Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Không thể nào!”
Bác sĩ phủ nhận:
“Kết quả không thể sai được. Nếu còn không tin cô có thể làm thêm xét nghiệm nước tiểu hoặc dùng que thử.”
Triệu Nhật Hạ đứng dậy, cô níu tay của bác sĩ:
“Không đúng mà. Mỗi lần như vậy tôi có uống thuốc.”
“Cái này cũng tùy. Có thể là do thời gian uống, cách bảo quản thuốc,... Còn nhiều yếu tố.”
Cô nắm lòng bàn tay. Móng tay cắm vào da thịt bật máu:
“Bác sĩ, tôi không muốn giữ!”
“Cô suy nghĩ kỹ chưa? Bây giờ tình hình sức khỏe của cô vẫn chưa ổn định. Bác khuyên nên về nhà tĩnh dưỡng. Bình tâm suy nghĩ. Khi chắc chắn quyết định lúc đó đến bệnh viện sau vẫn chưa muộn. Dù sao cũng là một sinh mạng!”
Nhật Hạ như người mất hồn:
“Hắn chỉ xem đó là một khối thịt!”
Bác sĩ thở dài: “Các cô cậu thế nào á? Mặc dù chưa thành hình hoàn chỉnh nhưng đã có nhịp tim. Không là sinh mạng thì là cái gì? Lời như vậy cũng có thể nói ra!”
Bác sĩ nói xong lắc đầu bỏ đi. Giờ ở dãy hành lang nhỏ chỉ còn Nhật Hạ ngồi đó. Các ngón tay không ngừng bấu vào nhau bật máu.
Một mình cô đã đủ khổ còn mang theo một sinh mạng nhỏ. Nếu Lục Thần biết được hắn chắc chắn sẽ bắt cô bỏ đứa trẻ.
Mà dù sao cũng là con của cô. Cô không nhận tâm.
Giằng xé, đau khổ.
Nhật Hạ ôm đầu bật khóc. Không biết điện thoại của cô đang không ngừng reo.
…
Khóc xong rồi cô như người mất hồn bước đi không phương hướng. Vừa qua đường, chiếc xe phía trước đang lao nhanh đến.
“Bíp… Bíp…
Người tài xế không ngừng hét, mà đúng lúc phanh thắng của ông ta bị hỏng.
“Này con điên tránh ra!”
Nhật Hạ đâu có nghe, chân vẫn bước thẳng.
Phía sau có tiếng đàn ông gọi cô lại:
“Nhật Hạ, Triệu Nhật Hạ đứng lại!”
Đến lúc cô hoàn hồn, chiếc xe đang lao đến tông cô. May mắn, người đàn ông phía sau đã kéo mạnh tay cô về sau.
Cô ngã đè lên người đàn ông đó. Nhật Hạ thấy người đàn ông trước mắt mình là Lục Thần, cô ôm hắn bật khóc nức nở.
Người đàn ông đó cũng ôm lấy cô vỗ về. Nhưng giọng nói này không phải của Lục Thần mà là của Lục Hạo.
Nhật Hạ ngừng khóc luống cuống ngồi dậy lau nước mắt:
“Sếp! Sao anh lại ở đây?”
Lục Hạo đưa tay định lao nước mắt cho cô nhưng bị cô né tránh. Sau đó hắn rụt tay về đứng dậy đỡ cô dậy:
“Tôi tìm em không được. Gọi điện thoại em không nghe. Em không có người thân bên cạnh. Tôi sợ em xảy ra chuyện.”
Là Lục Hạo quan tâm cô sao? Bỗng chốc nước mắt không kìm được mà rơi ra. Khoé môi mấp máy:
“Sếp…”
Cô định cảm ơn hắn mà người tài xế lại ở phía sau mắng chửi.
“Khốn kiếp! Mày bị mù rồi hả? Muốn hại chết tao hả?”
Lục Hạo kéo cô ra phía sau của mình, hắn lấy trong túi ra một xấp tiền ném cho tên tài xế:
“Nhiêu đây đã đủ chưa?”
Người tài xế cúi xuống nhặt tiền. Đúng là xấp tiền mệnh giá cao này bằng cả tháng tiền lương của hắn.
Người đàn ông nhẹ giọng:
“Thôi được rồi! Bỏ qua!”
Lục Hạo quay sang hỏi cô:
“Triệu Nhật Hạ, em không sao chứ?”
Thấy sắc mặt cô không tốt, hắn dứt khoát bế cô lên.
“Sếp, như vậy không hay!”
“Đừng nghĩ nhiều. Tôi chỉ muốn giúp em!”
Nhật Hạ quả thật không còn sức phản kháng cho nên để mặc Lục Hạo.
Hắn bế cô đến ghế đá công viên rồi bảo cô ngồi đợi. Đi một lúc, hắn quay lại trên tay cầm một túi thuốc và chai nước.
Hắn ngồi xuống mở nắp chai nước đưa cho cô. Giọng nói ấm áp dịu dàng:
“Nhật Hạ, em nhanh uống đi!”
Trong lúc cô uống nước, Lục Hạo cần tay cô cẩn thận sát trùng vết thương. Nhìn Lục Hạo rất chú tâm cô vô tình hỏi:
“Có phải đối với ai sếp cũng tốt như vậy không?”
Người đàn ông ngước lên nhìn cô. Ánh mắt như vì sao sáng giữa bầu trời đêm. Mà trọng tâm của vì sao chính là cô.
Lục Hạo lắc đầu sau đó dịu dàng lấy tay xoa đầu cô:
“Đồ ngốc! Đàn ông chỉ tốt với người họ để tâm.”
Câu này đáng lý ra là để nói rằng Lục Hạo chính là đang để tâm đến cô nhưng lúc này đây, Nhật Hạ chỉ nghĩ đến Lục Thần.
Đúng rồi! Lục Thần - Hắn quan tâm đến Hạc Phi Phi không phải cô. Càng không phải đứa con trong bụng cô.
Nghĩ đến đây, Nhật Hạ cảm thấy chóng mặt, buồn nôn.
Cô bịt miệng lại nôn khan:
“Oẹ… Oẹ…”
Lục Hạo sững người. Biểu hiện này không phải là cô đang mang thai chứ? Khóe miệng hắn trong phút chốc nhếch lên.
“Nếu đã vậy thì…”
“Xin lỗi sếp!”
Lục Hạo thu lại lời nói. Suýt chút nữa lại bị lộ. Hắn vuốt lưng cô:
“Có cần đến bệnh viện không?”
Nhật Hạ vừa nôn vừa xua tay:
“Không cần đâu ạ! Sếp có thể đưa em về nhà được không?”
“Dĩ nhiên là được!”
Lục Hạo đỡ cô vào trong xe. Rồi chuyên tâm lái xe về nhà.
Trước khi cô vào, hắn nói với cô:
“Nhật Hạ, ngày mai cứ việc ở nhà nghỉ ngơi đi! Tôi cho phép!”
Trong giây phút này, người đàn ông trước mặt tựa như thiên thần.
Hôm sau, Nhật Hạ không đi làm. Cô đi thẳng đến bệnh viện. Cô đã suy nghĩ cả một đêm cuối cùng đã đưa ra quyết định.
Cô nắm chặt tay vào chiếc váy đang mặt, giọng run run:
“Bác sĩ, tôi đã suy nghĩ rất kỹ. Tôi sẽ đình chỉ thai kỳ!”