Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi Quỷ Tiêu thu thập đủ thần khí, gặp được Nam Vô Nguyệt đang trong hình dạng đứa trẻ, hắn không có lòng trắc ẩn như Hoa Thiên Cốt, dứt khoát vung tay chém hắn ta, có được yêu thần lực.
Có yêu thần lực của minh vương quỷ chủ trong tay, từ đây hắn chính là kẻ mạnh nhất trong lục giới, khắp trời đất cũng không có ai có thể ngăn cản hắn được. Hắn trở thành thần của thế giới này, hắn chính là tạo hóa. Ước mơ minh giới tha thiết bấy lâu sắp được thực hiện, lịch sử sẽ được đổi thay từ đây.
Trong các đời minh vương, quan trọng nhất chính là sinh được quỷ chủ đời sau, mà quỷ chủ đời sau phải đầy 15 tuổi, đó cũng là lúc nguyên minh chủ đến lúc lâm chung, tân chủ kế vị chính là ngày sinh mệnh nguyên chủ kết thúc.
Ngàn vạn năm qua, minh giới đều luân chuyển theo quy tắc này, cho nên mỗi một minh chủ có thể sống lâu hay không đều tùy thuộc vào tuổi của người thừa kế.
Lúc phụ thân Quỷ Tiêu được 300 tuổi thì hắn được sinh ra, qua 15 năm, nguyên minh chủ mất đi trong rừng cây sinh mệnh Quỷ vương, Quỷ Tiêu kế vị. Lúc Quỷ Tiêu 20 tuổi thì gặp Bạch Liên, vô tình có Thiên Tầm, qua 15 năm, Quỷ Tiêu đã 35, cũng đã đến thời khắc sinh mệnh của hắn kết thúc.
Quỷ Tiêu cho gọi Thiên Tầm vào rừng cây sinh mệnh minh vương, hắn ngồi xếp bằng dưới tàng cây sinh mệnh. Cây đó rõ ràng đang trong thời kì khỏe mạnh vậy mà lại mang hình dạng của một cây đại thọ hấp hối, cành lá vốn xanh biếc giờ đều hóa màu tro đen, nhưng có rất nhiều tia sáng không ngừng tỏa ra từ rễ cây chạy đến mỗi nhánh cây, khiến cho cây đó phát ra ánh sáng trong suốt.
Trên đầu Quỷ Tiêu vẫn có một vòng sáng lam u ám, vẫn là dung mạo tuyệt thế, long cẩm bào minh chủ quỷ trên người dù ở nơi tối nhưng vẫn lóa mắt như trước. Một người diễm lệ như vậy, dù đại nạn đang ụp xuống nhưng hoàn toàn không có chút nản lòng nào, ngược lại lại có mỹ cảm lóa mắt.
Tận sâu trong lòng Thiên tầm vẫn khó chấp nhận được sự thật hắn chính là cha nàng, không có sự ấm áp của gia đình muốn bồi đắp tình thân, nói vẫn dễ hơn làm.
Quỷ Tiêu nghe thấy động tĩnh, chậm rãi mở cặp đôi mắt phượng, hắn lạnh nhạt nhìn về phía Thiên Tầm, vẻ mặt đạm mạc đó có vài phần giống với Bạch Tử Họa. Hắn nhìn Thiên Tầm rồi chậm rãi nói: “ Ta biết con tuy thân ở địa phủ nhưng lòng chưa hẳn đã ở đây. Nhưng một người dù thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi số mệnh của mình, không thể vì có suy nghĩ khác mà trốn tránh trách nhiệm.
Con phải rõ ràng, một quỷ chủ của minh phủ nếu không thể đảm đương trách nhiệm, vậy sinh tử luân hồi của nhiều người, bao nhiêu oan hồn khổ quỷ, ai chịu trách nhiệm cho họ đây? Minh giới tuy bị cái gọi là chính phái khinh thường nhưng nơi này chính là mấu chốt của lục giới, nó cùng một nhịp thở với nhân gian, hỗ trợ lẫn nhau, khong thể thiếu bất kì ai.
Tuổi thọ ta đã tới, trọng trách của minh giới sẽ được chuyển giao cho con. Ta biết con luôn suy nhược, lo mình không thể đảm trương được vị trí quan trọng này nên mới kiên trì lấy yêu thần lực, chuyển hóa trong cơ thể ta rồi mới truyền cho con, con có thể thoải mái sử dụng.”
Dứt lời, một tia sáng vàng làm rách dấu ấn quỷ vương trên trán Thiên tầm, một tia máu từ ngón giữa của quỷ vương bắn thẳng đến giữa trán Thiên Tầm. Thiên Tầm lập tức cảm thấy một nguồn lực cuồn cuộn không ngừng rót vào cơ thể mình, thẩm thấu vào tay chân, tất cả sự vật xung quanh phảng phất đều nằm trong sự khống chế của nàng, chúng quỷ ở địa ngục đều thành thần tử dưới chân nàng, nàng thành quỷ chủ của đại phủ nhất hô bá ứng!
Đem yêu thần lực truyền cho Thiên tầm, thân hình Quỷ Tiêu dần dần mờ đi, phảng phất từ bốn phía rừng minh vương, Thiên Tầm nghe hắn dặn dò lời cuối: “ Quỷ Cơ, con đã là quỷ chủ, mang trách nhiệm trọng đại trong mình, đừng sử xự như một cô bé để nắm quyền. Con cũng đừng oán hận ta đã giết Bạch tử Họa, trong lòng hắn từ đầu tới cuối đều không có con. Mẫu thân của con vẫn còn sống, nàng ấy là Bạch Liên, ở trong cung Nguyệt Lượng.
Lúc trước không nói với con vì sợ con suy nghĩ nhiều, hiện giờ ta mất, con phải biết trên đời này mình vẫn còn người thân, không đến mức quá đau khổ.
Nhớ kĩ lời ta nói, Quỷ Cơ, chớ quên trách nhiệm của bản thân, con đã lớn rồi, con đường phía trước con phải kiên trì tự bước tiếp.”
Âm thanh đó càng lúc càng tản đi khắp bốn phía, Thiên Tầm cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể mình nhưng trong lòng lại trống rỗng vô cùng.
Đúng như Quỷ Tiêu nói, nàng không thể trốn tránh số mệnh của bản thân, bất kể trong lòng nghĩ gì vẫn phải chịu trách nhiệm, nếu không cuộc sống này sẽ tàn nhẫn đáp trả lại, buộc mình phải trả giá thảm khốc.