Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Bức thứ nhất, núi sông là chính.
Bức thứ hai, hướng nước là chính.
Bức thứ ba là bức tinh chuẩn nhất." Tạ Trường Yến quan sát hồi lâu rồi đáp như thế.
Công Thâu Oa gật đầu: "Bức thứ nhất là thứ bỏ đi.
Bức thứ hai để trang trí.
Chỉ có bức thứ ba là miễn cưỡng dùng được.
Thái thượng hoàng cho thợ vẽ bức này hết tám năm ròng, Lão Yến Tử dựa theo đó định sách lược.
Nhưng khi thực thi thì gặp không ít vấn đề, ví dụ như ngọn núi Thông Thiên này kiên cố hơn bình thường, không thể khai thông, còn Hắc Tùng thành thì địa thế hơi thấp, sau khi phân nước sẽ dẫn đến tình trạng phía Nam nhiều nước phía Bắc ít nước, từ đó..."
Tạ Trường Yến tiếp lời: "Đoạn phía Bắc sẽ hết nước."
Công Thâu Oa rất hài lòng với tư duy nhạy bén của nàng: "Vậy nên ta muốn bức dư đồ tốt hơn, một bức không chỉ nhìn được hình dáng mà còn thấy cả thế đất.
Nhưng ngặt nỗi bảy đệ tử ta phái đi mất mạng hết rồi, nhất thời không tìm được ai có thể thay thế..."
Tạ Trường Yến sửng sốt: "Ngài muốn ta đi?"
"Sai, là ta đi với ngươi." Công Thâu Oa nói là làm, hắn đứng dậy thu dọn hành lý, "Chuyện không thể chậm trễ, chúng ta lên đường ngay đi."
"Khoan khoan! Hình như ta...!chưa đồng ý mà?"
Công Thâu Oa kinh ngạc: "Chẳng lẽ ngươi muốn ở đây chờ chết?"
"Xin ngài đừng nói mấy lời giật gân như thế." Tạ Trường Yến cười nói, "Như tiên sinh đã nói đó, ta mạng lớn, màn thích sát tối qua thất bại.
Thiên Ngưu Vệ dưới trướng bệ hạ rất tận trách, có họ ta cũng thấy yên tâm.
Trái lại nếu chuyến này theo ngài rời khỏi Ngọc Kinh, rời khỏi vùng bảo vệ, thế mới dễ gặp nguy hiểm đấy.
Bảy đệ tử đã mất của ngài là vết xe đỗ đó còn gì."
Công Thâu Oa cau mày.
"Còn nữa, tiên sinh nói rất đúng, con gái rất phiền phức vì phải lấy chồng sinh con.
Ta chính là ví dụ đây."
Công Thâu Oa nhíu mày chặt hơn, nhìn chăm chăm nàng một hồi rồi nghiêm túc nói: "Lẽ nào ngươi thật sự không biết?"
"Sao cơ?" Đến rồi, nút thắt sắp được tháo gỡ rồi.
Tạ Trường Yến bất giác nín thở.
Giây sau, nàng nghe Công Thâu Oa cười giễu nói: "Lão Yến Tử chẳng hề có ý cưới ngươi.
Ngươi còn nhỏ, thân phận lại thấp, kiến thức hạn hẹp, dễ bày bố, thích hợp làm kế hoãn binh."
Mẹ kiếp! Tạ Trường Yến thầm mắng một câu chửi thề đầu tiên trong đời.
"Ta phải suy nghĩ rồi mới trả lời ngài được." Tạ Trường Yến đáp.
Công Thâu Oa bất mãn: "Tốt nhất là ngươi nghĩ nhanh chút.
Ngày mai, giờ này ngày mai, dù ngươi có tới hay không ta cũng đi."
Ngài tự bay đi luôn đi thì hơn.
Tạ Trường Yến nhủ thầm rồi quay người định đi nhưng chợt nhớ đến chính sự bèn khách sáo hỏi: "À phải rồi, tiên sinh ngài có bản đồ của Ngọc Kinh không? Càng chi tiết càng tốt."
Công Thâu Oa nhướn mày: "Ngươi chưa mở quà gặp mặt của ta à?"
Tạ Trường Yến ngẩn ra.
Công Thâu Oa nổi giận: "Biết bao nhiêu người khóc lóc van xin ta tặng bọn họ vài thứ, ngươi thì giỏi rồi dám nhận quà của ta mà không mở ra.
Ngươi trả lại đây cho ta! Bây giờ! Ngay lập tức! Mau lên..."
Trong tiếng la mắng liên thanh của hắn, Tạ Trường Yến cấp tốc lui ra khỏi lều, vờ như chưa nói gì, gọi Mạnh Bất Ly đánh xe về nhà.
Công Thâu Oa nói lời rất chói tai nhưng nàng không bất ngờ, dẫu sao ngay từ đầu khi Tạ gia phân tích lý do Yên vương chọn nàng làm hậu đã đoán ra đây là một nước cờ của đế vương.
Sau khi đến Ngọc Kinh, những gì được nghe được thấy, từ việc xây kênh đào, hạn hán mất mùa, xây dựng trường học, tiến hành khoa cử, mọi thứ đều báo hiệu cho cơn giông trước lúc mưa nguồn.
Chỉ là trong lòng nàng có một mối nghi ngờ, không chứng thực thì lòng khó yên nhưng một khi đã chứng thực, câu nói của Công Thâu Oa sẽ trở nên rất đáng sợ.
Trên đường về nhà, Tạ Trường Yến không ngừng cầu khấn, nhưng chút mong cầu may mắn đó đã tan thành mây khói sau khi nàng mở chiếc hòm gỗ cao gần nửa người mà Công Thâu Oa tặng mình ra.
Trong hòm là một bàn cát bằng gỗ chứa bản đồ cả thành Ngọc Kinh.
Đường phố Thất Tinh, nhà cao san sát, trên thành hào rải bột phấn màu bạc, cây cối phết màu xanh lục...!Nếu không phải lòng đang muộn phiền thì Tạ Trường Yến thật phải kinh hô một tiếng tay nghề khéo léo tuyệt vời.
Nhưng, ánh mắt nàng dừng ở một chỗ, rất lâu cũng chẳng dời đi.
Đó là một đạo quán nằm ở cuối đường Dao Quang, tên là Tử Tiêu.
Nhìn qua bản đồ có thể thấy toàn cảnh, ở hướng chính Bắc của đạo quán, cách hai bức tường cung là điện Lăng Quang, một trong bốn đại điện của Yên vương cung, một toà cung điện đã bị phong bế nhiều năm trong lời đồn.
Tạ Trường Yến giơ ngón tay ra, từ Tử Tiêu quán lướt đến điện Lăng Quang, rồi từ điện Lăng Quang lướt về.
Hơi thứ bốn mươi, yên ắng — phía Bắc đạo quán không có cửa, ngoài vách tường là một con hẻm nhỏ, không còn kiến trúc nào khác.
Hơi thứ một trăm sau đó, cửa mở — Hẻm dài sáu tắc, cuối hẻm là tường của Yên vương cung.
Nơi này không thấy cửa cung trên bản đồ nhưng nếu trong thực tế có thì sao?
Hơi thứ ba mươi sau, xe ngừng — vách tường thứ nhất cách vách tường thứ hai hai tấc.
Sau vách tường thứ hai chính là đình viện của điện Lăng Quang.
Rẽ trái hai mươi bước, rẽ phải có trúc, mặt đất lát sỏi đá — trên bản đồ quả nhiên có khắc một rừng trúc.
Đi thẳng năm mươi bước là vào thư phòng, viện sâu một tấc ba phân.
Đến đây, những gì bản đồ thể hiện hoàn toàn trùng khớp với trí nhớ trong đầu nàng.
Tạ Trường Yến lảo đảo lui lại mấy bước rồi ngã ngồi xuống đất.
Không, không, không thể cứ thế đã khẳng định được.
Bản đồ chưa hẳn là thật, mắt thấy mới là thật, ta phải đích thân đi xem! Ta nhất định phải đi xem mới có thể chắc chắn nơi Mạnh Bất Ly đưa ta đến gặp Phong Tiểu Nhã hôm ấy không phải Thảo Mộc Cư mà là điện Lăng Quang!.