Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Anh nhanh chóng búng hạt dưa ra.
Hạt dưa đánh vào cái ghế trong tay người đàn ông cao to với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy.
Nhìn từ góc độ của mọi người, cái ghế này đã đập lên đầu của Hứa Hạo Nhiên.
Chỉ là khi đánh trúng đầu của cậu ta, cái ghế lập tức bị một sức mạnh vô hình làm bay ngược ra ngoài.
Lúc này, Lý Phong ở trong tối nhẹ nhàng nói hai chữ: “Ra tay”.
Hứa Hạo Nhiên lập tức vung tay đánh một quyền vào ngực người đàn ông cao to.
Cùng lúc đó, một hạt dưa cũng bay theo cánh tay của Hứa Hạo Nhiên bắn trúng ngực của gã.
Người đàn ông cao to đau đớn kêu lên một tiếng.
Sau đó, người gã như bóng cao su bị đá văng, nặng nề bay ngược ra ngoài.
Mãi đến khi đập trúng vách tường cách đó hai ba mươi mét mới rơi xuống đất.
Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, khí thế cuồn cuộn tản ra ngoài.
Cậu ta cầm lấy micro trước mặt, chỉ vào đám người trước mặt nói: “Tôi cho các người biết, chỉ cần có mặt tôi ở đây, tôi nhất định sẽ không để các người làm càn”.
Nghe vậy, mấy tên côn đồ đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ đều mang nét mặt dữ tợn cùng xông về phía Hứa Hạo Nhiên.
Đúng lúc này, Lý Phong búng tay một cái.
Mấy người Lý Nhị Ngưu đứng sau lưng anh như chó sói chạy ra khỏi rừng cây, la hét tấn công đám côn đồ cao to kia.
Chỉ trong nháy mắt, đàn em Triệu Bắc Lâm tỉ mỉ bồi dưỡng đã bị mấy người Lý Nhị Ngưu đánh ngã xuống đất.
Bọn họ vừa kêu la vừa hoảng hốt nhận ra không ngờ ở Đông Hải nho nhỏ này lại có một đám người mạnh mẽ như thế.
Hứa Hạo Nhiên chậm rãi bước xuống từ trên sân khấu.
Cậu ta đứng trước mặt đám người này, lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi đang vui, sẽ tha cho các người một mạng”.
“Nếu lần sau các người còn không biết điều mà kéo đến tiếp, thì không cần đi nữa đâu”.
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu, dẫn mấy đàn em hùng hổ rời khỏi quán bar.
Mới ra khỏi quán bar, Hứa Mộc Tình đã đỗ xe trước mặt Hứa Hạo Nhiên.
Xe khởi động, Hứa Mộc Tình chở Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng rời đi.
“Chị, khi nãy em có đẹp trai không?”
Hứa Mộc Tình tức giận nói: “Đẹp trai cái gì mà đẹp trai, chị sợ muốn chết đây nè, khi nãy đám người kia cao to như vậy, lỡ như thật sự làm em bị thương thì phải làm sao đây?”
“Không sao, còn có anh rể mà”.
“Trên thế giới này đúng là không có chuyện gì anh rể không xử lý được”.
“Chị, chị đúng là may mắn, có người như anh rể bảo vệ, cả đời này chị cũng không cần phải lo lắng cái gì nữa”.
Tuy Hứa Mộc Tình muốn phản bác, nhưng nghĩ một lúc lâu cũng không tìm được câu để cãi lại.
Vì suy nghĩ cẩn thận thì Hứa Hạo Nhiên nói cũng đúng.
Có một người chồng như vậy thật sự rất tốt…
Ôi chao! Ngại chết đi được!
Không thể để anh biết suy nghĩ này được.
Nếu để anh biết, sau này sao cô còn ngẩng đầu lên trước mặt anh nữa chứ?
“Đúng rồi chị, anh rể đâu? Sao anh ấy không đi cùng chúng ta thế?”
“Bây giờ còn nửa tiếng nữa là tới giờ ăn cơm rồi, tối nay mẹ sẽ nấu món đậu hũ Tây Thi anh rể thích ăn nhất đó”.
“Khi nãy anh ấy nói có một vài chuyện nhỏ phải xử lý, chắc chắn sẽ về tới nhà trước giờ cơm”.
Hứa Hạo Nhiên đột nhiên nói một câu: “Chị, chuyện có thể khiến anh rể tạm thời bỏ qua đậu hũ Tây Thi để đi xử lý chắc chắn là chuyện lớn đúng không?”
…
Triệu Bắc Lâm ngồi trong quán trà đợi tin, vừa tao nhã pha trà vừa giảng giải đạo lý cuộc đời cho các đệ tử đang đứng trước mặt mình.
Tóc vàng đã được người ta băng bó xong.
Hắn ta nịnh bợ đứng sau lưng Triệu Bắc Lâm, liên tục bóp vai cho ông ta.
“Sư phụ, lần này Hoàng Chấn mời thầy xuống núi chắc đã cho thầy rất nhiều lợi ích đúng không?”
“Đã lâu rồi đệ tử không được nhìn thấy sư phụ ra tay”.
“Con còn nhớ lần cuối cùng thầy ra tay là năm năm trước”.
“Lúc đó ở tỉnh có một người phất lên rất nhanh, hôm nào người đó cũng tìm người gây chuyện”.
“Cuối cùng lại đụng trúng người khó chơi là sư phụ”.
Nghe tên tóc vàng nói vậy, Triệu Bắc Lâm không nhịn được sờ râu mình, tỏ vẻ đắc ý.
“Làm người ấy, quan trọng nhất là phải tự mình biết mình”.
“Trước khi ra tay nhất định phải nghĩ xem rốt cuộc bản lĩnh mình tới đâu”.
“Cũng như câu ‘biết người biết ta trăm trận trăm thắng’ vậy”.
“Con không biết thực lực của mình đến đâu, cũng không hiểu kẻ thù mạnh đến mức nào”.
“Đợi sau khi đánh nhau mới biết thì đã quá muộn rồi”.