Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không cần chờ đến sáng. Người của Lục Thần đã đưa Triệu Nhật Hạ về bệnh viện. Em cô hôm nay làm phẫu thuật xong rồi.
Vì là người của Lục Thần nên bệnh viện ưu tiên cho vào thăm bất kể giờ giấc.
Triệu Nhật Hạ đứng ở ngoài, thông qua lớp kính nhìn thấy em mình đang nằm trên giường bệnh thở oxy.
Thật sự mà nói, Triệu Nhật Hạ không còn nhận ra đó là Triệu Nhật Linh nữa rồi. Toàn thân quấn đầy băng gạc.
Cô đặt tay lên tấm kính. Chạm vào chỗ gương mặt của Nhật Linh.
“Chị xin lỗi! Tất cả là tại chị. Phải chi chị đừng làm người tốt thì sẽ không phải chịu hậu quả như vậy có đúng không?”
Giọt nước mắt lăn dài trên má mang Nhật Hạ quay về tuổi thơ của mình.
Ngày đó, cô và em trai vì ham chiếc bánh choco được quảng cáo ở trên tivi đã lén vào cửa hàng ăn cắp.
Sau đó chạy về nhà nói dối mình do nhặt vỏ chai bán có tiền.
Mẹ cô tin hai chị em. Đến khi chủ quán đuổi đến nơi, hai chị em cô nhất quyết không chịu nhận. Mẹ vì tin hai người mà cãi nhau với ông chủ quán.
Cuối cùng có người khác làm chứng, hai chị em mới chịu thừa nhận. Lúc đó chủ quán đòi mang 2 chị em lên công an. Mẹ của Nhật Hạ đã phải quỳ xuống trước mặt nhiều người van xin, năn nỉ ông chủ.
Quá rõ ràng, từ đó cô không dám nói dối và từ ngày đó cô thề rằng sẽ nói sự thật.
Nhưng kết quả thì sao?
Nhật Hạ tựa cả thân thể vào tấm kính cường lực đó. Rốt cuộc cô sai ở đâu?
Nhật Hạ lấy trong túi mình ra một viên thuốc có tên “Mifepristone” Lục Thần đưa cho cô. Hắn nói chỉ cần uống vào là người mang thai có hiện tượng sảy thai tự nhiên.
Nhật Hạ răng cắn lấy môi:
“Nhật Linh, chị làm vậy có phải ác lắm đúng không?”
Đắn đo suy nghĩ rất lâu.
Cuối cùng, cô mang viên thuốc ném vào thùng rác bên cạnh.
Nhật Hạ quẹt đi nước mắt, kiên cường nói:
“Nhật Linh, chị không muốn làm kẻ giết người. Nhất định sẽ tìm ra một cách vẹn toàn hơn!
…
Lại một đêm thức trắng, Nhật Hạ mang theo tâm trạng lo lắng đến công ty. Dù là vậy, cô bắt nhịp rất nhanh. Công việc nào được giao cũng hoàn thành rất tốt. Làm đến mức quên cả ăn trưa. Buổi chiều cô lại tham dự cuộc họp quan trọng với Lục Hạo.
Lúc về, ngồi trên xe, Nhật Hạ nhắm mắt lại mà ngủ quên lúc nào không biết.
Cô vậy mà vô tình nằm gục lên vai của Lục Hạo. Người đàn ông thấy cô mệt nên không nỡ đánh thức.
Tài xế sợ anh không kịp giờ nên lên tiếng:
“Lục tổng, có cần tôi gọi cô ấy dậy?”
Lục Hạo đưa tay ra hiệu:
“Suỵt! Để yên một lúc!”
“Vậy còn cuộc hẹn với cô Hân thì sao ạ?”
“Cô ấy không trách đâu!”
Đến gần tối, Nhật Hạ bị tiếng điện thoại đánh thức.
Cô mở mắt thấy mình đang tựa lên vai của Lục Hạo mà giật mình. Cô lính qua lính quýnh:
“Xin lỗi Lục tổng!”
Lục Hạo đưa tay xoa xoa cái cổ:
“Hình như em thiếu ngủ lắm thì phải?”
Nhật Hạ gật đầu:
“Dạ vâng. Do mấy nay lo cho em trai. Xin lỗi Lục tổng, tuyệt đối không có lần sau!”
“Không gì. Em đợi tôi một chút. Tôi vào gặp vị hôn thê.”
Khi Lục Hạo mở cửa, thân ảnh cao lớn thoải mái bước ra.
Ở bên trong tài xế nói với cô rằng:
“Sếp Lục đối với ai cũng dịu dàng và chu đáo. Tôi thật sự ngưỡng mộ vị hôn thê của anh ấy!”
Nhật Hạ cũng công nhận điều đó, cô muốn ra ngoài thích thở một chút vô tình thấy ở dưới chân có món quà.
Nhật Hạ cầm lên nhanh chóng đuổi theo Lục Hạo:
“Sếp, anh bỏ quên…”
Vừa đuổi đến, cô nghe thấy tiếng khóc:
“Lục Hạo, anh rõ ràng biết đó không phải con mình nhưng vì sao vẫn nhất quyết lấy em?”
Nhật Hạ lùi bước về sau.
“Đứa con trong bụng không phải của Lục Hạo sao anh ấy vẫn chịu trách nhiệm? Không lẽ vì gia tài nhà họ Lục?”
Trong lúc đầu óc đang sắp xếp lại thông tin thì Lục Hạo âm trầm bảo:
“Nếu không thương em, anh sẽ không làm vậy?”
Người con gái đó lắc đầu:
“Lục Hạo, xin lỗi. Chúng ta không thể kết hôn!”
Người con gái đó bỏ đi. Bỏ mặc Lục Hạo đứng đó.
Người đàn ông quay lưng lại, thấy Nhật Hạ đang đứng cầm túi quà:
“Em nghe hết rồi?”
Nhật Hạ gật đầu: “Sếp yên tâm. Em sẽ không nói chuyện này với ai.”
Lục Hạo bước đến gần cô:
“Nếu đã biết thì…”
Nghe đến đây, cô toát mồ hôi lạnh. Sợ rằng mình lại bị người đàn ông trước mặt ném xác cho cá ăn.
Nhật Hạ nhát gan quỳ xuống: “Lục tổng tha mạng!”
Lục Hạo xoa đầu cô: “Tôi chỉ nói em đi uống rượu cùng tôi mà thôi!”
Đến nửa đêm, Nhật Hạ loạng choạng bước về phòng trọ mà Lục Thần thuê cho cô.
Vừa mở cửa cô giật mình khi thấy người ngồi bên trong chính là ác ma Lục Thần.
Triệu Nhật Hạ vừa định bỏ chạy thì một bàn tay to lớn vươn ra ngăn cản cô đập đầu vào cửa. Thân thể to lớn của người đàn ông ôm cô vào lòng.
Lục Thần dụi mặt vào cần cổ của Nhật Hạ:
“Bảo em đi phá hỏng chuyện của Lục Hạo. Nhanh như vậy em đã làm được. Còn uống rượu cùng hắn ta. Nói đi hắn đã làm gì em rồi?”
“Sao anh lại vào đây được?”
“Chỗ này là của tôi. Em cũng là của tôi. Tôi muốn vào khi nào là quyền của tôi!”