Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Rắc rắc!”
Khoảnh khắc hai nắm đấm va vào nhau, xương cánh tay của Hắc Long bỗng chốc vỡ vụn!
Hắc Long kêu một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống đất!
“Nhắc nhẹ cái này, hai lần cơ hội của anh đã hết”.
Nói rồi, Lý Hùng giơ chân lên giẫm thật mạnh!
“Á!!”
Lý Hùng giẫm gãy chân Hắc Long!
Lý Hùng không chỉ giẫm gãy chân hắn mà còn chấm dứt luôn cả sự sống của hắn!
Hắc Long cũng đã tàn phế, giống em trai Báo Đen của hắn.
“Mày là ai? Rốt cuộc mày là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là anh không nên cướp mất phần gà mà vợ tôi muốn ăn”.
Bởi vì một con gà mà đánh tàn phế đao thủ tốc độ số một của Đông Hải.
Chuyện này mà bị lộ ra ngoài, e là cả đời Hắc Long cũng sẽ trở thành một trò cười!
Lý Hùng quay lại nhìn những tên đàn em của Hắc Long.
Cho dù bọn chúng có cả đám, trên tay tên nào cũng đang cầm vũ khí.
Nhưng lúc này, không một ai dám tiến lên, thậm chí bọn chúng còn không dám thở mạnh.
“Về đi, Đông Hải không phải là nơi đám người các cậu có thể tới”.
“Ngoài ra, về nói với ông chủ của các cậu”.
“Đông Hải nước sâu lắm, đám tôm tép mấy người cũng sẽ chỉ thành thức ăn cho người khác mà thôi”.
“Nếu không muốn chết thì từ giờ trở đi, đừng tới Đông Hải nữa”, nói rồi Lý Hùng quay người đi.
“Khoan đã!”
Lý Hùng đang đi thì khựng lại.
Bỗng nhiên có một tiếng nói vang lên khiến bọn côn đồ cũng giật mình hoảng hốt.
Ngay cả Hắc Long cũng bị đánh cho tàn phế thế này.
Thế mà vẫn có người muốn đâm đầu vào chỗ chết à?
Đúng lúc này, nhân viên quán mới cầm hai túi gà Tiệm gà Lão Mộc đi tới trước mặt Lý Hùng.
“Trong lò vẫn còn hai phần, của anh đó”.
“Nhưng tôi chỉ mua một phần thôi”.
Nhân viên vội nói: “Không sao, không sao, tối nay mua một tặng một”.
Lý Hùng vui vẻ xách hai túi gà mới ra lò về nhà.
Hứa Mộc Tình vẫn ngồi trong phòng học bài, Lý Hùng vừa mới đi vào thì cô đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi.
“Sao anh lại mua tận hai túi thế?”
“Ông chủ bảo anh đẹp trai nên mua một tặng một đấy”.
“Anh thôi đi!”, đôi tay ngọc ngà, trắng nõn của Hứa Mộc Tình lấy gà quay từ trong hộp ra.
Lúc Hứa Mộc Tình đang ăn thì nhận ra Lý Hùng cứ ngồi bên cạnh nhìn mình, cô hỏi.
“Sao anh không ăn thế?”
“Anh ăn no rồi!”
“Anh ăn bao giờ?”
“Đang ăn đây”.
“Anh ăn cái gì?”
“Em ấy”.
“Hả?”, Hứa Mộc Tình bị câu trả lời của Lý Hùng làm cho mơ hồ.
“Em có biết thưởng thức sắc đẹp không?”
Nghe xong, Hứa Mộc Tình cúi mắt, gương mặt trắng nõn giờ đã ửng hồng đến tận mang tai.
Cô lầm bầm: “Lại linh tinh. Anh mau ăn đi! Một mình em ăn không hết đâu, đã thế còn dễ béo nữa”.
“Béo mới đẹp chứ! Béo rồi thì người ta sẽ không để ý tới em nữa. Như vậy em sẽ chỉ còn là của mình anh thôi. Ha ha ha”.
“Em, em mới không phải đấy. Em đã…”
“Ôi dào, anh biết rồi. Anh biết em đã có người trong lòng rồi. Nhưng em có nói cho anh biết tên người đó đâu?”
“Em cứ không nói đấy. Cho anh tức chết”.
Hứa Mộc Tình tức quá nên ăn thật nhiều, chỉ một loáng đã tiêu diệt hết số gà quay thơm phức trước mặt.
Hậu quả là ăn xong thì hơi ấm ách bụng.
Sau đó, cô mang theo những lo âu “Ăn nhiều thế có béo không nhỉ?”, “Béo thì có xấu đi không ta?” chìm vào giấc ngủ.
…
Cùng với tiếng chim hót véo von, Hứa Mộc Tình mơ màng tỉnh dậy.
Cô quen nhìn về góc Lý Hùng ngủ thì nhận ra không thấy anh đâu nữa.