổi mắt phức tạp như vậy chắc chắn cậu không làm được, trước tiên ông bảo Tần Sở và Trương Ấu Lăng ở lại Đàm Trung, để bọn nàng thoải mái một chút, rảnh rỗi thì chơi cờ, uống rượu, còn đặc biệt giới thiệu Thực Ấp – tửu lâu lớn nhất Đàm Trung cho nàng, nói rằng chủ quán sẽ vì ông mà giảm giá cho Tần Sở.
Tần Sở và Trương Ấu Lăng ở đây một thời gian, từ miệng Tương Lý Hạ biết được bởi vì cha cậu và chủ quán có lui tới về tiền bạc, có thể kiếm một nửa tiền hoa hồng nên mới hết sức giới thiệu bọn nàng đi tửu lâu.
Tương Lý Già có ăn tiền hoa hồng hay không Tần Sở không thèm để ý, dù sao lần này cũng là bạc mà Quốc quân Yến quốc – phụ quân nàng cấp cho Trương Ấu Lăng, không phải tiền của mình nên nàng không xót của.
Thịt rượu ở Thực Ấp rất ngon, Tần Sở thích nhất rượu hoa quế của tửu lâu, uống rất ngọt miệng, dù uống nhiều cũng không say, mỗi ngày nàng đều tới đây uống hai bình, chỗ ngồi cạnh cửa sổ tầng hai thỉnh thoảng phảng phất hương hoa, nàng vô cùng hài lòng.
Một sáng hôm nọ, Trương Ấu Lăng nói muốn đi gặp một bằng hữu cũ, không tiện đưa nàng đi cùng, nàng đi tìm Tương Lý Hạ, Tương Lý Hạ đang vội chuẩn bị cho cuộc thi Thí Kiếm nên cũng không có thời gian chơi với nàng, lại bởi nàng không thể nhìn thấy gì, nên Tương Lý hạ đã đề nghị nàng đến Thực Ấp uống rượu.
Nàng ngồi chán suốt một buổi trưa, đành phải tự mình mò mẫm đến Thực Ấp, trong Thực Ấp có một ông lão thuyết thư, kể chuyện xưa sinh động như thật, nàng uống hai ngụm rượu, say mê nghe kể chuyện.
Bỗng nhiên có người la hét ầm ĩ ở bàn bên cạnh, nàng lấy lại tinh thần, nghe vẻ vô cùng náo nhiệt.
“Ta đã nói, khắp thiên hạ đều biết người Giang Nguyệt Bạch yêu là Đế cơ Yến quốc Tần Uyển, còn gì phải tranh luận sao?”
“Này, lời này của Lý huynh sai rồi, người hắn yêu tất nhiên là tiên Quân hậu Tần Sở, ta nghe nói, lúc trước tiên Quân hậu nhảy vực Thương Lan, hắn cũng nhảy theo, cả người treo trên cái cây ở vách núi cheo leo, xương gãy gần hết, hắn tịnh dưỡng một tháng rồi lại kéo thân thể không chỗ nào lành lặn quỳ trước cửa Nam Kỳ Thần Cung bảy ngày bảy đêm, có thể thấy được hắn vô cùng yêu tiên Quân hậu.”