Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Càng tiếp xúc với Lý Hùng, Hứa Mộc Tình càng nhận ra Lý Hùng cứ như đại dương sâu không đáy, có nhìn thế nào cũng không thể thấu được anh.
Hơn nữa Lý Hùng cũng vô thức thay đổi mọi người trong gia đình cô.
"Anh không nhận ra bữa sáng hôm nay rất phong phú à?"
"Cháo thịt với trứng, chả nem, bánh bao, còn có cả quẩy nhà ông Vương vừa mới chiên".
"Bình thường em còn chả được ăn sáng ngon thế này".
Lý Hùng nhoẻn miệng cười nói: "Vì mẹ thương anh đấy!"
"Mẹ của em chứ đâu phải của anh".
Giọng điệu của Hứa Mộc Tình lúc này còn có chút ghen tị.
Lý Hùng mới đến nhà cô chưa được bao lâu mà mẹ cô đã đối xử với anh tốt như vậy thì sau này khỏi phải nói.
"Như nhau mà, như nhau cả thôi. Người xưa vẫn nói con rể là khách mà!"
Vừa nhắc đến chuyện này thì Hứa Mộc Tình lập tức nghiêm mặt lại.
"Em đã nói với anh là em có người mình thích rồi".
"Anh ta tên gì?", Lý Hùng hỏi tiếp luôn.
Hứa Mộc Tình toan trả lời theo quán tính: "Anh ấy tên..."
Nhưng cô hoàn hồn rất nhanh, vội vàng lườm Lý Hùng: "Anh đáng ghét thật đấy!"
Advertisement
"Em đã bảo rồi, em sẽ không nói tên của anh ấy với anh đâu!"
Nếu đổi lại là cái tên khác thì Hứa Mộc Tình nhất định sẽ nói ra.
Nhưng ghét một cái là hai người này lại có cùng một cái tên.
Hơn nữa không biết vì sao mà ở với Lý Hùng lâu dần thì Hứa Mộc Tình cứ luôn có một cảm giác rất quen thuộc.
Năm đó anh là một cậu bé ăn xin vô gia cư.
Năm đó anh cũng chăm sóc và bảo vệ cô như bây giờ.
Hai người họ cùng họ cùng tên, có khi là cùng là một người không?
Hứa Mộc Tình có vô vàn thắc mắc.
Lúc này, Hứa Mộc Tình nhận ra Lý Hùng đang ăn thứ gì đó.
Cô ngạc nhiên hỏi: "Anh đang ăn gì thế?"
Lý Hùng nói: "Sô cô la".
Advertisement
Hứa Mộc Tình vừa nghe đến sô cô la thì đưa bàn tay nõn nà ra.
"Cho em một viên đi".
Không ngờ Lý Hùng lại nói: "Không cho".
Cái mấy trăm nghìn tệ thì vung tay mua như đúng rồi ấy vậy mà có một viên sô cô la thôi sao keo kiệt đến thế?
Hứa Mộc Tình chu môi: "Đồ keo kiệt!"
Không phải là Lý Hùng keo kiệt.
Vấn đề là sô cô là đều để trong hộp sắt. Nếu bây giờ lấy ra thì lộ mất.
Chẳng biết tự lúc nào mà xe đã đến khu đất của công trình.
Từ xa Hứa Mộc Tình đã thấy một đám người đang làm ầm lên trên khu đất.
Cầm đầu là một tên đầu trọc. Hắn cầm trong tay một cái ống nước dài.
Hắn dùng chiếc gậy đó để chặn xe Lý Hùng.
"Đi xuống đây!"
Hứa Mộc Tình vội vàng mở cửa xe.
"Các người muốn làm gì?"
"Cái gì mà chúng tao muốn làm gì? Tao còn đang định hỏi chúng mày muốn làm gì đây?"
Tên đầu trọc chỉ vào công trình phía sau.
"Tao nói cho chúng mày biết, mảnh đất này là của bọn tao!"
"Không có sự cho phép của bọn tao thì không ai được động vào đây hết!"
Nghe đến đây Hứa Mộc Tình không khỏi lo lắng.
Bây giờ Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ đều đang muốn đối đầu với cô.
Nếu như cô có thể xây nhà xưởng trong thời gian ngắn.
Đến lúc đấy, Hứa Hải Phong chắc chắn sẽ lấy lí do để phá đám.
"Mảnh đất này chúng tôi mua từ hai tháng trước rồi, thủ tục đầy đủ cả".
“Anh dựa vào đâu mà ngăn chúng tôi?"
Tên đầu trọc múa múa cái ống sắt trong tay.
"Bố mày dựa vào cái này đấy!"
Lúc này, đằng sau tên đầu trọc xuất hiện mười mấy tên côn đồ hung hãn.
Trong tay tên nào cũng cầm một cái gậy.
Chúng bày ra dáng vẻ như sẽ đánh bất cứ ai dám động vào chúng.
Lý Hùng ra khỏi xe.
Anh làm mặt lạnh đi về phía tên đầu trọc.
Trong lúc tên đầu trọc vẫn còn đang ngu ngơ thì Lý Hùng đã cướp lấy chiếc gậy từ tay anh ta.
Lý Hùng bẻ gãy cái tuýp sắt trước cái nhìn kinh ngạc của đám côn đồ.
Lý Hùng vứt cái tuýp sắt đã bị bẻ gãy sang một bên rồi nói với tên đầu trọc.
"Cút!"
Tên đầu trọc ngây người ra một lúc rồi lùi về sau, nói với mười mấy tên đàn em.
"Đánh nó cho tao!"
Nghe thấy tên đầu trọc ra lệnh cho đàn em mà Hứa Mộc Tình cũng phát hoảng.
Cô vốn định kéo Lý Hùng sang một bên để tránh việc họ đánh nhau.
Nhưng không ngờ Lý Hùng lại nhanh hơn cô tưởng rất nhiều.
Hai tên côn đồ trong số đó hét lên một tiếng, khua tuýp sắt trong tay toan đập Lý Hùng.
Lý Hùng bình thản bước lên trước.
Cái tuýp sắt còn chưa kịp chạm đến người anh thì đã bị cắm ngược lại vào họng hai tên côn đồ khiến chúng đập đầu vào nhau.
Sau đó, Lý Hùng như một con sư tử xông vào bầy cừu.
Đám côn đồ vừa mới ban nãy còn hung hãn lắm thì bây giờ đã bị Lý Hùng đánh cho ngã rạp cả ra đất.
Lý Hùng đưa tay nhặt một cái tuýp sắt từ chiếc đất lên.
Anh đặt một đầu của ống sắt lên nền đất rồi kéo lê tới trước mặt tên đầu trọc.
"Mẹ kiếp! Mày dám đánh người của tao à, mày biết tao là ai không? Sếp tao là..."
Tên đầu trọc còn chưa nói xong thì một tiếng "bốp" vang lên.
Lý Hùng đấm một cú thật mạnh vào bụng tên đầu trọc.
Tên đầu trọc ôm bụng, quỳ rạp xuống trước mặt Lý Hùng. Cơn đau quằn quại khiến hắn còn không thể kêu la nổi.
Sau đó Lý Hùng lại bẻ gãy tuýp sắt trong tay mình.
Rồi anh uốn cong cái tuýp rồi quấn quanh cổ tên đầu trọc như thể quấn một chiếc dây thừng.
Lý Hùng kéo lê tên đầu trọc như thể kéo một con vật tới cạnh một tên côn đồ khác.
Rồi anh buộc cổ ba tên côn đồ lại với nhau cũng với ống tuýp sắt dài như thế.
Lúc này, đám côn đồ phía sau Lý Hùng đã bắt đầu kêu la ai oán.
Không ai dám phản kháng cả.
Hứa Mộc Tình trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Trước đây lúc Hứa Hạo Nhiên chém gió đỡ cho Lý Hùng thì có bảo Lý Hùng rất giỏi đánh nhau.
Nhưng Hứa Mộc Tình không thể ngờ được rằng Lý Hùng lại giỏi như thế.
Hứa Mộc Tình vội vàng đi đến cạnh Lý Hùng.
Cô cẩn thận quan sát anh, thấy anh không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sao anh hấp tấp thế hả? Nhỡ chúng có dao thì sao?"
Tuy nói thế nhưng Hứa Mộc Tình không có ý trách cứ gì mà có ý quan tâm nhiều hơn.
Lý Hùng cười nói: "Không sao, cái đám này không làm anh bị thương được".
Nói đoạn Lý Hùng đi tới đạp tên đầu trọc xuống đất.
Lý Hùng khinh thường nhìn tên đầu trọc nói: "Lần sau mà còn như vậy nữa tôi sẽ cắt đầu các người đấy rồi buộc lại với nhau như bây giờ".
Lời nói của Lý Hùng nhẹ tựa lông hồng nhưng khi tên đọc trọc ngước lên thì bắt gặp ánh nhìn sắc lẹm của anh.
Hắn biết rằng anh đang nghiêm túc chứ không phải đùa cho vui.
"Bây giờ tôi đếm đến ba".
"Một".
Lý Hùng chỉ vừa mới đếm đến một thì mười mấy tên côn đồ này đã chạy mất xác không dám quay đầu lại.
Tên đầu trọc thì vừa chạy vừa ngã rồi biến mất khỏi tầm mắt Lý Hùng.
Lúc này Lý Hùng mới quay lại nhìn một lượt những nhân viên quản lý của tập đoàn Thái An đang hóng chuyện.
Những người bị Lý Hùng nhìn đều giật thon thót.
Đó là cảm giác bị một con thú dữ nhắm tới.
"Còn ngây ra đó làm gì, làm việc đi!"
Lý Hùng vừa nói xong thì mọi người đều tự giác đi làm việc với hiệu suất cao hơn thường ngày rất nhiều.
Hứa Mộc Tình hỏi Lý Hùng: "Sao anh giỏi vậy, cứ như cao thủ võ lâm ấy?"
Lý Hùng cười nói: "Lúc trước khi đi xin ăn thì gặp một ông lão ăn xin. Ông ấy nói anh có tố chất trở thành một anh hùng giỏi".
"Thôi ngay".
Hứa Mộc Tình giận dỗi nói: "Anh đừng bịa ra cái tình tiết như trong phim thế này nữa. Còn nói thêm nữa chắc anh sẽ bảo mình biết Giáng Long thập bát chưởng".
Lý Hùng nói: "Tuy chẳng đến mức đấy nhưng cũng gần như thế".
Hứa Mộc Tình bất lực thở dài.
Bởi vì cô có cảm giác mình chẳng nghe được một lời nói thật nào từ miệng Lý Hùng cả.
Thấy Hứa Mộc Tình quay đi chỉ đạo các nhân viên làm việc thì Lý Hùng hô lên.
"Anh nói thật đấy".
Hứa Mộc Tình không buồn quay đầu nói: "Đừng nói nữa, em không tin đâu".