Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: kaylee
Buổi sáng hôm sau lúc tỉnh lại, Lam Bán Hương toàn thân cao thấp không có một chỗ không chua xót.
Tất cả đều do nam nhân dâm đãng đó ban tặng, nói gì quân vô hí ngôn (vua không nói chơi), vẫn làm tới trời sáng mới bằng lòng bỏ qua.
Còn nói lúc trước nàng lời thề son sắt như vậy yêu cầu hắn cho nàng tất cả sủng ái mới nguyện ý lưu lại, cho nên hiện tại nếu là nói không chịu nổi cũng quá mất thể diện.
Xem ra buổi tối mỗi ngày người nam nhân kia đều sẽ uống loại thuốc bắc kỳ quái đó, nhất định là cái loại thuốc bổ đặc chế trong cung đình cổ đại đó, đặc biệt cho những vị Vương ban ngày vất vả vì quốc gia, buổi tối vì gia lý (vợ) bán mạng uống.
Không biết có thuốc bổ đặc biệt dành cho Hoàng Hậu dùng bổ thân thể không đây?
"Ba ngày trước Vương ban xuống Thánh chỉ nói là muốn ăn mừng đại hôn (đám cưới), cho nên đại xá thiên hạ, kể cả tù binh lúc trước bắt được, cũng đều có thể lấy tiền đến chuộc theo thân phận lớn nhỏ của từng người, hiện tại hầu hết tất cả con tin đều được thả, một số không có người thân liền ở lại Nhật quốc, đời đời kiếp kiếp không cho phép làm quan làm tướng, chỉ có thể làm dân chúng bình dân." Tiểu Trà báo cáo với Lam Bán Hương.
"Rất tốt, mười nữ nhi kia của Tả Tướng quân thì sao?"
Lam Bán Hương học chút phong nhã của cổ nhân, ở dưới một gốc cây cây đa lớn dọn lên bàn ghế, sau đó bắt đầu phẩm trà, thưởng thức bánh ngọt ngự trù (đầu bếp của hoàng cung) tỉ mỉ làm ra.
"Nghe nói Tướng quân phu nhân vừa nhìn thấy Tướng quân dẫn theo mười tiểu mỹ nhân trở về, thiếu chút nữa là hưu phu (bỏ chồng) rồi, sau lại nghe nói là Vương sắc phong (*) làm nữ nhi, cho nên liền hết chuyện, còn nói muốn thay mười nữ nhi này tìm nhà trong sạch gả đi."
(*) sắc phong: vua thông qua những nghi thức nhất định để ban tặng tước vị, phong hiệu cho quan, người thân, ngoại tộc
"Ừm! Nữ nhân thông minh, nếu là ta cũng sẽ làm như vậy." Sớm một chút gả những nữ nhân có khả năng sẽ biến thành tình địch của mình đi mới là chuyện đúng đắn!
Tiểu Trà ở bên cạnh cầm cây quạt nhẹ lay động, cây quạt này Hoàng Hậu nương nương thiết kế rất đẹp, chẳng những dễ dàng thu, hơn nữa phía trên còn có thể viết chữ, vẽ chút ít hoa cỏ, vừa đẹp vừa có thể mang đến mát mẻ.
Vị Hoàng Hậu nương nương này thật là khiến người ta kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng) nha! Hình như mỗi lần đợi ở bên cạnh nàng cũng sẽ có rất nhiều chuyện làm người ta kinh ngạc còn có kiến thức đặc biệt có thể học tập.
Chính là chiêu lợi dụng tù binh đổi tiền đó, chẳng những có thể không cần máu chảy thành sông, cũng không cần gánh gánh nặng cuộc sống của những tù binh chiến tranh này, càng không cần lo lắng bọn họ mang đến rối loạn cho xã hội, phải biết lúc trước thường thường có tù binh chiến tranh trốn chạy ở trong dân gian cướp của, tạo thành sợ hãi rất lớn cho người dân.
"Nương nương thật là lợi hại! Như vậy chẳng những có thể không cần giết chết những tù binh kia, lại còn có thể thu được tiền chuộc của Nguyệt quốc, nghe Trương tổng quản nói quốc khố của chúng ta lập tức có nhiều thật nhiều tiền nha!"
Trương tổng quản là tổng quản mới của hoàng cung, lúc trước Lam Bán Hương đi dạo ở trong hoàng cung, đang lúc nghĩ tới muốn như thế nào biến hoàng cung lớn như vậy thành một nơi tương đối thoải mái cho người ở, lại gặp phải Trương Bán Thiêm bị mấy cung nữ sắp "Cái đó".
Loại hình ảnh chúng nữ đè một nam này đối với nàng coi như thay mặt phái nữ thời đại mới mà nói, cũng thật là quá mức kích thích, hại ánh mắt của nàng mở thật to, vô cùng hồi hộp muốn xem tiếp đoạn sau.
Nào biết nam tử đó mặt đỏ lên, liều mạng muốn đẩy những cung nữ như sài lang hổ báo (ví với bọn người gian ác) kia ra, vừa nhìn thấy nàng ở phía sau cây nhìn lén, thế nhưng lại bất chấp tất cả lớn tiếng kêu: "Hoàng Hậu nương nương!"
Thỉnh thoảng, loại thân phận quyền lực này thật sự là dùng rất tốt, bởi vì cho dù ngươi không muốn sử dụng, nhưng chỉ cần nắm ở trong tay, vị trí ngươi đang giữ kia kia, đương nhiên chính là sẽ có người bên cạnh thay ngươi tuyên dương, thay ngươi lợi dụng.
Cũng bởi vì thân phận của nàng cao nhất hậu cung. Cũng bởi vì Trương Bán Thiêm này đủ may mắn, đủ cơ trí, đoán được một thân quần áo của nàng đại biểu cho thân phận gì, cho nên liền bảo vệ được trinh tiết.
Về phần tại sao sau này Lam Bán Hương lại sẽ cất nhắc nô tài nho nhỏ hắn kia trở thành Đại Tổng Quản, có một điều kiện rất quan trọng, đó chính là — dáng dấp của Trương Bán Thiêm này thật sự là có đủ mềm mại, thoạt nhìn liền rất muốn khi dễ hắn một phen.
Nếu như không phải vì ngại thân phận Hoàng Hậu, nàng thật đúng là muốn cùng đám cung nữ kia cùng nhau đùa giỡn hắn!
Năng lực làm việc mạnh lại lớn lên vui tai vui mắt như vậy, không cần phải nói đương nhiên là thu làm thành người của mình.
"Ít nhất so với chết tốt hơn chứ? Thật không hiểu chiến tranh có gì tốt, đáng thương còn không phải là những dân chúng này sao?" Lam Bán Hương thở dài, mọi người hòa bình sống qua ngày không phải rất tốt sao?
"Nhưng Vương hắn muốn chiến tranh cũng là bất đắc dĩ đó! Lại nói Hoàng Hậu nương nương không thích chiến tranh, Vương hắn cũng không có lại nhắc đến, gần đây chính sách nỗ lực phát triển cũng được tiến hành rất thuận lợi, trên mặt Vương cũng có được nụ cười rất khó thấy, đây cũng là bởi vì nương nương, Vương thực vô cùng thương yêu nương nương đấy......"
Không để ý tiểu Trà ở bên tai cằn nhằn liên miên nói Vương đối với nàng tốt nhiều thế nào, chưa từng gặp qua Vương đối với những nữ nhân khác có tốt hơn như này, mọi việc tốt như thế, Lam Bán Hương lẳng lặng nhìn trăng sáng trên trời, chính mình không thể tin được trăng sáng bây giờ thấy được thế nhưng lại giống trăng sáng ở hiện đại.
Mà một thời đại không có điện, không có đồ vật hiện đại, không có điều hòa nhiệt độ, không có lò sưởi, thậm chí không có tủ lạnh, tưởng chừng như con người không thể sống được, nhưng ngoài việc chưa tìm được Mộc Thanh Tư ra, nàng lại càng ngày càng không muốn trở về.
Bởi vì nơi này mặc dù không có gì cả, lại có hắn.
Tối hôm nay trăng sáng thật là xinh đẹp! Lam Bán Hương duỗi lưng, sau đó nhìn chằm chằm cây mai trong sân, nghĩ tới không biết từ lúc nào sẽ nở hoa mai?
Có lẽ có thể tới luyện chế ít rượu mai!