Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Họ vừa xuống xe thì đã sợ chết khiếp.
Chúa ơi, đây là người sao? Đáng sợ quá!
Đứng nói là phải đánh nhau với mấy người này đấy nhé.
Chỉ có việc đứng đó và nói chuyện trực diện với họ thôi cũng đã cần rất nhiều dũng khí rồi!
Dù lòng đau như cắt nhưng Mã Nam Lăng vẫn phải cắn răng trả hết số tiền đó.
Toàn bộ số tiền này đã đc chuyển vào tài khoản ngân hàng của Lưu Đức Luân.
Mã Nam Lăng thanh toán tiền, lập tức rời đi với những tên đàn em đã bị đánh cho què quặt.
Hắn không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.
Bây giờ trong lòng Mã Nam Lăng đang chửi Tô Phương Hoa thậm tệ.
Tô Phương Hoa rõ ràng là muốn lừa hắn!
Đợi khi họ rời đi, Lý Phong nói với Lưu Đức Luân.
"Đêm nay, mọi người đã vất vả rồi, chia cho mỗi người một triệu”.
Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi thì lại xua tay.
Lý Nhị Ngưu ngây ngô nói: "Ông chủ, lương của chúng tôi bây giờ đã rất cao rồi”.
"Lương là lương, thưởng là thưởng”.
"Ngoài ra, tôi cũng muốn nói với tất cả mọi người ở đây rằng chỉ cần làm việc chăm chỉ chịu khó, thì thưởng sẽ không thiếu”.
Câu nói đơn giản của Lý Phong đã khiến đám người Lý Nhị Ngưu thầm thề rằng họ sẽ nghiêm khắc với bản thân, cố gắng hoàn thành thử thách của Lý Phong càng sớm càng tốt!
Lý Phong lại nói với Lưu Đức Luân: "Cơ sở vật chất xung quanh đây kém quá”.
"Con đường từ thành phố tới đây lồi lõm gập ghềnh quá”.
"Ngoại trừ khoản trợ cấp 500.000 nhân dân tệ / người cho công nhân bị thương trong đội công trình ra”.
"Thì anh dồn tất cả số tiền còn lại vào việc xây dựng cơ sở vật chất ở các thôn xung quanh đi”.
"Số tiền đáng bỏ ra thì phải bỏ ra, sau cùng, dự án này cũng sẽ nhờ cả vào sự giúp đỡ của các thôn xung quanh mà”.
"Đại ca, tôi hiểu rồi!"
Lưu Đức Luân không quan tâm đến tiền bạc.
Bốn trăm triệu đối với anh ta, mặc dù không phải là ít.
Nhưng anh ta chẳng hề tiếc.
Anh ta còn vui nữa ấy chứ!
Lý Phong thản nhiên vung ra bốn trăm triệu.
Hơn nữa số tiền này đều dùng cho người khác.
Việc xây dựng cầu đường này sẽ mang lại lợi ích cho các thế hệ con cháu sau này!
Lưu Đức Luân biết rằng mình đã kết giao với đúng người rồi.
Lý Phong không chỉ sở hữu sức mạnh và lòng dũng cảm phi thường.
Mà còn có sự rộng lượng và ý trí mà người bình thường không có được.
Đi theo một ông chủ như vậy, con đường tương lai sẽ ngày càng xán lạn hơn.
Mà có khi đó là con đường dẫn đến thiên đường cũng nên!
...
Nhà họ Hoàng ở tỉnh đã toi đời rồi.
Trong thời gian ngắn nhất, Miêu Lạc đã huy động sức mạnh của cả dòng họ để thôn tính tất cả sản nghiệp của nhà họ Hoàng Thị.
Điều này cũng bao gồm tất cả các thế lực của Trương Toàn Vũ và Triệu Bắc Lâm.
Nhưng Miêu Lạc dù sao cũng là người của thế giới ngầm.
Sau khi thôn tính các địa bàn này, anh ta đã chủ động dâng các địa bàn này cho Đao gia.
Đao gia là một truyền thuyết ở tỉnh.
Lão từng cùng Hổ gia xưng vương xưng bá ở tỉnh Giang Châu.
Hai người họ ngang vai ngang vế, cũng là anh em kết nghĩa.
Sau khi Hổ gia rửa tay gác kiếm, toàn bộ tỉnh Giang Châu nằm dưới sự kiểm soát của Đao gia.
Lúc này, Miêu Lạc đang ngồi trong phòng khách ở hội quán Kim Đao của Đao gia.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên Miêu Lạc đến đây.
Nhưng ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng gỗ lim, anh ta vẫn có chút lo lắng.
Anh không dám nhìn lên.
Bởi vì Đao gia tiếng tăm lừng lẫy, giống như một con sư tử dũng mãnh, đang ngồi trước mặt anh ta.
"Cậu Miêu, như người xưa nói, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn”.
"Cậu đã đưa cho tôi những địa bàn đó rồi, tôi nên lấy gì để đổi lại cho cậu đây?"
Khi Đao gia nói, cứ như thể có ai đó đã bật loa khuếch đại.
Âm vang như tiếng chuông đồng!