Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu thế thì hắn có thể sờ bàn tay mềm mại, làn da mịn màng của Hứa Mộc Tình rồi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng bước vào thang máy. Đến phòng trên lầu sẽ tiếp tục giao lưu với nhau.
Hắn nhịn lâu lắm rồi!
Chơi đùa cô ả này chắc chắn sẽ rất sung sướng.
Nhưng Hứa Mộc Tình cũng không vươn tay ra như hắn nghĩ.
Cô chỉ cười nhạt.
Cô gật đầu lễ phép với Tiền Gia Triết, nói cho có lệ.
"Xin chào, rất vui được gặp anh Tiền".
Hết rồi?
Chỉ như vậy?
Đôi mắt cô chẳng chút xấu hổ mập mờ, thậm chí cô còn lười bắt tay với hắn.
Sao lại thế?
Chẳng lẽ cô mù rồi à?
Không thấy hắn đẹp trai như Phan An à?
Cô không biết hắn là cậu hai nhà họ Tiền à?
Hắn hiểu rồi, ếch ngồi đáy giếng như cô chắc chắn không biết rõ năng lực của nhà họ Tiền.
Nghĩ thế, hắn lập tức đá nhẹ vào Trương Hữu Lễ đang đứng cạnh.
Trương Hữu Lễ vội nói: "Cô Hứa, nhà họ Tiền ở Thành Hải là gia tộc hàng đầu, bây giờ tất cả sản nghiệp của nhà họ Tô đều bị họ thu mua rồi".
"Sản nghiệp của nhà họ Tô nhiều như vậy nhưng đối với nhà họ Tiền cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi".
Trương Hữu Lễ nói một tràng nhưng Hứa Mộc Tình vẫn rất bình tĩnh.
Bởi vì Hứa Mộc Tình chẳng có chút thiện cảm nào với Tiền Gia Triết cả.
Lý Phong nói rồi chỉ cần thấy gã đàn ông nào tươi cười như Tiền Gia Triết.
Chứng tỏ hắn có ý đồ xấu.
Lúc Hứa Mộc Tình định rời đi thì Tiền Gia Triết giơ tay ngăn lại.
"Anh làm gì thế?", Hứa Mộc Tình hoảng sợ lùi về sau mấy bước.
Hứa Mộc Tình liên tục lùi về sau còn Tiền Gia Triết liên tục tiến đến, cho đến khi hắn ép Hứa Mộc Tình vào góc phòng.
Trương Hiểu Bình đứng chắn trước mặt Hứa Mộc Tình nhưng bị Tiền Gia Triết kéo tay đẩy sang một bên.
"Cô Hứa, vừa nãy cô chắc vẫn chưa rõ tôi là ai".
"Bây giờ tôi xin chính thức giới thiệu, tôi là Tiền Gia Triết".
"Tôi là một nhà nghệ thuật, còn có bằng tiến sĩ ngành tâm lí học và kinh tế của đại học Harvard”.
"Tôi là con thứ hai, nhà họ Tiền chúng tôi..."
"Những thứ anh nói tôi biết rồi, nhưng chuyện này liên quan gì đến tôi?"
Vừa nói Hứa Mộc Tình vừa đỡ Trương Hiểu Bình dậy, liếc xéo Tiền Gia Triết.
Cái liếc xéo này làm Tiền Gia Triết như bị kim châm, hắn tức giận.
"Cô vừa nhìn tôi kiểu gì đấy?"
"Thứ quê mùa thiển cận như cô mà cũng dám nhìn tôi như vậy".
Tiền Gia Triết ngoắc tay với người phục vụ nói: "Bưng hai chén rượu vang đỏ lại đây".
Tiền Gia Triết giơ chén rượu lên trước mặt Hứa Mộc Tình nói: "Tôi cho cô cơ hội xin lỗi tôi".
Kiêu ngạo!
Độc đoán!
Trong mắt Tiền Triết tất cả những người trong hội trường này chỉ là con kiến mà thôi.
Với thân phận của hắn muốn làm gì mà chẳng được, ai dám nói gì?
Hứa Mộc Tình vươn bàn tay trắng nõn ra cầm lấy ly rượu trong tay Tiền Gia Triết.
Nhìn thấy Hứa Mộc Tình cầm ly rượu, Tiền Gia Triết vừa lòng ngẩng đầu.
Hừ, cái thứ quê mùa dù có đẹp như tiên nữ thì cũng chỉ là món đồ chơi của hắn mà thôi.
"Uống hết ly rượu này thì tôi sẽ bỏ qua chuyện cô xúc phạm tôi..."
Tiền Gia Triết còn chưa nói xong, Hứa Mộc Tình đã hất thẳng ly rượu vào mặt hắn.
Im lặng!
Im phăng phắc!
Tất cả mọi người đều ngây người.
Đây là cậu hai nhà họ Tiền đấy.
Trong suy nghĩ của tất cả mọi người ở đây, nhà họ Tiền có thể một tay che trời.
Những người đứng xung quanh vội lui về sau mấy bước, chỉ sợ bị liên lụy đến mình.
"Cô dám làm thế với tôi?"
Tiền Gia Triết trầm giọng nói, hắn sắp tức điên lên rồi.
"Cô có biết chọc giận tôi sẽ làm sao không?"
Hứa Mộc Tình khẽ nâng chiếc cằm thanh tú lên, đôi môi đỏ mọng gợi cảm nói một câu.
"Chồng tôi nói ở Giang Châu không phải sợ ai cả".
"Ha ha ha..."
Thật buồn cười!
Tiền Gia Triết cười sằng sặc.
Hắn bất ngờ nắm lấy cổ tay của Hứa Mộc Tình.
Hắn như dã thú nổi điên trợn trừng hai mắt, lộ ra vẻ tham lam.
"Cô thú vị thật đấy, ông đây không nhịn được nữa, bây giờ lên tầng với tôi!"
"Đợi ông đây lột sạch quần áo của cô, cô cũng phải hăng như này, nếu không ông đây chơi không đã".
Tiền Gia Triết vừa mới kéo Hứa Mộc Tình đến cửa.
Đúng lúc Lý Phong bước vào.
"Chồng ơi!"
Chồng ơi?
Tiền Gia Triết nghe thấy thế, liếc mắt nhìn Lý Phong, lập tức cười lạnh.
Thô kệch.
Không có sức hút.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Tiền Gia Triết với Lý Phong.
Hắn liếm khóe miệng.
Khát vọng chinh phục mãnh liệt len lỏi khắp người hắn.
Bây giờ Tiền Gia Triết sẽ chơi Hứa Mộc Tình.
Cho dù là ở đâu, dù trên giường, trên sàn nhà, trên hành lang hắn đều phải thử.
Hắn muốn có tập đoàn Lăng Tiêu.
Hắn cũng muốn chiếm được Hứa Mộc Tình.
Tiền Gia Triết phất tay, mười mấy vệ sĩ đứng cạnh lao nhanh đến chỗ Lý Phong.
Tiền Gia Triết cực kì ngang ngược nói một câu.
"Kéo cái thằng ở rể bám váy vợ này đến nhà vệ sinh cho tao".
"Lúc tao ở tầng trên chơi con đàn bà của hắn thì chúng mày đút cứt cho hắn ăn".
"Vâng!"
Mười mấy vệ sĩ đồng thanh đáp.
Bọn họ đều là những vệ sĩ được đào tạo bài bản.
Kĩ năng nghiệp vụ rất tốt.
Cả đám nhao nhao lao về phía Lý Phong như bầy sói đói.
"Rầm!"
Một đấm vụt qua.
Tên vệ sĩ lao lên đầu tiên muốn tranh công bất ngờ bị đánh bật lên, đập mạnh vào trần nhà rồi rơi xuống.
Lý Phong liên tục ra đòn, tất cả vệ sĩ trước mặt bị anh đánh bay ra ngoài.
Không nhìn rõ Lý Phong đánh bọn họ thế nào, chỉ nghe thấy tiếng kêu la oai oái.
Tiền Gia Triết còn chưa kịp phản ứng Lý Phong đã lao về phía hắn như một cơn gió.
Sau đó hắn thấy bàn tay đang nắm chặt cổ tay Hứa Mộc Tình đột nhiên trống rỗng.
Đợi đến lúc hắn quay đầu lại mới phát hiện cổ tay mình bị Lý Phong nắm lấy.
Tiền Gia Triết trợn mắt chửi bới: "Thằng chó, bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra ngay, mày là cái thá gì mà dám động vào tao".
"Bốp!"
Lý Phong vung tay tát một cái.
"Mặt người dạ chó, thảo nào mày sủa bậy nãy giờ".
"Mày dám đánh tao, tao là..."
"Bốp!"
Lại một cái tát nữa.
Lần này Tiền Gia Triết bị tát lệch cả mặt.
Bốn chiếc răng đầy máu bay ra khỏi bờ môi run rẩy của hắn.
"Nhà họ Tiền tao..."
"Rắc!"
“Rắc rắc!”
Tiền Gia Triết còn chưa nói xong đã kêu oai oái.