Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Cô Vương đã hạ lệnh đem những người có liên quan chu di cửu tộc......"
"Không cần liên lụy đến những người khác, chỉ cần trừng phạt người chủ mưu là được rồi."
"Nhưng những người khác cũng là đồng phạm......"
"Vương, ngươi thích ta sao?"
"Hương Hương......, "
Lam Bán Hương giống như con mèo nhỏ yêu mị vùi vào trong ngực của hắn, đáng thương nói: "Nếu như ngươi thật sự thích ta, hãy thả những tú nữ trong hậu cung về nhà đi, để cho các nàng tự do kết hôn, ngươi đã có ta rồi, cần gì phải trễ nãi hạnh phúc của người khác?"
Hắn cũng có suy nghĩ này, nhưng lại không thể can đảm nói ra như nàng.
"Ngươi thử nhìn xem, hậu cung chính là như vậy, ngươi cũng không biết khi nào lão bà và hài tử của mình sẽ bị những thiếp thân khác hãm hại, người trong nhà cứ như vậy tự giết lẫn nhau, có một người bên gối lòng dạ độc ác như vậy, ngươi ngủ sẽ được an tâm sao?"
Tát Cách Hán vẫn im lặng không nói.
"Ở chỗ của ta có một lão bà,một lão công cùng chung tay xây dựng gia đình hạnh phúc, sau đó sinh ra một đứa trẻ, căn bản không có cái gì gọi là mưu sát hay đấu tranh, ta biết ngươi cũng không thích như vậy, nên vẫn chưa lập hậu cung, đã như vậy ngươi cũng không cần hậu cung rồi."
"Ngươi cũng biết cái ý tưởng này sẽ dọa sợ các lão thần bảo thủ kia mà, bọn họ rất có ý kiến đối với ngôi vị hoàng hậu, nếu bây giờ họ nghe được ngươi giựt giây Cô vương hủy bỏ hậu cung chỉ sủng một mình ngươi......"
"Vậy thì thế nào? Ta muốn lão công của ta chỉ hết lòng với ta thì có gì sai?"
"Vậy còn ngươi?"
"Ta cũng vậy! Cả đời ta chỉ biết yêu một mình ngươi, lòng của ta, thân thể của ta đều sẽ thuộc về ngươi, chỉ cần ngươi không phản bội lời thề phu thê giữa chúng ta, ta nhất định sẽ không phản bộ ngươi dù chỉ một ngày."
Nàng hất cảm lên khẩu khí kiên định nói, cho tới bây giờ nàng cũng không cảm thấy hôn nhân là trò đùa, nếu như nàng nguyện ý thừa nhận người nam nhân này, muốn gả cho hắn, cũng đã gả cho hắn, dĩ nhiên nàng sẽ hoàn toàn chiếm đoạt hắn.
"Ngươi cứ thích Cô vương như vậy sao?"
Nàng vốn cho rằng hắn sẽ cảm động mà nguyện ý nói hủy bỏ hậu cung, nhưng không ngờ lại nghe hắn nói như thế.
Nàng tức giận nằm xuống giường, đắp chăn lên đưa lưng về phía hắn, "Nô tì mệt mỏi, không tiễn!"
Trong lúc nàng cho rằng hắn sẽ bỏ đi, thì bất chợt nàng bị một đôi tay duỗi đến hung hăng ôm chặt lấy.
"Ngươi ——"
"Ngươi nói được phải làm được, muốn hoàn toàn chiếm được tất cả tình cảm của Cô vương." Giọng của hắn khàn khàn thì thầm bên tai nàng, "Để Cô vương xem ngươi có bao nhiêu năng lực để đoạt được tâm Cô vương!"
"Không cần! Ngươi không đồng ý với ta, thì đừng đụng vào ta...... A! Thật đau......"
Nàng giống như một con cừu con đang đợi làm thịt, bị đè ngã xuống giường, bàn tay nam nhân bắt được nàng, cầm cánh tay mảnh khảnh của nàng áp lên sau cổ, cả người ngồi ở trên đùi của nàng, làm cho nàng giống như cánh bướm nằm trên tiêu bản (vật thí nghiệm) không thể động đậy được.
Một bàn tay to lớn thô ráp vuốt ve bộ ngực sữa đang run rẩy của nàng, sự xấu hổ cùng tức giận như thủy triều (nước dâng) tràn ngập trái tim nàng, nhưng không thể vùng vẫy được.
Không riêng gì vuốt ve, nàng cảm thấy đôi môi nóng như lửa của hắn cũng gia nhập vào công kích chiến trường, nàng muốn kháng cự đầu lưỡi nóng như lửa đang liếm láp trên nụ hoa căng cứng của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết chảy ra một tần mồi hôi mỏng, nàng cắn chặt môi dưới để mình không phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.
Nhưng Tát Cách Hán cũng biết, hắn sẽ không cho phép đứa bé được ra đời, bởi vì hắn rõ hơn ai hết, một vị hoàng tử mà mẫu thân của nó không có thân phận cao quý, sẽ nhận được sự kì thị và lạnh nhạt lớn đến mức nào.
Đứa con của hắn chỉ có hoàng hậu mới được sinh ra.
Mà vị Yêu Cơ hoàng hậu này *, mới vừa rồi còn cao ngạo tuyên thị (tuyên bố công khai) như vậy, yêu cầu hắn đối với nàng chân thành, không cho phép hắn có nữ nhân khác, chỉ cần hắn không phản bội nàng, nàng cũng sẽ không phản bội hắn.
(*chỗ này mình không rõ lắm, vì mình edit ngang, không có đọc mấy chương trước.)
Cam kết cả đời như vậy đã chạm sâu vào đáy lòng của hắn, hắn cũng khát vọng có một hôn nhân như vậy, hai người, không có người nào tổn thương người nào, người nào phản bội người nào, thương yêu lẫn nhau, chỉ có hai người, đầu bạc răng long.
Mẫu phi hắn chết đi cũng bởi vì không lấy được cái cam kết như vậy, cuối cùng ngậm oán mà chết, đến cuối cùng vẫn không cách nào lấy được toàn bộ sự sủng ái của phụ hoàng.
Cũng giống như hắn, chỉ sau khi hoàng huynh hắn ra đi, hắn mới miễn cưỡng nhận được một chút sự chú ý của phụ hoàng.
Vậy mà trong sự chú ý này, lại tràn đầy sự mong đợi và áp lực, hoàn toàn không có tình cảm cha con đơn thuần.
Từ đầu đến cuối hắn hoàn toàn không thể lấy được toàn bộ tình cảm của người hắn yêu, vĩnh viễn chỉ nhận được một phần nhỏ, toàn bộ tình cảm của mẫu phi hắn giành cho phụ hoàng, phụ hoàng giành toàn bộ tình cảm cho thất huynh, vậy còn hắn?
Khi hắn nghe được tiểu nữ nhân kinh hãi thế tục luôn theo sát hắn muốn toàn bộ tình cảm của hắn, hơn nữa còn nói chỉ cần hắn nguyện ý, cũng sẽ hoàn toàn có được nàng.
Đây là lần đầu tiên có người nguyện ý cho hắn toàn bộ tình yêu.