Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Yuè Yīng “Em sợ hãi tôi sao?” Dung Doãn Trinh khẽ giọng hỏi.
Loan Hoan quay mặt sang một bên, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ tôi phải nên sợ anh?”
“Ừm, hẳn là sợ tôi.” Anh gật đầu, tự giễu: “Rất nhiều người đều sợ hãi tôi, những người đó sợ tôi nhiều như thế nào tôi không cần quan tâm, nhưng mà, tôi hi vọng không phải là em sợ tôi.”
“…”
“Người bị thiêu rụi trong xe không phải do tôi giết, tôi lấy thi thể đó từ nhà tang lễ ra, tôi còn có thể nói cho em biết, cho tới bây giờ tôi chưa từng giết bất cứ ai, cho dù, từ nhỏ cho tới lớn bọn họ đã bắt đầu dạy tôi biện pháp đơn giản nhất để giải quyết một người như thế nào. Còn nhớ rõ đêm đó tôi đã nói với em những câu này không, tôi chán ghét chuyển nhà.”
“…”
“Lúc còn rất nhỏ, thân phận con trai của Dung Diệu Huy khiến tôi phải thay đổi khuôn mặt mỗi nơi tôi tới, tôi có rất nhiều tên, hôm nay là Mike ngày mai là Jake. Bởi vì sợ bại lộ thân phận, những người đi theo tôi thay đổi từng nhóm từng người một, qua mỗi một tuổi tôi cần học những tài phòng thân khác nhau, một năm tôi mới gặp ba tôi một lần, thời gian gặp chỉ trói buộc trong khoảng nửa tiếng, tôi chán ghét như vậy, vô cùng chán ghét. Chính là bởi vì không thích như thế, tôi không muốn tương lai con của tôi sẽ giống như tôi, cho nên, tôi thuyết phục ba, nói với ông ấy, ba ba, chúng ta có thể sống một cuộc sống mà không cần mang theo vệ sĩ, không cần cuộc sống mà buổi tối vẫn còn phải đeo kính đen.”
“…”
“Sau đó, ba bảo tôi làm hai chuyện, ông ấy nói chỉ cần tôi hoàn thành hai chuyện thì ông ấy sẽ tin tưởng tôi. Chuyện thứ nhất là tôi sắm vai một người Caucasus, người đàn ông Caucasus này là tội phạm truy nã giá trị hai triệu Euro, cả Nga và Ukraine đều phát lệnh truy nã hắn ta, tôi nhất định phải thành thạo bại lộ tung tích trong thời gian được chỉ định từ Ukraine tới sát biên giới Nga. Chuyện thứ hai là phá hoại cuộc giao dịch mua bán vũ khí quân sự giữa Ấn Độ và Pháp, hơn nữa phải khiến đơn đặt hàng vũ khí quân sự này thuộc về chúng tôi. Tôi rất vui vẻ khi mình đã hoàn thành hai chuyện này, nhưng điều khiến tôi vui hơn cả, là trong hai nhiệm vụ đó, tôi gặp em.”
“…”
“Những lời nói của đêm đó, những lời nói của hiện tại, cho tới tận bây giờ tôi chưa từng nói cho bất cứ ai nghe, nhưng mà, giờ tôi thích nói những lời này cho em nghe. Tôi nói rồi, tôi chưa bao giờ trải qua tình yêu cũng không phải là đang lừa dối em. Lúc còn rất nhỏ, ba nói với tôi, tôi trưởng thành chính là một chiến đấu phòng thủ, chỉ có kín không kẽ hở thì tuyến phòng thủ mới không có gì đột phá được, cho nên, tôi từ chối những cô gái đến gần mình. Nguyên nhân như vậy mới khiến những chuyện tương tự tôi đang làm và bắt chuyện với con gái thì tôi chính là một vị lính mới.”
“…”
“Mà em là cô gái duy nhất tôi muốn bắt chuyện đó, trước khi tới tôi cũng học hỏi một chút, đọc qua một số sách tham khảo, mà đúng lúc là hình như không có ích lợi gì, những câu nói con gái thích tôi không biết nói như thế.”
Những lời người đàn ông này nói dường như tất cả đều là sự thật, nhưng lại giống như tất cả đều là giả. Nhưng tiếng nói chuyện kia đều làm cho người ta nghe tới mê mẩn, dường như tất cả những thứ thuộc về ngôn ngữ đều được huy động tới thế giới ấy, nhìn thấy cậu nhóc nhỏ chán ghét chuyển nhà, xem quá trình trưởng thành tàn khốc của anh khi trở thành một thiếu niên, thanh niên.
Đến lúc gió đêm hất áo choàng của cô tung bay, đến khi cơn gió lạnh khiến cô như bừng tỉnh, Loan Hoan vừa mới không thể cảm thấy, Dung Doãn Trinh đưa bàn tay lên bên huyệt thái dương của cô, sửa lại sợi tóc bị gió đêm thổi loạn.
Loan Hoan rùng mình một cái, vì bàn tay kia lặng yên không một tiếng động. Anh sờ sờ áo trên người cô, khoảng cách gần sát khiến cô nhìn thấy anh hơi cau mày.
“Sao lại chỉ ăn mặc mỏng manh như thế.”
Anh cởi chiếc áo sơmi bên ngoài chiếc áo dệt kim hở cổ khoác lên trên người cô, động tác đó vô cùng tự nhiên, giống như, bọn họ đôi trai gái quen nhau đã rất nhiều năm rồi.
Không phải nói là một tên lính mới chưa bao giờ trải qua tình yêu trai gái sao? Hành động này của Dung Doãn Trinh không ngừng khiến Loan Hoan có một ảo giác, giống như, người đàn ông này có rất nhiều rất nhiều lần làm những chuyện như vậy cho những cô gái khác.
“Chúng ta về thôi, nơi này gió lớn.” Anh mượn sức kéo chiếc áo vừa khoác lên người cô, nói: “Tôi sẽ cho cho em chút thời gian suy nghĩ.”
Không nói lời nào nữa, Dung Doãn Trinh ôm lấy vai Loan Hoan rời đi.
Nơi cuối cùng trên hành lang của trang viên, bọn họ dừng lại ở chỗ này, hơn mười người vệ sĩ đứng ở dưới hành lang, Dung Diệu Huy cùng Lý Tuấn Khải đứng ở trước xe.
Loan Hoan trả áo lại cho Dung Doãn Trinh, ngày hôm nay Loan Hoan cảm thấy đầu óc của mình chẳng dùng được vào việc gì, tại đây, trước mặt vị tự xưng là tên lính mới chưa trải qua chuyện tình yêu bao giờ, cô luôn ở thế hạ phong. Cô đang ra sức nghĩ, làm như thế nào hệ thống lại được những từ ngữ sắc bén để mạnh mẽ phản kích, hơn nữa, phải khiến Dung Doãn Trinh thu hồi ý nghĩ kết hôn với cô. Không chờ Loan Hoan phản kích, trái lại Dung Doãn Trinh mở miệng trước: “Vừa nãy tôi nói sẽ cho cho em chút thời gian suy nghĩ, tôi hi vọng em sẽ suy nghĩ trong vòng một tuần, ba em hi vọng mau chóng hợp tác với chúng tôi.” Dừng một chút, ánh mắt của Dung Doãn Trinh dừng lại nơi hai người đàn ông đang đứng cách đó không xa. “Tôi có thể nói thật cho em biết, ba em chỉ là một trong số bốn người muốn hợp tác. Trước ba em đã có ba công ty khác đưa ra ý hợp tác với chúng tôi, thực lực của họ cũng không thua kém nhà em. Trong số đó còn có một công ty được chính phủ chống lưng, ba tôi có khuynh hướng hợp tác với công ty có chính phủ chống lưng đó, nhưng công ty đó lại không có em.”
Loan Hoan nhìn theo ánh mắt Dung Doãn Trinh, hai người đàn ông ở cách đó không xa đã vô thức để lộ ra ngôn từ hành động rằng dường như ai đang là người bị động nhất.
Lý Tuấn Khải mở cửa xe cho Dung Diệu Huy, chờ ông ấy tiến vào xe ông hơi cúi xuống, có lẽ ông đang nói tạm biệt với ông ấy, có lẽ ông lặp lại biểu lộ rõ ràng hi vọng hợp tác.
Đờ đẫn, Loan Hoan đưa ánh mắt trở lại trên khuôn mặt người đàn ông đứng ở trước mắt, trên trần hành lang có chiếc đèn treo trang trí hoa văn châu Âu cổ tinh xảo, ánh đèn mang sắc màu ấm bị phân tách thành vô số tia sáng nhỏ vụn rơi trên người anh, dừng ở trên chóp mũi, cho dù cô mang giày cao gót, anh vẫn cao hơn cô khoảng chừng nửa cái đầu, anh cúi đầu, mỉm cười, ánh đèn trên chóp mũi bởi vì nếp nhăn trên mặt khi cười như tung tăng nhảy nhót.
Một khuôn mặt đối diện khuôn mặt kia như đường thẳng song song, dần dần, khuôn mặt của anh tới gần cô. Không cần phải nhắm mắt lại, người đàn ông này và mình mới có ba lần gặp mặt, Loan Hoan mở to mắt, cuộn chặt tay lại, hờ hững nhìn khuôn mặt đang dần dần tới gần mặt mình.
Cánh môi ánh lướt qua gò má cô, dừng ở bên thái dương, cánh môi sau giây phút đụng chạm ngắn ngủi tạm dừng ở bên tai cô.
“Không nên để tôi chờ lâu, tôi thì không có vấn đề gì, vấn đề là ba tôi, ba tôi nổi tiếng là người nóng vội, nếu để ông ấy không kiên nhẫn nữa, tôi nghĩ tôi sẽ rất khó thuyết phục ông ấy.”
“…”
“Tiểu mỹ nhân ngư, em cũng không cần thiết phải cảm thấy sợ hãi tôi, tôi tự tin là em sẽ cầm máy sấy rất nhanh, bảo tôi sấy khô tóc giúp em.”
Đợi đến khi anh nói cho hết lời, đợi đến lúc anh xoay người rời đi, bàn tay Loan Hoan mới dần dần nới ra, như ở trong mộng mới tỉnh.
Loan Hoan hướng về phía bóng lưng Dung Doãn Trinh gọi to: “Dung Doãn Trinh, tôi không phải tiểu mỹ nhân ngư của anh, không phải!”
Anh không quay đầu, chỉ có bàn tay ra hiệu hẹn gặp lại với cô.
Giờ phút này, Loan Hoan không hề có ý nghĩ gả cho Dung Doãn Trinh. Chính xác thì điều khiến cô thay đổi, có suy nghĩ muốn cưới Dung Doãn Trinh là vài ngày sau.
Mọi người thường nói, nhân duyên trời định, tựa như, luôn có một bàn tay vô hình nào đó đẩy cô tới bên cạnh người đàn ông kia.
Sau khi Dung Doãn Trinh rời khỏi đây vài ngày, Phương Mạn lại mập mờ cho Loan Hoan có nhiều thời gian để suy xét, bà không bắt cô tới cạnh mình. Đó là một ngày thứ năm, khoảng cách ngày tới kỳ hạn một tuần mà Dung Doãn Trinh nói còn có hai ngày. Lúc đó, Loan Hoan cũng không lo lắng khả năng sẽ phải kết hôn cùng Dung Doãn Trinh. Điều khiến cô vắt hết óc suy nghĩ trong một tuần là làm thế nào để nghĩ ra cách khiến Dung Doãn Trinh thuyết phục ba anh ta hợp tác với tập đoàn Lý Thị.
Thứ năm, hết thảy Loan Hoan đều nhớ được rất rõ ràng, buổi sáng cô rời giường liền nhìn thấy Phương Mạn có tư có vị* vừa uống trà, vừa nghe quản gia đọc báo.
Bà dùng tay ra hiệu với Loan Hoan ý bảo cô ngồi ở bên cạnh, Loan Hoan vừa mới ngồi xuống bên cạnh Phương Mạn, đúng lúc, quản gia đọc đến đoạn Lý Nhược Tư bị chụp trộm ở trong phòng cùng bạn gái mười mấy tiếng đồng hồ, sau đó hai người cùng nhau trở lại San Francisco, trong lúc bị chụp trộm trên gáy Hứa Thu có dấu ấn khả nghi. Loan Hoan uống nước yên tĩnh nghe quản gia đọc chi tiết những gì báo chí viết về chuyện Hứa Thu cùng Lý Nhược Tư ở chung, cùng với chuyện truyền thông thấy đôi tình nhân này rất có khả quan.
Bữa sáng qua đi, Phương Mạn đem một rổ dâu tây giao cho Loan Hoan, bà lão nhìn những quả dâu tây rực rỡ tỏ thái độ rất vui vẻ, muốn cho Lý Nhược Tư nếm thử lứa dâu tây đầu tiên được trồng từ phân bón hữu cơ của trang viên.
Tới San Francisco xấp xỉ vào lúc giữa trưa, rổ dâu tây trong tay kia theo mỗi một bước chân càng lúc càng trở nên nặng nề. Hẳn là Lý Nhược Tư dẫn bạn gái về nhà gặp người lớn, một tuần trước anh đã đăng tải trạng thái trên trang cá nhân ám chỉ sắp tới sẽ cầu hôn bạn gái.
Người giúp việc nhà họ Lý gọi cô là Nhị tiểu thư, với tư cách và sự từng trải thân thiết chào hỏi vô, nói Tiểu Hoan đã trở về.
Phòng ăn nhà họ Lý được thiết kế bên cạnh bể bơi, phần lớn tường của toàn bộ phòng ăn đều chọn vật liệu làthủy tinh công nghiệp, Loan Hoan đứng cạnh chiếc ô bên bể bơi, xuyên qua tấm kính nhìn thấy mọi thứ trong phòng ăn, đầu bếp nhà họ Lý chu đáo chuẩn bị bữa cơm trưa cho con dâu tương lai nhà họ Lý. Những người đang hưởng thụ bữa trưa phong phú đó đang chuyện trò vui vẻ, Hứa Thu cười thật ngọt ngào, Lý Nhược Tư cúi đầu, quan tâm gắp thức ăn cho bạn gái, Lý Tuấn Khải đang cùng vợ mình nói chuyện, cũng không ai trong số họ có thể nhìn thấy cô đứng ở bên ngoài đã rất lâu.
Có lẽ, hẳn là cô nên ưỡn thẳng lưng bước từng bước một lướt qua bể bơi giống như trước đây, đi vào phòng ăn, đem dâu tây giao cho quản gia, dùng thanh âm không hề có bất cứ nhầm lẫn nào nói: Ba, mẹ, con đã trở về.
Sau đó, ngồi xuống vị trí trên bàn ăn thuộc về cô, cùng đợi người giúp việc lấy bát đĩa cho cô, gia nhập vào đề tài nói chuyện của họ, chỉ cần cô nhấc chân, là cô có thể làm được.
Thời kỳ niên thiếu phản nghịch rõ ràng đã trôi qua từ rất lâu rồi, rốt cuộc cô không tìm lại được dũng khí thỉnh thoảng lại trốn nhà đi của những năm mười mấy tuổi ấy, cuộc sống an nhàn đã biến cô thành kẻ lười biếng.
Loan Hoan nhích về phía trước một bước.
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy Lý Nhược Tư ghé sát môi tới gần Hứa Thu, khe khẽ nói nhỏ bên tai cô ấy, chọc cho Hứa Thu liên tục nở nụ cười yêu kiều.
Bước chân tiến về phía trước lui trở về, xoay người.
Loan Hoan đều hiểu rõ hơn bất cứ ai, gia đình đó cho dù giống như nhà cô cũng không phải nhà cô, người mà cô gọi là “Ba mẹ” vĩnh viễn cũng không thể biến thành ba mẹ cô thực sự.
Giao dâu tây lại cho người giúp việc, Loan Hoan lái xe lang thang khắp phố lớn ngõ nhỏ, vừa nghe thể loại nhạc đinh tai nhức óc vừa lạnh lùng nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ xe.
Đi tới nỗi mệt mỏi, khi màn đêm buông xuống Loan Hoan mới lái xe quay trở lại Carmel.
Trong góc phòng ở trang viên có tiếng nói nhỏ khe khẽ.
Từng bước một đi vào, Loan Hoan nghe thấy như vậy.
“Người đàn ông tên là Dung Doãn Trinh kia xuất sắc như vậy, sao bà lại đẩy cậu ta cho Loan Hoan, sợ rằng sau này Tiểu Vân sẽ tìm bà tính sổ.”