Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lặng phắt như tờ!
Bầu không khí im lặng chết chóc!
Nhưng âm thanh hỗn tạp xung quanh đều biến mất ngay tức khắc.
Bây giờ chỉ có thể nghe tiếng hít thở của mọi người ở nơi này.
Đương nhiên còn có tiếng tim đập thình thịch của Bao Tiểu Dũng!
Bao Tiểu Dũng chậm rãi ngẩng đầu Phùng Thúy Lan.
“Em mới nói gì? Em đang đùa với hai đứa nhà quê này chứ gì?”
“Maybach là xe rách nát gì? Sao ông đây chưa từng nghe nhắc đến bao giờ?”
Phùng Thúy Lan nhìn chiếc xe sang bị đập tan tành trước mắt rồi nói với gương mặt đau lòng.
“Anh Bao, đây là dòng cao cấp nhất của Mercedes – Benz”.
“Mười năm trước, có vài chiếc xe được bán trong nước nhưng vì một vài lý do nên sau đó không bán nữa”.
“Mẫu xe này vừa mới nhập khẩu từ nước ngoài về, còn chưa có bán đâu”.
“Cái, cái, cái, cái, cái gì, thật sự đắt đến như vậy à!?”
Lúc Bao Tiểu Dũng ấp a ấp úng, quản lý trong tiệm 4S đã dẫn bảo vệ đến.
Vừa nhìn thấy nhóm bảo vệ, đám lưu manh vội vàng bỏ chạy tán loạn.
Chỉ còn lại một mình Bao Tiểu Dũng đứng bên cạnh đống lộn xộn.
Vài người bảo vệ xông lên đè Bao Tiểu Dũng xuống đất.
Bao Tiểu Dũng vội vàng gào thét: “Thả tao ra! Mau thả tao ra!”
“Không phải chỉ đáng giá 20 triệu thôi sao, tao có thể bồi thường!”
“Bây giờ trong thẻ ngân hàng của tao còn mười triệu!”
“Nhà tao sắp sửa được giải tỏa mặt bằng rồi, sau khi giải phóng mặt bằng xong thì tao sẽ bồi thường cho chúng mày mười triệu nữa là xong”.
Quản lý cầm thẻ vàng dưới đất đưa cho nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng vội vàng chạy ra quầy xác nhận.
Bao Tiểu Dũng phủi bụi trên người mình, anh ta chỉ tay vào người quản lý với vẻ mặt kiêu ngạo.
“Mẹ, có phải mày không muốn làm việc nữa không mà dám gọi bảo vệ đánh tao?”
“Mày có biết tao có bao nhiêu căn nhà, có bao nhiêu miếng đất không?”
“Một tòa nhà một miếng đất của tao được giải tỏa mặt bằng một cách tùy tiện thôi thì đã đủ để mày phấn đấu mấy đời rồi”.
Bao Tiểu Dũng chỉ tay vào người quản lý.
Vào lúc này, điện thoại trong túi Bao Tiểu Dũng đổ chuông.
Bao Tiểu Dũng lấy điện thoại từ trong túi ra, phía giải tỏa mặt bằng gọi đến cho anh ta.
Anh ta lập tức cười lạnh, nói với nhóm người quản lý và Lý Phong.
“Có nhìn thấy chưa? Tao lập tức lấy được tiền ngay đây”.
Sau khi nói dứt lời, Bao Tiểu Dũng đắc ý mở loa ngoài.
“Xin hỏi anh có phải là anh Bao, Bao Tiểu Dũng không?”
“Tôi chính là Bao Tiểu Dũng”.
“Chào anh, anh Bao! Bây giờ có một vài chuyện, tôi phải xác nhận lại với anh”.
Sau khi nói dứt lời, đối phương đọc địa chỉ hai tòa nhà của Bao Tiểu Dũng rồi hỏi: “Xin hỏi hai tòa nhà này đứng tên anh Bao đúng không?”
“Đúng thế, là của tôi”.
“Anh Bao, chào anh! Mời anh lên phòng làm việc của chúng tôi một chuyến”.
Hai mắt Bao Tiểu Dũng sáng bừng.
“Ha ha, nhanh như vậy mà đã trả tiền rồi à?”
Nhân viên nói: “Chúng tôi không dỡ nhà nữa! Anh trả hết số tiền còn lại trong tài khoản ngân hàng cho chúng tôi!”
“Cậu nói cái gì?”
Bao Tiểu Dũng nhảy dựng lên: “Nói xằng! Nhà của tôi giống hệt với nhà của người khác, sao lại không dỡ?”
Đối phương không đáp mà nói thẳng thừng: “Nếu như anh không trả lại tiền thì chúng tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp”.
Nhân viên bán hàng vừa cầm thẻ vàng đi ra quầy hồi nãy cũng vội vàng quay ngược về.
Anh ta đưa thẻ vàng cho quản lý rồi nói với vẻ căng thẳng: “Quản lý, thẻ này không có tiền!”
“Không thể nào! Rõ ràng trong thẻ của tao có hơn mười triệu!”
Bao Tiểu Dũng vừa nói vừa nhảy dựng lên
Anh ta muốn xông ra cánh cửa nhỏ ở bên cạnh.
Vài người bảo vệ vội vàng kéo anh ta lại.
Nhưng Bao Tiểu Dũng lại gào lớn: “Ferrari của tôi! Ferrari của tôi!”
Hóa ra nhân viên ngân hàng nhanh chóng đến lấy chiếc xe của Bao Tiểu Dũng đi.
Một nhân viên ngân hàng đi đến đưa một tờ đơn cho Bao Tiểu Dũng với vẻ mặt nghiêm túc, anh ta nói với Bao Tiểu Dũng.