Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Um... Đừng mà..."
"Triệu Nhật Hạ, đồ hồ ly tinh!"
Chỉ là hắn đang chậm bông gòn vào vết thương ở trên đầu gối của cô.
"Lục tam thiếu, ngài nhẹ nhẹ một chút. Um... Em đau!"
Hắn nghiến răng ném miếng bông gòn xuống đất.
Thân ảnh cao lớn đứng dậy bắt đầu cởi nút áo.
"Anh làm gì đó?"
"Em muốn rên? Tôi cho em rên!"
"Đừng!"
Chuyện là trên đường đi làm về chẳng may bị té xe. Va chạm khiến đầu gối chảy máu. Cô làm ra giọng điệu như vậy chẳng qua chỉ muốn chọc hắn một chút, hắn nổi điên cái gì?
"Triệu Nhật Hạ, có xe sang em không đi. Chạy xe đạp điện làm cái gì?"
"..."
Nhật Hạ cà nhắc bỏ chạy. Mà lúc này Lục Thần đã ném cái áo sơ mi xuống đất tiến đến bế bổng cô lên.
"Á... Thả em ra!"
"Còn rên nữa không?"
"Á..Không dám!"
Hắn ném cô lên chiếc giường nệm êm ái. Hai bàn tay đan vào tay cô. Dùng cả thân người ép lên người cô.
Hơi thở hắn rất nặng nề. Làn hơi ấm nóng thoang thoảng hương rượu anh đào.
Triệu Nhật Hạ không dám cử động càng không dám thở mạnh. Lại thấy ánh mắt của cô mở to tròn nhìn vào con ngươi sâu thằm của hắn.
"Em..."
Giọng hắn rất trầm:
"Em có gan rên lại lần nữa xem."
"Thần Thần, có phải anh uống rượu?"
"Ừ!"
Hắn buông một tay ra. Bàn tay hư hỏng đó lại nghịch ngợm chui xuống cặp đùi trắng tinh mịn của cô khẽ vuốt ve.
Lúc này hắn thấy cô nhắm nghiền mắt, hắn dừng lại cười, kéo cô ngồi dậy.
"Triệu Nhật Hạ, em đang mơ tưởng tôi làm gì em sao?"
Cô hậm hực thở ra:
"Hừ!"
"Đi thôi!"
"Đi đâu?"
Còn chưa nói xong, hắn kéo hai cô chân quấn quanh eo hắn. Hai tay cô câu cổ hắn. Bế cô ra bên ngoài ban công.
Sau khi thành công đặt cô ngồi trên thành lan can, hắn khẽ chớp mắt rồi ghé sát vào tai cô nói.
"Cho em hai lựa chon."
"Hử?", thật thú vị, Nhật Hạ cũng muốn nghe thử:
"Một là em đồng ý làm vợ tôi."
Nhật Hạ hôn hắn một cái.
"Chụt."
"Còn hai là gì?"
Hắn hôn cô lại một cái mới chịu nói:
"Hai là tôi cho em ngã từ đây xuống!"
Trời ạ!
"Là anh đang cầu hôn em hay đang đe dọa em?"
Lục Thần vẫn ôm chặt lấy cô. Hắn làm sao nỡ buông cô gái nhỏ xuống chứ. Chỉ có điều cô gái này cứng đầu lắm.
Phái dọa cho sợ mới được.
Hắn từ từ cho cô ngã ra phía sau lưng:
"Bây giờ tôi đối ý rồi. Trừ khi là em cầu xin tôi. Nếu không tôi sẽ không lấy em đâu Triệu Nhật Hạ!"
Mà tình cờ, Triệu Nhật Linh đang đi dạo ở trong sân, ngẩng mặt lên thấy hai anh chị đang làm chuyện nguy hiểm.
Nhật Linh la lên:
"Chị, có gì từ từ nói!"
Nhật Hạ nghe tiếng em trai xấu hổ cào cấu ôm chặt Lục Thần, còn vùi mặt vào lòng hắn.
"Triệu Nhật Hạ, chị xuống đây cho em!"
"Chị không có gì... Em đi đi!"
"Anh rể, mau kéo chị em xuống."
Lục Thần buồn cười, hắn nói:
"Chị em không thèm lấy anh. Cho nên anh sẽ không thả chị em xuống đâu!"
Nhật Linh vươn tay, giọng anh kiên quyết:
"Em đồng ý thay chị ấy rồi đó! Anh là anh rể của em. Từ nay về sau, em sẽ không nhận ai khác làm anh rể.
Lục Thần nghiêng mặt, đôi mắt phượng hẹp khẽ chớp.
"Triệu Nhật Hạ, ý em thế nào?"
Cô cười vùi đầu vào trong lòng hắn.
"Em ấy nói sao thì là vậy!"
"Mau gọi chồng đi!"
Mặt Nhật Hạ vừa đỏ vừa nóng. Cô hít một hơi lấy hết can đảm đối diện với ánh mắt hút hồn ấy.
"Chồng!"
Lục Thần búng tay một cái. Pháo hoa hắn chuẩn bị cùng lúc bắt lên bầu trời.
"Đẹp không?"
Nhật Hạ gật đầu mải mê ngắm nhìn pháo hoa. Còn hắn mải mê ngắm nhìn cô.
Đêm ấy, pháo hoa tỏả sáng trên bầu trời. Còn em tỏa sáng trong lòng anh!