Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rồi sau đó quỳ sụp xuống đất.
Mắt Miêu Lạc rơm rớm nước.
Anh ta bật khóc đầy đau thương.
“Em ơi! Là anh có lỗi với em!”
Miêu Hướng Đông vội vàng kéo Miêu Lạc rồi hỏi tới tấp: “Con nói nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con mau nói cho bố!”
Sau khi Miêu Hướng Đông hỏi ba lần liên tiếp, rốt cuộc Miêu Lạc cũng lên tiếng.
“Bố, tập đoàn Lăng Tiêu xuất hiện trong Đông Hải”.
“Dường như tập đoàn này được một thế lực nào lớn lắm chống lưng”.
“Vốn dĩ con định xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với bọn họ, định cử một nhóm đến Đông Hải nói chuyện với tập đoàn bọn họ để cùng nhau phát triển”.
“Không biết em trai nghe tin từ đâu nữa, rồi sau đó em ấy chủ động đề nghị đi đến Đông Hải”.
Nói đến đây, Miêu Lạc cố tình ngừng lại.
“Bố cũng biết em trai là người thế nào rồi đấy, thằng nhóc đó vừa thấy gái đẹp là không kiềm lòng nổi”.
“Để chiếm được mấy cô gái xinh đẹp, chuyện gì nó cũng có thể làm được…”
Thế là, Miêu Lạc thêm mắm dặm muối khắc họa Lý Phong thành một tên điên giết người không chớp mắt.
“Bố muốn nó phải chết! Bố nhất định phải giết chết nó!”, rõ ràng Miêu Hướng Đông đã nổi cơn tam bành.
Ông ta đi qua đi lại tại chỗ.
Miêu Lạc ngẩng đầu nhìn Miêu Hướng Đông, anh ta vỗ ngực bảo đảm.
“Bố yên tâm đi, chắc chắn con sẽ không tha cho cái thằng điên đó đâu”.
“Tối hôm qua, con thao thức suốt đêm, rốt cuộc cũng đã nghĩ ra một kế hoạch”.
“Chỉ cần thực hiện kế hoạch này, không những có thể khiến cho thằng điên ấy chết”.
“Đồng thời, chúng ta có thể nuốt được tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Quan trọng nhất là có thể đả kích nhà họ Hoàng”.
“Nhà họ Hoàng?”, Miêu Hướng Đông sững sờ, ông ta đột ngột quay đầu lại nhìn Miêu Lạc chăm chú: “Con còn chuyện gì chưa nói với bố?”
“Bố, vốn dĩ con định nói chuyện này cho bố nghe từ lâu rồi”.
“Cái thằng điên Lý Phong ấy ghê gớm lắm, thậm chí hắn còn đánh gãy hai chân Hoàng Du Quảng, con trai của Hoàng Chấn, đồng thời còn thiến cậu ta nữa!”
Nghe thấy thế, Miêu Hướng Đông mới chậm rãi ngồi xuống.
Ông ta vội vàng cất tiếng hỏi: “Thế Hoàng Chấn có làm gì không?”
“Theo như những gì con biết, Hoàng Chấn đã sử dụng hết mọi lực lượng trong tay mình để kéo về Đông Hải”.
“Lần này bọn họ thề chết phải trừ khử tập đoàn Lăng Tiêu, đồng thời giết tên điên ấy để trả thù cho con trai mình”.
Miêu Hướng Đông đảo mắt mấy lần.
Rốt cuộc thì ông ta cũng là người đứng đầu trong gia tộc.
Con trai vừa mới chết, ông ta còn chưa kịp đau lòng.
Bây giờ trong đầu ông ta đang nghĩ đến việc làm sao để chiếm được lợi từ chuyện này.
“Con có cách gì thì mau nói ra”.
Miêu Lạc cười cười rồi nói: “Trai sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi!”
Cùng lúc đó, trong biệt thự nhà họ Tô.
Tống Tông đang quỳ trước mặt Tô Phương Hoa.
Tô Phương Hoa cũng nhận được tin tức về nhà họ Hoàng ở Đông Hải ngay lập tức.
Anh ta cũng nói một câu giống Miêu Lạc vậy.
“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn”.
“Sợ là vũng nước Đông Hải càng khuấy càng đục”.
Tô Phương Hoa nhìn Tống Tông, anh ta nở nụ cười tao nhã.
“Tống Tông”.
“Có em”.
“Tôi cho cậu thêm một cơ hội lấy công chuộc tội, bây giờ cậu lập tức đến tỉnh Đông Hải, báo cáo hết những chuyện xảy ra trong Đông Hải cho tôi biết”.
“Vâng!”, Tống Tông cao giọng đáp.
“Nhưng cậu phải nhớ rõ, không có mệnh lệnh của tôi thì cậu không được phép giao đấu với thằng ở rể đó”.
“Em đã biết, chắc chắn em sẽ không tái phạm nữa!”
Sau khi Tống Tông rời đi, Tô Phương Hoa lấy điện thoại ra.
Trong điện thoại có tấm hình của Hứa Mộc Tình.
Trong tấm hình, Hứa Mộc Tình để mặt mộc, mặc chiếc váy dài vàng nhạt, đang đi trên con đường rợp bóng cây.
Sự trong trẻo và xinh đẹp của cô khiến cho Tô Phương Hoa rung động.
Anh ta nhìn tấm hình, nụ cười trên gương mặt mỗi lúc một xán lạn.