Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mười phút sau, tại cửa chính của hộp đêm Thiên Sơn Nhân Gian. Mấy tên côn đồ đứng canh cửa nhìn thấy Lý Hùng xách theo con cá bước vào thì có một tên trong đó hét lớn: “Này, mày muốn làm gì?”
“Đại ca của các người là ai, gọi hắn ra đây, tôi tặng cho hắn con cá”.
Đối phương nhìn thấy Lý Hùng mặc đồ vỉa hè thì không khỏi bật cười: “Muốn gặp đại ca của chúng tao thì cầm theo con cá vàng đến, chứ mày cầm theo con cá trắm cỏ này đến thì có là gì?”
“Nhân lúc đại ca vẫn chưa tức giận thì mau cút đi”.
Một tên côn đồ trong đó với thân hình cường tráng đã đứng dậy đi đến trước mặt Lý Hùng. Tên côn đồ đó giơ tay ra đẩy vai Lý Hùng một chút nhưng lúc này mới phát hiện ra là không đẩy nổi. Tên côn đồ mắng một tiếng rồi nắm đấm đập mạnh lên mặt Lý Hùng.
Bụp! Nắm đấm ở giữa chừng thì đột nhiên bị Lý Hùng giơ tay ra chặn lại. Năm ngón tay của Lý Hùng nắm chặt nắm đấm của đối phương rồi khẽ siết chặt.
“A, đau quá, bỏ tay ra, bỏ ra”, tên côn đồ nắm lấy tay đã sưng vù, vội hét lớn với người bên cạnh: “Các người còn đứng ngây ở đó làm gì. Lên đi! Đánh chết thằng oắt này đi”.
Mấy người lúc này mới vội xông lên. Nhưng mà, bọn họ vẫn chưa nhìn ra động tác của Lý Hùng thì đã nghe thấy trong không trung truyền lại tiếng “bốp, bốp, bốp”.
Lúc này, bọn họ thống nhất làm ra động tác che mặt mình. Có người đã bị đánh sưng nửa mặt. Có người thì trên mặt đã hằn sâu vệt năm ngón tay.
Có một thanh niên tầm mười lăm mười sáu tuổi nhìn thấy vậy thì vội xoay người chạy vào trong hộp đêm. Rất nhanh, có một người đàn ông cao hơn 2m khỏe mạnh như con gấu từ bên trong đi ra.
“Thằng nhãi nào vậy? Dám đánh người của ông đây?”
Lý Hùng nhìn hắn nói: “Mày chính là đại ca ở đây?”
“Ông mày tên là Khôi Hùng, địa bàn khu vực này đều là của tao”, đối phương ngước đầu lên, trợn to con ngươi, mặt đầy vẻ hung ác.
Lý Hùng chậm rãi nhấc con cá bên tay trái của mình lên nói: “Tao đến để tặng cho mày con cá”.
“Xời! Ông mày đây có món sơn hào hải vị nào chưa từng ăn đâu, còn cần con cá vớ vẩn này của mày làm gì”.
Lý Hùng nhìn bộ dạng của hắn, khẽ lắc đầu nói: “Mày không phải là đại ca ở đây. Mau gọi cấp trên của mày ra đây”.
“What! Mày đúng là muốn chết mà”, lúc này Khôi Hùng lại trở nên nóng tính, ôm nắm đấm đập về phía trước mặt Lý Hùng.
Nếu so với tên côn đồ trước đó thì khí thế của Khôi Hùng rõ ràng là mạnh hơn rất nhiều, lập tức gây nên trận đấu kịch liệt.
“Bụp”. Nhưng nắm đấm của hắn bị Lý Hùng nắm chặt lại.
Khôi Hùng đang định nổi giận thì một người thanh niên ở bên cạnh vội lại gần nhỏ giọng nói: “Lúc anh vừa mới nhận nơi này thì hình như đại ca đã từng nói, nếu như có người xách cá đến thì phải gọi điện thoại cho anh ấy…”.
“Chết! Sao tao lại quên chuyện này nhỉ”.
Khôi Hùng vội lấy điện thoại ra, nói: “Hổ Gia! Có người xách cá trắm cỏ đến…”.
Khôi Hùng vẫn chưa nói rõ ràng thì người ở đầu dây bên kia đã nhảy dựng lên.
Kể cả không có kiểu loa phát thanh thì người bên cạnh cũng có thể nghe được giọng nói của Hổ Gia: “Anh ta ở đâu?”
“Anh ta đang ở trước mặt tôi, Hổ Gia, tôi sẽ đưa anh ta đến gặp anh ngay”, Khôi Hùng vừa nói dứt lời thì Hổ Gia ở bên kia đã rống lên.
“Mày nói cho khách quý là tao sẽ đến ngay”, Hổ Gia vừa cúp điện thoại thì lại gọi lại một cuộc.
Trong điện thoại liền nghe thấy tiếng hét rống lên của hắn: “Mày đón tiếp khách quý cẩn thận cho tao, nếu như chọc giận người ta cảm thấy không vui thì ông đây sẽ lột da của mày”.
Khôi Hùng miệng run rẩy sau đó cúp điện thoại di động.
Hắn nhìn Lý Hùng với vẻ mặt khinh bỉ, hỏi: “Rốt cuộc mày là ai?”
Lý Hùng khóe miệng mở ra, nói: “Đến tặng cá thôi”.
Ba phút sau, Hổ Gia vẫn chưa kịp mặc quần áo chỉnh tề thì đã cung kính đưa Lý Hùng đến địa bàn của Báo Đen.
Đây là một nhà kho, em trai của Hứa Mộc Tình là Hứa Hạo Nhiên bị nhốt ở đây.
Trong tay Lý Hùng vẫn xách con cá trắm cỏ.
Anh phất phất tay với Hổ Gia ở phía sau, nói.
“Các người có thể đi rồi”.
“Vâng”.
Hổ Gia cúi người gật đầu.
Đường đường là bá chủ một phương, là kiêu hùng một thời của thế giới ngầm. Nhưng ở trước mặt Lý Hùng, hắn lại như người cháu của Lý Hùng vậy. Lời này mà nói ra ngoài thì chỉ sợ sẽ không ai tin.
Hổ Gia đạp lên chân Khôi Hùng đang sững người ra, hai người mau chóng lên xe Mercedes. Xe Mercede nhanh chóng phóng đi, trên xe Hổ Gia như thở phào một cái. Đồng thời cũng khôi phục lại vẻ trầm ổn ngày thường của hắn, trong đôi mắt không ngừng lóe lên vẻ sắc bén.
Khôi Hùng ở bên cạnh với vẻ mặt đầy nghi ngờ: “Hổ Gia! Thằng nhóc ban nãy rốt cuộc là ai vậy?”
“Hỗn xược”.
Hổ Gia trừng mắt, Khôi Hùng sợ đến nỗi rụt cổ lại.
“Cũng may là anh ta không chấp nhặt với các người, nếu không thì mấy người các người chết rồi đó, đến cả tao chỉ e cũng không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa”, nói đến đây, Hổ Gia vẫn còn thấy sợ hãi trong lòng.
Đồng thời hắn tự lẩm bẩm: “Chỉ e Đông Hải này sắp thay đổi rồi”.
Lý Hùng xách con cá trắm vào kho, ở bên trong có một nhóm người đang đánh cược vô cùng náo nhiệt. Anh nhìn xung quanh rồi đi vào phía văn phòng bên trong kho.
Lúc này, Báo Đen ngồi ở trong văn phòng đang gọi điện thoại cho Hứa Hải Phong.
“Báo Đen, tôi cho anh thêm hai trăm nghìn tệ, anh giúp tôi chăm sóc Hứa Hạo Nhiên thêm hai ngày nữa”.
“Phải rồi, đừng có chăm cháu tôi đến chết đấy nhé”.
Báo Đen lắc lư chân, nói: “Hứa Hạo Nhiên ở chỗ của tôi, ngày nào cũng được ăn uống ngon lành”.
“Sếp Hứa cứ yên tâm, bảo đảm là hắn sẽ thích thú lắm”, Báo Đen cúp điện thoại rồi đi vào phòng nhỏ khác trong văn phòng.
Gian phòng nhỏ này rất tối, trong góc có một người trẻ tuổi tóc ngắn bị đánh đến nỗi mặt mũi sưng vù. Báo Đen cười tủm tỉm rồi đi tới trước mặt Hứa Hạo Nhiên.
“Thằng nhóc, dù sao thì giờ mày cũng đang rảnh, chi bằng đánh cược với tao đi?”
“Tao nghe nói mày có chị gái rất xinh đẹp. Nếu mày thua thì phải gọi cô ta đến đây ngủ với tao một đêm”.
“Phụt”, lúc này Hứa Hạo Nhiên nhổ ra bãi nước bọt rồi nghiến răng nghiến lợi nhìn Báo Đen.
“Mày nằm mơ à”.
Nghe đến đây, nụ cười trên mặt Báo Đen như bị dập tắt, hắn giơ chân lên đạp liên tiếp mười mấy cái lên người Hứa Hạo Nhiên. Từng cú đạp của Báo Đen càng lúc càng độc ác.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến mấy tiếng kêu gào.
Báo Đen ngây người ra một lúc. Lúc quay đầu lại thì phát hiện ra Lý Hùng xách theo một con cá trắm rồi mở cửa đi vào.
Phía sau Lý Hùng là mấy bọn đàn em gác cửa. Biểu cảm của chúng hiện giờ là đau khổ ôm bụng nằm trên đất.
Báo Đen chau mày thật chặt, hỏi: “Mày là đứa nào? Đến đây làm gì?”
“Tao là anh rể của cậu ấy”, Lý Hùng chỉ về phía Hứa Hạo Nhiên, nói.
Lý Hùng xách con cá trắm cỏ trong tay lên rồi nói: “Chẳng phải mày đang rảnh sao? Tao đến để đánh cược với mày đây”.
“Nếu mày thắng thì tao và con cá này đều ở lại đây, mặc cho mày hấp hay chế biến kiểu gì”.
“Còn nếu mày thua thì cậu ấy sẽ đi cùng tao”.
Báo Đen hừ lạnh, nói: “Hiện giờ thằng nhãi này đáng giá 2 triệu tệ, mày lấy gì ra cược với tao?”
“Một con cá trắm thì đáng mấy đồng chứ?”
Lý Hùng búng tay một cái. Ngoài cửa có một tên côn đồ mặt mũi sưng vù ôm mặt rồi loạng choạng đi vào.
“Anh Báo! Ban nãy hắn dùng con cá này làm tiền đặt cược mà thắng được 3 triệu tệ ở bên ngoài đấy”.
“Cái gì?”
Mấy phút sau, Hứa Hạo Nhiên với vẻ mặt sùng bái đi theo Lý Hùng ra khỏi nhà kho.
“Anh rể! Để em xách giúp anh con cá này”.
“Anh rể, anh có mệt không, có cần em bóp vai cho anh không?”
Hứa Hạo Nhiên nhìn trong mắt Lý Hùng lúc này đều là tinh quang sáng quắc.
Lúc này, Lý Hùng móc từ trong túi áo ra một chiếc hộp sắt rồi nhét một một viên sô cô la vào trong miệng.
“Anh rể! Thoạt nhìn cái hộp sô cô la này cũ quá đi”.
“Hộp sô cô la này là phiên bản giới hạn chăng, không phải là đồ cổ chứ anh?”
“Anh rể, cho em ăn một viên đi”.
Lý Hùng khẽ nhét chiếc hộp vào trong túi, nói: “Cái này là của anh, không cho đâu”.
“Đúng là người keo kiệt”, Hứa Hạo Nhiên bĩu môi một cái, nói.