Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Áo bông nhỏ của Dương Dương
Beta: Tử Đằng
Tương Lý Hạ gật gật đầu: “Đúng đúng.”
“Vậy ta chỉ lộ mặt, chúng ta lại cầm được tiền hoa hồng, huynh cảm thấy được không?”
Tương Lý Hạ suy nghĩ một lúc, lại gật đầu: “Vậy chúng ta nói xong rồi, chỉ lộ mặt thôi, bằng không Quốc sư trở về không thấy muội tất sẽ lấy lý do này để so kiếm với ta, muội biết ta đánh không lại y mà.”
Tần Sở hài lòng, không nghĩ tới tiền tiêu rồi còn có thể lấy lại, nàng không khỏi cảm thán mình có thiên phú kinh doanh, đây chính là “há miệng chờ sung rụng” như trong sách viết, áp dụng rất tốt trong thực tế.
Nàng và Tương Lý Hạ vô cùng vui vẻ dẫn theo Giang Nguyệt Bạch vào tửu lâu, sau khi giới thiệu người cho ông chủ liền đưa mắt nhìn ông chủ dẫn đám người Giang Nguyệt Bạch lên lầu hai.
Khi quay lại hai mắt ông chủ phát sáng, vui mừng khoa tay múa chân: “A Sở cô nương thật đáng gờm, vị khách này rất giàu có, hào phóng đưa tận hai thỏi vàng.” Ông ta móc ra năm mươi lượng bạc, đưa cho Tần Sở: “Đây là tiền hoa hồng, sau này A Sở cô nương hãy giới thiệu nhiều người giàu có đến, ta chia cho ngươi một nửa tiền hoa hồng, còn nhiều hơn so với Tương Lý Già, thế nào? Ngươi thấy sao?”
Tần Sở ước lượng bạc trong tay, nàng đang nghĩ xem nên tiêu số tiền này thế nào, lại nghĩ đến chiếc gối sứ trên giường quá cấn đầu, nghe nói Chức Vân phường mới có loại gối bông mới, vừa đẹp mắt lại còn thực dụng, đợi lát nữa nàng đi mua một cái, vậy ban đêm có thể mơ mộng đẹp rồi.
Nàng hỏi Tương Lý Hạ: “Huynh có muốn mua gì không? Hiện tại ta có năm mươi lượng.”
Tương Lý Hạ nói: “Ta rất thích một hộp đựng kiếm, nhưng ông chủ không bán thiếu ba mươi lượng cho ta.” Cậu xoa xoa tay, không chút hổ thẹn nói: “Như thế này muội sẽ phải tốn hơn một nửa tiền hoa hồng, thật ngại quá.”
Đừng nhìn Tương Lý Hạ xuất thân từ thế gia y dược, cậu rất nghèo, nghèo đến mức nào? Nghèo đến mức thức ăn phải tự nuôi trồng, nước phải tự gánh, quần áo cũng vá chằng vá chịt, trong nhà có chút tiền đều lấy ra mua các loại dược liệu quý báu rồi, vẫn không đủ còn phải ghi sổ nợ với kho thuốc Thiên Tuế.
Tần Sở vỗ vai cậu, ngang tàng nói: “Cũng chỉ là ba mươi lượng mà thôi, đi, chúng ta đi mua.”
Nàng cùng Tương Lý Hạ vừa cười vừa nói đi ra khỏi tửu lâu, trên đường trêu đùa lẫn nhau, trông hai người hệt như một đôi thanh mai trúc mã.
Giang Nguyệt Bạch ngồi cạnh cửa sổ lầu hai, nhìn hai bóng lưng trên đường càng ngày càng xa, tim hắn quặn đau từng hồi.
Tùy tùng hỏi hắn: “Chủ Quân, đó rõ ràng là Quân hậu, sao ngài không nói rõ với Quân hậu?”
“Nàng chắc chắn rất hận ta.” Hắn nói: “Nàng thành thân rồi, Lâm Giang, ngươi phái người đi thăm dò một chút, phu quân của nàng là ai, tại sao lại ở Đàm Trung.”
Lâm Giang ôm quyền: “Rõ, thuộc hạ lập tức phái người đi thăm dò.”
Công tử áo xanh bàn bên nghiêng tai nghe vài câu, nở nụ cười ngồi xuống bàn của hắn, chắp tay hành lễ: “Quốc quân Trần Quốc.”
Giang Nguyệt Bạch ngẩng đầu, sắc mặt không tốt lắm.
Vị công tử áo xanh ngồi đối diện hắn, người có gương mặt quan ngọc* dáng vẻ khí thế này chính là tiểu thế tử của Thiên Tuế – Tiêu Đạo Ngung.
*Quan ngọc là ngọc trang sức trên mũ. Thường chỉ đàn ông có dung mạo đẹp.
Hắn có ấn tượng về người này, quốc quân Thiên Tuế dưới gối không con nên nhận con thừa tự là Tiêu Đạo Ngung làm trưởng tử, dự định là thái tử đời tiếp theo.
Sáu nước đều do Thiên Tuế cai quản, kể cả Trần quốc cũng là nước chư hầu của Thiên Tuế, Tiêu Đạo Ngung thân là thái tử Thiên Tuế, trên thực tế cũng coi như một nửa chủ tử của hắn, căn bản không cần hành lễ như vừa nãy.
Năm đó lúc hắn đi Yến quốc cầu hôn, Tiêu Đạo Ngung cũng hạ sính lễ tới Yến quốc để cầu hôn Tần Sở.
Giang Nguyệt Bạch nhấc tay, hờ hững hành lễ, hỏi: “Nghe nói Tiêu thế tử chưa từng cảm thấy hứng thú đối với đao kiếm, sao ngài cũng tới Đàm Trung?”
Tiêu Đạo Ngung nhướng mày, cười: “Giang khanh cũng không phải không có hứng thú đối với đao kiếm sao? Đều đến Đàm Trung rồi, ta nghĩ hai chúng ta có thần giao cách cảm nên đến đây vì cùng một chuyện.”
Giang Nguyệt Bạch nắm chặt hai tay: “Thế tử có ý gì?”
“Ba tháng trước, Thiên Tuế nhận được một phong thư mật của Nam Kỳ Thần Cung do Trương Ấu Lăng viết, xin Thiên Tuế một đôi mắt của Thụy Thú và các loại thuốc cầm máu.” Tiêu Đạo Ngung phe phẩy quạt xếp, lạnh lùng nói: “Trùng hợp là hai mắt của Chiêu Hòa Đế cơ đều bị mù, những thứ kia đều dùng để chữa mắt, Giang khanh cũng biết, năm đó Thiên Tuế ta đã từng hạ sính lễ cầu hôn Chiêu Hòa Đế cơ, nếu không phải Yến quốc để nàng thế gả tới Trần quốc của ngươi, sao nàng phải nhảy vực Thương Lan? Vốn bản thế tử cảm thấy với năng lực của Trương Ấu Lăng thì cứu người không khó nên tới Đàm Trung xem kết quả thôi.”
Hắn gấp quạt xếp lại, tiến tới trước mặt Giang Nguyệt Bạch, hừ lạnh: “Nhân sinh nơi nào không gặp lại**, vị cô nương vừa nãy chính là người bản thế tử muốn tìm.”
**Nó tương tự câu “trái đất thật tròn”.
Giang Nguyệt Bạch nhìn chằm chằm Tiêu Đạo Ngung, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nói từng chữ với hắn: “Nàng ấy đã thành thân, mong Tiêu thế tử buông tha nàng.”
Tiêu Đạo Ngung hả một tiếng: “Thành thân? Giang khanh khuyên ta từ bỏ, vậy ngươi tới đây để làm gì? Chúng ta đều như nhau, một cô nương tốt như A Sở, Giang Nguyệt Bạch ngươi không muốn nàng, Thiên Tuế muốn, Tiêu Đạo Ngung ta muốn.”
Giang Nguyệt Bạch bỗng ho khan, khó thở phun ra một ngụm máu tươi.
Tiêu Đạo Ngung lui lại, nhìn qua máu tươi đỏ thắm trên bàn, hừ lạnh: “Lúc trước nàng yêu ngươi, ta thấy nàng ấy si tâm như vậy nên nguyện ý thành toàn, ngươi lại vứt bỏ nàng như giày rách, bây giờ lại giả vờ như một kẻ si tình sao?”
“Dù vậy ta cũng sẽ đền bù cho nàng bằng cách của ta.” Giang Nguyệt Bạch trả lời như đinh đóng cột.
Tiêu Đạo Ngung liếc hắn một cái, kiêu ngạo nói: “Hừ, thâm tình đến muộn rẻ hơn cỏ dại, Giang Nguyệt Bạch, chúng ta đều dựa vào năng lực của bản thân, Tần Sở là người như thế nào? Ngươi xứng với nàng sao?”
Tần Sở là nữ nhi của Tiên Quân hậu Yến quốc, nàng có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, là quan môn đệ tử* độc nhất của Nam Kỳ Thần Cung, tinh thông cầm kỳ thi họa. Nàng rút Vong Trần kiếm ra, tướng quân của sáu nước đều biến sắc, Thần Cung bồi dưỡng nàng để trở thành Quân hậu kế tiếp của Thiên Tuế.
Giang Nguyệt Bạch, Quốc quân của một nước chư hầu, gặp vận may mới cưới được nàng, vậy mà dám chà đạp nàng như vậy.
Tiêu Đạo Ngung nắm chặt tay: “Lúc trước nàng bị mù mới thích ngươi.”
Nói xong, Tiêu Đạo Ngung rời đi.
Giang Nguyệt Bạch ôm ngực, dường như hắn thấy tim mình không đập nữa.
Từ ngày Tần Sở nhảy vực, tim hắn như thiếu thứ gì đó, trống vắng và quặn đau, nhiều ngày đều nôn ra máu.
Ngự y nói lúc nhảy vực lục phủ ngũ tạng của hắn đã bị thương, nội thương không khỏi nên mới ho ra máu, sau này cẩn thận điều trị là được.
Hắn suy tư một hồi, e là ngự y sợ hãi nên không nói sự thật cho hắn, mầm bệnh đã lưu lại, sau này chưa chắc có thể chữa khỏi.
Tim hắn đột nhiên quặn đau, rượu và đồ ăn trước mắt bắt đầu có lớp lớp, ánh mắt dần dần mơ hồ, miệng lại ho ra máu, Giang Nguyệt Bạch hôn mê bất tỉnh.
Khi hắn tỉnh lại, trời đã chập tối.
Ánh chiều tà trải đầy tiểu viện, vô cùng ấm áp, phòng ngủ rất rộng rãi, khắp nơi đều là mùi thuốc.
Trong phòng không có ai, hắn ho nhẹ hai tiếng, gọi Lâm Giang nhưng không có ai trả lời, Lâm Giang cũng không ở đây.
Trong viện hơi ồn ào, Giang Nguyệt Bạch dựa vào gối lắng nghe, là tiếng gà kêu vì kinh sợ, còn có tiếng nói chuyện của nữ nhân.
“Những con gà này cũng khinh người quá rồi, không phải chúng mày nói khi trời tối sẽ tự vào ổ sao? Vì sao còn phải để ta đuổi? Đừng cho là mắt ta không nhìn thấy thì sẽ không biết tụi mày trốn ở đâu, ta rất thích ăn đùi gà, uống canh gà hầm, tụi mày không muốn sống thì cứ chạy đi.”
Giang Nguyệt Bạch bị chọc cười, thầm nghĩ đuổi giống như nàng cũng là đuổi gà sao? A Sở, nàng đúng là một cô nương ngốc.
Tương Lý Già khoanh tay đi vào nhà, thấy hắn đang ngồi tựa đầu giường ngẫm nghĩ xuất thần, ông cũng không khách khí, ngồi thẳng xuống giường, nói ngay vào điểm chính: “Lục phủ ngũ tạng của ngươi bị lệch vị trí, ngày ngày không ngừng ho ra máu. Ta phải nói rõ với ngươi, ngươi thế này không còn nhiều thời gian nữa đâu.”
Hắn đã lờ mờ đoán ra kết quả này nên cũng không có gì sợ hãi, hắn không quan tâm mình còn sống được bao lâu, ngược lại chuyện mà Tiêu Đạo Ngung nói hắn rất để ý.
“Tương Lý tiền bối, hôm nay nhờ Thiên Tuế thế tử ta biết được ngài sẽ thay mắt cho nội tử*.”
*nội tử: vợ, bà xã,..
Tương Lý Già vuốt râu, trợn mắt nói: “Nói bậy, cả sáu nước đều biết tiên Quân hậu Trần quốc đã hương tiêu ngọc vẫn ở khe Dương Tràng núi Thương Lan, làm gì có chuyện cải tử hoàn sinh? Thật hoang đường, Yến quốc đã mai táng mộ quần áo rồi, ngươi tin lời cái tên Tiêu Đạo Ngung mê sảng kia làm gì? Huống chi còn là người ngươi ép nhảy vực.”
Sắc mặt Giang Nguyệt Bạch càng tái nhợt, chính hắn đã buộc nàng nhảy vực, đến cơ hội để đền bù nàng cũng không có. Hắn vô lực nói: “Tiền bối, hôm nay ta thấy nàng và nhi tử của tiền bối đi cùng nhau.”
Mí mắt của Tương Lý Già giật giật, ông thầm mắng Tương Lý Hạ, tên nhi tử này không làm việc gì nên hồn, hôm nay vừa định khen cậu thì lại gây ra phiền phức to như vậy, tí nữa ông phải dùng roi đánh cho cậu một trận, nghĩ lại thì, được rồi, đánh thôi chưa hết giận, phải lấy cậu ra thử độc.
“Hôm nay Tương Lý Hạ lại lười biếng rồi, dẫn A Sở chơi khắp nơi bị ngươi bắt gặp được, không dám giấu giếm, người ngươi nhìn thấy không phải tiên Quân hậu, chẳng qua là có ngoại hình giống nhau mà thôi, người vẫn còn ở bên ngoài đuổi gà, hay là lão hủ gọi người vào cho hai ngươi đối chất?”
“Đó là ai? Nàng rõ ràng chính là A Sở, nàng có hóa thành tro ta cũng nhận ra.” Giang Nguyệt Bạch khổ sở nói: “Tiền bối thay Trương Ấu Lăng giấu ta sao? Ta không cầu gì khác, ta nghe nói nàng phải thay mắt, chỉ là đôi mắt của Thụy Thú không thể phân biệt màu sắc, cầu xin tiền bối đổi mắt của ta cho nàng.”
Tương Lý Già vuốt râu: “Sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước còn như thế? Ngươi là Quốc quân Trần quốc, kẻ thù nhiều vô cùng, dù có người bảo vệ cũng không dám chắc một ngày nào đó không đi đời nhà ma, lại nói, A Sở cô nương kia chắc chắn không phải tiên Quân hậu, ngươi không cần phải làm như vậy.”
Tương Lý Già không hổ là người sống lâu, ông nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, nếu không phải Giang Nguyệt Bạch tự tin không nhận lầm người thì đã suýt dao động rồi.
“Dù là như thế ta cũng nguyện ý đổi mắt cho nàng, mong tiền bối thành toàn.”
Tương Lý Già thở dài: “Ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ, mắt đã thay không thể nào đổi lại, tay ta còn có vết thương, ta còn phải dưỡng thương hai đến ba tháng nữa, sau ba tháng nếu còn muốn vậy thì lão phu sẽ đổi cho ngươi.”
“Được.” Giang Nguyệt Bạch nói như đinh đóng cột, hắn nhìn ra bên ngoài, trời đã tối nhưng không có ánh trăng.
Ban đầu nàng cũng có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng, nắng gắt giữa trời, trăm hoa nở rộ, đều do hắn nên nàng mới phải chịu đựng bóng tối bấy lâu nay.
Tương Lý Già thấy hắn như thế cũng không nói gì thêm, chỉ bổ sung: “Lúc ngươi hôn mê, ta đã dùng mấy loại dược liệu thượng hạng giúp ngươi cố bản bồi nguyên**, tổng cộng hết hai trăm lượng, ngươi trả bằng ngân phiếu hay là?
**Cố bản bồi nguyên: bản là căn bản, nguyên tức nguyên thần. “Cố bản bồi nguyên” nghĩa là củng cố căn bản, bồi dưỡng nguyên thần.
Chẳng trách sau khi tỉnh lại hắn cảm thấy người nhẹ hơn rất nhiều, cơn ho không còn dữ dội và cũng không ho ra máu nữa.
Giang Nguyệt Bạch nói: “Hiện ngân.” Sau đó hắn lấy bạc ra đưa cho Tương Lý Già.
Mí mắt Tương Lý Già giật giật: “Ta nói này, ngươi đường đường là Quốc quân Trần quốc, cái mạng này không đáng tiền sao? Ta nói hai trăm lượng vàng, vàng.” Ông xoa tay giống như một lão mê tiền tài.
Giang Nguyệt Bạch cảm thấy ông đang lừa đảo nhưng cũng không biểu hiện ra mặt, chỉ nói: “Trên người ta không có nhiều như vậy, chốc lát Lâm Giang sẽ đưa qua cho ngài.”
Tương Lý Già vui vẻ gật đầu: “Thành giao, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, hai ngày nữa hội Thí Kiếm diễn ra, Quốc quân cũng phải đặt cược tiền đấy.”
Nói xong Tương Lý Già lại ôm tay rời đi, sau một lát trong viện yên tĩnh lại, hắn nghe thấy Tần Sở đang phàn nàn với ai đó, nàng thì thầm nên nghe không rõ lắm.
Tần Sở ôm một con gà mái theo sau Trương Ấu Lăng, nàng không ngừng phàn nàn: “Sư phụ, sư phụ!”
Trương Ấu Lăng quay lại gõ đầu nàng: “Được rồi, không cần nói nữa, không thương lượng gì cả.”
“Nhưng con nghe Tương Lý Hạ nói, thanh kiếm lần này còn lợi hại hơn Vong Trần nhiều, Đàm Trung mười năm mới mài ra một thanh kiếm, lần trước là Vong Trần, lần này là Thừa Ảnh, con cũng muốn thử xem.”