Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô bước lên tầng thượng của biệt thự. Tại đây là một hồ bơi rộng lớn.
Cô rất vui mừng muốn thông báo nhiệm vụ thành công:
“Lục tam thiếu, tôi được nhận rồi!”
Triệu Nhật Hạ không nghe trả lời, chỉ thấy bóng dáng mạnh mẽ đang rẻ mặt nước xanh thẳm, trên người hắn chỉ mặc một chiếc quần bơi màu đen bó chặt. Cơ thể săn chắc hòa vào làn nước, hoàn mỹ không có gì sánh được.
Lúc hắn ngẩng đầu, dưới ánh hoàng hôn đang dần buông, trông hắn đẹp như kiệt tác của tạo hóa.
Hắn không cười, tựa lưng vào thành bể. Hình như chuyện này không làm hắn ngạc nhiên.
Nhật Hạ 7 phần đoán ra:
“Tam thiếu, anh biết rồi?”
Âm hắn rất trầm, cả người tỏa ra hơi lạnh:
“Như không lại có người đến tát cô để Lục Hạo chú ý à?”
Quả nhiên, tất cả đã nằm trong dự tính của hắn. Triệu Nhật Hạ có hơi run, người phía trước mặt như loài lang sói đáng sợ. Sợ một lúc nào đó hắn sẽ vồ lấy cô rồi nuốt chửng. Ngay cả cơ hội vẫy vùng càng không có.
“Tam thiếu, tiếp theo tôi phải làm cái gì?”
Hắn tỏ ra chán ghét:
“Cô gấp thế à? Bây giờ tôi kêu cô bơi 1 vòng, cô bơi không?”
“Tôi… Không giỏi bơi cho lắm!”
Hắn nhếch miệng:
“Cô bơi 1 vòng. Em cô sẽ được nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt. 24 giờ đều có người túc trực chăm sóc.”
Dứt lời hắn nghe một tiếng “đùng” lớn.
Đúng vậy, là Triệu Nhật Hạ đã nhảy xuống hồ bơi. Thật chất cô không biết bơi. Chỉ có thể lấy tay chân quờ quạng đạp nước.
Hắn không mấy bận tâm đối với những kẻ không biết tự lượng sức. Thế là quay lưng bỏ đi, trên miệng không quên buông lời mắng chửi.
“Vô vị!”
Nhưng sau đó, hắn đột nhiên quay lại. Hắn nắm cổ áo kéo cô lên bờ.
Triệu Nhật Hạ nằm ngửa không ngừng ho sặc.
“Ặc… Ặc…”
Lục Thần nghiến răng mắng chửi:
“Khốn kiếp! Muốn chết?”
Nghe câu mắng chửi này, khóe mắt Nhật Hạ ửng đỏ, sống mũi cay xè. Cô chậm chạp ngồi dậy không kiềm chế được co người bật khóc.
“Huhu. Nếu không thì sao? Thà tôi chết để em tôi được sống…”
“Bây giờ tôi kêu cô chết, cô chết không?”
Hắn nhìn cô chằm chằm. Tay hắn đột nhiên luồn ra đặt sau gáy cô. Thô bạo kéo mặt cô áp lại gần mình. Môi bạc đặt lên cánh môi đỏ mọng của cô.
Cô đẩy hắn ra, đôi mắt to tròn mang ý hỏi nhìn hắn.
Hắn vẫn nhìn cô.
Chỉ là đồ trang sức trang nhã cô cũng chưa từng đeo, gương mặt mộc tự nhiên. Không hiểu sao lại làm người hắn cảm thấy rung động tới ngạc nhiên. Hắn không chịu được muốn hôn lên người thiếu nữ đó.
Câu trả lời chính là như vậy.
Lần nữa hắn đặt môi bạc, hàm răng hé nở cắn lấy môi đỏ như trái cherry chín mọng. Nhật Hạ đau kêu lên một tiếng:
“Á!”
Thuận lợi cho hắn chui luồn chiếc lưỡi tiến vào bên trong khoang miệng của cô mút lấy mật ngọt.
Đầu lưỡi không ngừng xâm nhập mang theo hương rượu và mùi thuốc lá vị bạc hà.
“Ưm…”
Nhật Hạ chưa từng hôn ai. Đây là lần đầu của cô, cô không biết tiếp nhận thế nào lại vụng về đáp lại hắn. Nhưng như vậy lại kích thích hắn muốn rút cạn hơi thở của cô.
Đến khi lòng ngực tức tối cô đẩy nhẹ hắn ra. Hắn dừng lại, hơi thở hắn trở nên nặng nề.
Ánh mắt hắn chuyển sang chiếc áo sơ mi trắng bị thấm nước. Chiếc áo bra bó chặt bầu ngực đang lấp ló ẩn hiện.
Hắn đặt chiếc mũi cao chạm vào mũi cô. Gương mặt hắn rất gần, trong khoảng cách này thấy bờ môi sưng đỏ của cô. Ngón tay cái chạm vào cánh môi đang sưng đỏ.
“Đau không?”
Trái tim của Nhật Hạ đập liên hồi muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Như bàn tay cô nắm chặt chiếc váy không ngừng run lên.
“Lục tam thiếu ngài…”
Hắn kéo cô ngồi vào lòng hắn. Dụi đầu vào cần cổ trắng mịn, phả làn hơi nóng lên:
“Tôi muốn em làm tình nhân của tôi.”
“Tôi…”
Loạn chuyện này sao Nhật Hạ có thể tiếp nhận được? Đầu óc cô trở nên hỗn loạn:
“Nhưng…”
“Tôi sẽ mời chuyên gia cấy ghép da về chữa cho em trai của em.”
Khóe mắt cô giật giật. Lệ ngọc không kìm được trực trào rơi ra.
“Nếu em từ chối, chờ nhận xác của em trai em đi!”
Nhật Hạ nắm chặt chiếc váy ướt sũng của mình. Hàm răng cắn chặt môi suýt nữa bật máu.
Không có thời gian để nghỉ, cô chớm người qua vụng về đặt lên môi hắn nụ hôn như ngầm đồng ý.
Hắn dứt khoát bế bỏng cô lên:
“Đêm nay, em là của tôi!”