Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc này, Lý Hùng tiện tay cầm quả óc chó trên bàn uống nước, nhẹ nhàng đập vào viên kim cương trên cái nhẫn.
Chỉ nghe thấy “choang” một cái.
Viên kim cương đáng giá mấy trăm nghìn tệ vỡ vụn!
“Ôi trời, vỡ rồi”.
“Đây là hàng giả!”
Lý Hùng tiện tay vứt cái nhẫn lên bàn.
“Không thể nào!?”
“Quả óc chó sao có thể đập vỡ kim cương được chứ!”
“Mày, mày đền cho tao!”
Tên hàng xóm kia gào lên, giơ tay ra định véo Lý Hùng.
Ừ, đúng vậy.
Anh ta không giơ nắm đấm giống một thằng đàn ông.
Mà lại đưa tay ra định véo như đàn bà vậy.
“Bốp”.
Lý Hùng tiện tay cho anh ta một cái vả, tên thư sinh ẻo lả kia bị đánh bật trở lại ghế sô pha.
“Mẹ! Nó đánh con”.
Anh ta nhào vào lòng bà cô già gào khóc!
“Mày dám đánh Tinh Tinh nhà tao à?!”
“Mày chết chắc rồi đấy!”
“Con trai tao là tiến sĩ du học về, phó giám đốc tập đoàn Lam Hải đấy!”
“Tổng giám đốc tập đoàn Lam Hải – Hồng Hải Lượng là em rể tao! Bây giờ tao sẽ gọi điện cho chú ấy!”
Nói rồi, bà cô trang điểm đậm kia gọi điện cho Hồng Hải Lượng.
Nhưng gọi mấy cuộc mà không có ai nghe.
“Số này bây giờ chắc không có ai nghe đâu. Bây giờ cô gọi đến nhà giam thì may ra Hồng Hải Lượng bắt máy được”.
“Mày có ý gì?”, bà cô già ngẩn người.
Lý Hùng nhún vai, nói: “À, tôi quên mất không nói. Sáng nay tôi vừa mới thu mua tập đoàn Lam Hải xong”.
“Còn về phần Hồng Hải Lượng – em rể bà, vì rất nhiều lý do nên đã đi tù rồi. Tôi đoán hai, ba mươi năm nữa ông ta cũng chưa ra được đâu”.
Lý Hùng vừa dứt lời, điện thoại trong túi tên thư sinh ẻo lả kia cũng đổ chuông.
Anh ta khóc lóc ỉ ôi: “Mẹ, phải làm sao đây? Bọn họ sắp đến bắt chúng ta rồi. Chúng ta mau đi thôi!”
Sau khi mẹ con nhà kia đi khỏi, Lý Hùng mới nhận ra Hứa Mộc Tình đang bối rối đứng bên cạnh.
“Sao thế?”, Lý Hùng hỏi.
“Vừa, vừa nãy chuyện em hồi bé, anh, anh đừng, đừng coi là thật…”.
“Hồi bé con trai cô Trương mặc váy, em cứ tưởng anh ta là con gái, vì thế mới chơi cùng anh ta”.
Trong đầu Lý Hùng hiện ra một cảnh tượng vô cùng thú vị, vì thế anh bật cười ha hả.
Lý Hùng cười như thế khiến Hứa Mộc Tình có phần bực bội.
Đáng ghét! Sao mình phải đi giải thích với anh ấy làm gì chứ?
Nghĩ vậy, Hứa Mộc Tình quay người đi vào phòng.
Liễu Ngọc Phân đứng bên cạnh lên tiếng: “Tiểu Hùng, con đã mua lại tập đoàn Lam Hải thật à?”
“Vâng, sáng ngày kia, bố sẽ chính thức đảm nhận chức chủ tịch mới của tập đoàn!”
Liễu Ngọc Phân cảm giác không thể tin được.
Cậu con rể này sao lại giỏi giang thế chứ!
Mua một tập đoàn cứ như là mua bó rau ngoài chợ vậy!
…
“Cái gì? Hắc Long bị đánh tàn phế rồi ư?”
“Không thể nào? Hắc Long là đao thủ tốc độ số một Đông Hải, năm đó chỉ một mình hắn với đôi dao trong tay, gần hai trăm người cũng không làm gì được hắn!”
Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Thái An, Hứa Hải Phong kinh hãi nhìn Hứa Thiên Tứ.
“Tin này có đáng tin không?”
Hứa Thiên Tứ gật đầu, đáp: “Bố, con đã xác nhận rất nhiều lần rồi”.
“Hắc Long bị đánh cho tàn phế rồi. Bây giờ hắn đang nằm trong bệnh viện”.
“Bác sĩ ở đó đứng ra làm chứng, Hắc Long và Báo Đen – em trai hắn giống nhau, cả đời này chỉ có thể nằm liệt giường thôi”.
“Hơn nữa Hắc Long với Báo Đen đã gây rất nhiều thù oán, chỉ vài ngày nữa kiểu gì bọn chúng cũng bị người khác xử!”
Hứa Hải Phong giận dữ ngồi xuống sô pha.
“Vốn còn đang mong Hắc Long sẽ thay chúng ta dạy dỗ cho tên thần kinh kia một trận. Ai ngờ hắn lại bị người ta đánh cho tàn phế”.
“Đông Hải đúng là ngọa hổ tàng long!”
Hứa Hải Phong vừa dứt lời thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.