Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Đặc biệt là buổi tối, còn có thể mở cửa sổ ra lăn lộn trên giường nữa”.
Nghe thấy lời nói không biết xấu hổ của Lý Phong, khuôn mặt tinh xảo của Hứa Mộc Tình lập tức ửng đỏ.
“Còn ngơ ngác cái gì? Mau đi tính tiền đi!”, nói xong, Lý Phong nhanh chóng lấy thẻ đen ra đưa cho nhân viên tiêu thụ.
Cô ấy run rẩy dùng hai tay cầm lấy thẻ đen Lý Phong đưa tới, miệng cũng không khép lại được.
Anh… Anh thật sự muốn mua bảy căn biệt thự cơ đấy!
Cộng lại cũng hơn hai trăm triệu đó!
Giàu vô nhân đạo!
Chỉ vì có thể lăn lộn trên giường thoải mái hơn với vợ mà bao trọn cả một ngọn núi!
Phạm vi lớn như vậy, đừng nói là mở cửa sổ ra lăn.
Dù đứng trên ban công la hét cũng làm gì có ai nghe thấy!
Hoa hồng của hai trăm ba mươi triệu là bao nhiêu?
Nhân viên bán nhà cảm thấy đầu óc của mình đã chết máy, không tính ra được nữa!
“Chát! Chát!”
Nhân viên tiêu thụ phục vụ Lý Phong lúc đầu tự duỗi tay tát sưng mặt mình.
Cô ta muốn khiến mình tỉnh táo lại một chút, cô ta cảm thấy mình đang nằm mơ!
Mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại đi, đây chắc chắn là mơ!
Lúc này, Lý Phong lại bổ sung một câu: “À đúng rồi, trên chứng nhận tài sản của mấy căn nhà này chỉ viết tên vợ tôi là được”.
“Quào…”
Không chỉ mấy nhân viên bán nhà bên cạnh, kể cả hai khách hàng cũng trợn mắt há mồm nhìn Lý Phong.
Một đôi nam nữ trong đó đến đây là để xem phòng cưới.
Cô gái kia lập tức véo sưng véo bầm thịt mềm bên eo chồng mình.
“Anh nhìn người ta đi, anh nhìn người ta đi! Mua hết bảy căn biệt thự cho vợ mình, em muốn anh thêm tên em lên chứng nhận bất động sản anh còn cãi nhau với em suốt nửa tháng! Em không kết hôn nữa!”
“Ấy, vợ à, vợ ơi!”
Trong lúc vô tình, hình như Lý Phong đã chia rẽ một cặp tình nhân…
Ba ngày nay, người của thế giới ngầm tỉnh Giang Châu đều có vẻ cực kỳ căng thẳng.
Mọi người đều chú ý đến Đông Hải, ai cũng chờ mong Lý Phong sẽ có hành động gì đó.
Nhưng suốt ba ngày, cả nhà Lý Phong đều đang bàn chuyện trang trí với công ty trang trí nội thất.
Sau khi nghe thấy Lý Phong mua lại bảy căn biệt thự, Liễu Ngọc Phân nhỏ giọng oán trách anh mấy câu.
Nhưng lúc nấu cơm, cả nhà Lý Phong đều có thể nghe thấy tiếng hát của Liễu Ngọc Phân vang lên trong phòng bếp.
Tuy ngoài miệng bà ấy nói thế, nhưng mọi người đều biết thật ra bà ấy rất vui vẻ.
Chịu khổ biết bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng chờ đến ngày này rồi.
“Tiểu Phong, tối nay con muốn ăn gì?”
“Mẹ, con muốn ăn đậu hũ Tây Thi”, Hứa Hạo Nhiên ngồi bên cạnh chỉnh âm cho đàn ghi ta đáp lại một tiếng.
“Con vẫn nên ăn đất thì tốt hơn”, Liễu Ngọc Phân đứng ngoài cửa khó chịu nói một câu.
“Mẹ thân yêu của con, ngày mai con sẽ lên tỉnh quay quảng cáo, chẳng lẽ mẹ không thể thoả mãn nguyện vọng nhỏ của con trai trước khi xa nhau sao?!”
Liễu Ngọc Phân lắc đầu, bà ấy cũng hết cách với đứa con trai ngốc nghếch này của mình rồi.
Chỉ có thể đợi sau này tìm được một đứa con dâu thông minh khéo léo, dạy dỗ nó lại cho đàng hoàng.
Liễu Ngọc Phân xách giỏ rau đi xuống từ trên lầu.
Khi bà ấy chạy xe điện ra khỏi khu chung cư Dương Quang thì nhìn thấy một người đàn ông đứng trước cửa một tiệm trà sữa.
Bà ấy gặp người đàn ông này mấy lần.
Hôm nào hắn cũng đứng nhìn bà ấy từ xa, ánh mắt kia rất kỳ lạ.
Nhưng Liễu Ngọc Phân cũng không nghĩ nhiều, chạy xe điện đi xa.
Người đàn ông này chính là Dương Thiện Tề.
Dương Thiện Tề đã đến Đông Hải được mấy ngày, cũng đã tìm thấy vị trí của nhà Lý Phong.
Hắn có rất nhiều cơ hội, nhưng vẫn luôn không ra tay.
Càng quan sát cả nhà Hứa Hiếu Dương, hắn càng phát hiện sự tốt bụng của bọn họ.
Trước kia khi nhà Hứa Hiếu Dương còn nghèo khó, quan hệ với hàng xóm láng giềng vẫn luôn rất tốt.
Dù trong nhà không có bao nhiêu tiền cũng sẽ cố hết sức giúp đỡ người khác.
Bây giờ bọn họ giàu có rồi cũng không xa cách với những người này.
Ngược lại, cả nhà bọn họ còn giúp đỡ quần chúng xung quanh bằng hết khả năng của mình.
Thấy hình ảnh như thế càng nhiều, Dương Thiện Tề lại càng không ra tay được.
Cả nhà bọn họ là người tốt.
Bây giờ Dương Thiện Tề rất đau khổ, hắn không biết mình nên lựa chọn thế nào.
Vì đã cách thời gian Tống Viễn và Lý Phong quyết đấu ngày càng gần rồi.