Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Là vì cái gì?", nội tâm hắn biết rất rõ người ba của hắn sẽ trả lời thế nào. Vậy mà cứ không nhịn được cố gắng hỏi.
"Ngươi thật sự không biết sao?"
Lục lão bước vài bước. Bước đi không vững phải nhờ vào cái gậy mà chống. Thế mà lại có sức vung cây gậy lên đập vào đầu của Lục Thần.
Nhật Hạ lo cho hắn cô cuống quýt xem xét vết thương thế nào mà hắn lại kéo cô ra phía sau. Hắn nhìn cô rồi lắc đầu.
Nhật Hạ hiểu ý lùi chân về sau.
Hắn đưa tay chạm lên chỗ bị đánh. Cơn đau truyền đến dữ dội cũng không đau bằng lòng hắn lúc bấy giờ.
Hắn đưa tay xuống tầm mắt, quả nhiên 5 ngón tay đều dính máu.
"Tốt! Ba thật là một người ba tốt!"
Lão tức giận:
"Mày còn không biết xin lỗi anh trai sao?"
Lục Thần lấy tay tự chỉ vào chính mình, sự đau khổ uất nghẹn đã hiện rõ lên gương mặt:
"Tôi có lỗi?"
"Đúng! Chính mày! Mày còn bảo cả tình nhân của mình tiếp cận anh trai sao? Mày còn muốn phá hủỷ đám cưới của nó. Còn muốn phá hủỷ mặt mũi của Lục gia? Thế mày mới hài lòng sao?"
"Ba! Trước giờ ba có từng coi tôi là con trai của ba không hả?"
"Tao không coi mày là con trai sẽ không để cho mày ở trong cái nhà này. Mày đừng quên những năm qua mày ăn của ai, mặc của ai. Là ai cho mày? Là ai cho mày một mái nhà?"
Trái tim của Lục Thần như có ai xé nát. Hắn gật đầu:
"Tất cả mọi thứ của tôi đều là do mẹ tôi đối mạng có được!"
"Nói năng lung tung!"
"Lục lão gia ơi là Lục lão gia, nếu năm đó ông không nuôi tình nhân ở bên ngoài. Sẽ không sinh ra hai thằng khốn đó. Sau đó dẫn chúng về nhà. Mẹ tôi đã không bị ép chết. Lục Thần này sẽ không phải cô độc nhiều năm ở Lục gia như vậy. Đây là nhà sao? Haha! Nực cười!"
Lục Thần nói xong một chân khuyu xuống, giọng hắn trầm đến mức nghe vào tai sẽ khiến người khác đau lòng mà vỡ tim:
"Dù tôi làm đúng hay là sai, ông không cần biết nguyên nhân mà đánh trước. Ông coi tôi là cái gì? Là bao cát hay là nơi trút giận?"
Lục Thần vừa nói vừa cởi nút áo sơ mi ra. Hắn ném mạnh chiếc áo lên sàn để lộ những vết sẹo chằng chịt trên da thịt.
"Là cái gì? Vốn dĩ tôi muốn lấy lại những thứ thuộc về mình là sai sao? Còn chuyện đứa con trai mà ông thương yêu nhất đi hại người sao không thấy ông trách phạt?
"Phạt cái gì mà phạt?", Lục Nhất vừa hay về Lục gia đã nhìn cảnh cha con đấu đá. Mà đều hắn thích nhất chính là châm dầu vào lửa.
"Âu dâu! Em trai cứ để cho cô ta kết hôn với Lục Hạo là mọi chuyện được giải quyết. Sau đó nếu mà em trai thích thì Lục Hạo chơi xong rồi sẽ nhả ra cho em. Bây giờ em trai nên lo cho mình. Tự đi mà băng bó vết thương trước có phải hay hơn không?
Lục Thần không bàn cãi. Hắn chất vấn Lục lão:
"Ngày xưa tôi đi học về trễ. Ba có nhớ ba đã làm cái gì không?"
Lục lão làm sao mà không nhớ:
"Vậy thì đã sao?"
"Lục Nhất nhiều lần ở bên ngoài uống rượu, gái gú sao tôi chưa lần nào thấy hắn bị đánh?"
"Ai nói ta không đánh. Ta đánh cho người coi!"
Lục lão gia từ đầu đến cuối không dám nhìn vào mắt Lục Thần. Lần này chỉ có thể nén cơn tức vung gậy về phía
Lục Nhất. Gậy vừa giáng xuống, hắn đã la lên:
"Ba..."
"Ba... đừng!"
Lục lão gia buông gậy...
"Haha..."
Lục Thần cười lớn mà nước mắt chảy liên tục. Rõ ràng ban đầu hắn là người tổn thương. Hắn cũng muốn làm tổn thương người khác. Vậy cho nên hắn đã đối xử với Triệu Nhật Hạ như vậy.
Hắn cũng muốn làm người tàn ác lấy lại hết tất cả tài sản của Lục gia, rồi dồn họ vào đường cùng.
Nhưng cuối cùng hắn đã động lòng với người hắn lợi dụng. Rồi nhân nhượng với Lục Hạo khi thấy hắn có con.
Bọn họ càng không biết những lúc rảnh rỗi hắn thường đến thăm Lục tứ bị hôn mê. Lại thường giải quyết những rắc rối mà Lục Nhất gây nên.
Đến cuối cùng bọn họ vẫn tổn thương hắn. Bọn họ chưa từng xem hắn là người nhà.
"Trước đây đã như vậy. Sau này cũng sẽ như vậy. Cách người chưa từng xem tôi là người một nhà!"
Hắn quay sang nhìn Nhật Hạ:
"Khúc mắc đã được giải đáp. Chúng ta rời khỏi đây!"
Hai người họ đi được vài bước nghe thấy tiếng của Lục Hạo:
"Người đâu! Bắt lấy chúng!"
"À... Còn cả Lục Nhất và Lục lão gia nữa!"
Dứt lời đám thuộc hạ xông lên.
Lục lão gia mắt trợn trắng: "Lục Hạo. Con muốn làm cái gì?"