Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm sau, vì tối hôm qua nàng mệt quá nên đã ngủ quên mất.
Xuân Liên thấy vậy liền cho người tạt nước để nàng tỉnh dậy.
"Á." Một dòng nước đột nhiên đổ xuống người khiến đàn giật mình bừng tỉnh, khi này nàng mới biết là mình đã ngủ quên, nàng vội vàng đứng dậy cúi đầu xin lỗi: "Ta thật sự không cố ý ngủ quên đâu, ta xin lỗi."
"Không cố ý nghĩa là ngươi đang chống đối ta cho phải không? Hình như vả miệng không có tác dụng với người nhỉ?" Nàng ta nhếch mép mỉm cười khiến nàng run sợ: "Vậy thì... người đâu, lấy roi ra đây cho ta, ta phải đánh cho nó tỉnh ra mới được."
Chỉ vài giây sau, bọn họ đã ép nàng quỳ xuống đất, còn trên tay Xuân Liên thì cầm một chiếc roi đi đến chỗ nàng.
Thật ra nàng cũng từng bị đánh nhiều lần nhưng lần nào cũng không khỏi sợ hãi và run rẩy. Khi ở lãnh cung nàng cứ tưởng đó đã là địa nục trần gian rồi, không ngờ... như này mới gọi là sống không bằng chết, sống một cách hèn hạ.
Không những nàng phải bị hành hạ, chịu nhiều đau khổ còn bị một nam nhân lạ làm vấy bẩn, mất đi sự trong trắng.
Nhiều lúc nàng tự hỏi, ông trời thật sự không có mắt sao? Tại sao lại đối xử với nàng như vậy?
Nàng quỳ dưới đất, cơ thể không ngừng run rẩy và sợ hãi, chưa có lúc nào nàng lại tuyệt vọng mà muốn chết như lúc này cả. Nàng thật sự cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nếu cứ sống như vậy... thôi thì chết quách đi cho xong.
Nàng thầm nghĩ: Mẫu hậu, con thật sự rất xin lỗi người, người đã nhường lại sinh mệnh cho con vậy mà... Con thật sự không thể chịu nổi nữa rồi. Đau đớn, nhục nhã và hành hạ... con thật sự không chịu nổi nữa. Xem ra... con không thể giúp mẫu hậu sống phần đời của người rồi.
Nàng mím chặt môi đến bật máu, cố gắng ngăn cho nước mắt không chảy ra nhưng khi Xuân Liên nâng cằm cô lên, một dòng nước ấm nóng đã rơi ra từng trong hốc mắt nàng.
"Ô hô! Cuối cùng cũng khóc rồi sao? Ta còn tưởng ngươi không biết sợ hãi, không biết đau, không biết khóc là gì chứ. Sao? Muốn cầu xin ta?" Nàng ta bật cười lớn và nhìn nàng với đôi mắt đầy giễu cợt.
Nàng nghẹn ngào nói: "Đúng vậy, ta cầu xin ngươi, đánh chết ta đi! Được không?"
Xuân Liên có hơi giật mình, nàng ta đứng dậy nhìn nàng chằm chằm rồi lại nhếch mép: "Đánh chết? Sao ta có thể để ngươi... chết một cách đơn giản như vậy?"
Nàng ta vung roi lên cao sau đó...
"Chát!" Một âm thanh vô cùng vang tai, nghe thôi đã cảm thấy rùng mình.
Nó cứ lập đi lập lại như vậy, vô cùng đau đớn nhưng nàng vẫn cắn răng, ngậm họng, không than khóc.
...
Hôm nay Mục Vân Kiêu đã mượn cớ vào cung thỉnh an thái hậu và hoàng thượng để tìm nàng.
Dù sao bây giờ hắn đã suy nghĩ kĩ rồi, không chỉ vì tìm nàng mà làm kinh động đến nhiều người, chỉ cầm âm thầm tìm kiếm, có duyên ắt sẽ gặp lại.
Nhưng hắn không có một manh mối nào nên chỉ đành quay lại chỗ cũ, hắn cứ đi vòng quanh, vòng quanh, đột nhiên nghe có tiếng ồn ào, âm thanh chan chát rất vui tai.
"Tiếng roi sao? Ở đây sao lại có người dụng hình?" Đôi mắt hẹp dài của hắn nheo lại sau đó đã đi theo tiếng roi.
Hắn muốn xem xem rốt cuộc là chuyện gì nên đã nhảy lên mái ngói xem thử.
Hắn nhìn thấy phía dưới có người đang bị đánh nhưng có rất nhiều cung nữ vây quanh nên hắn không nhìn rõ người bị đánh là ai, chỉ yên lặng mà quan sát.
Một lúc sau, cung nữ giải tán hết, người kia đầy máu me nằm gục xuống đất, hắn vẫn không nhìn rõ rốt cuộc là ai, vì tò mò nên hắn vẫn nán lại.
Rốt cuộc người phía dưới đã làm gì sai mà bị đánh đến mức thương tích đầy người?
Đến khi A Hạnh đến đỡ nàng dậy, hắn ngạc nhiên mở to mắt ra nhìn nàng.
Gương mặt vô cùng quen thuộc nhưng đầu tóc rũ rượi, hơi thở yếu ớt, y phục trên người đều bị nhuốm một màu máu đỏ tươi. Hắn chợt nhíu mày lại, hai tay siết chặt, sau đó không hiểu vì sao lại bỏ đi mất.
A Hạnh đỡ nàng dậy, khóc lóc vô cùng thảm thiết: "Phương Nghi! Phương Nghi! Muội ổn không vậy? Hay là ta đi tìm thái y?"
Nàng lại mỉm cười: "Muội không sao? Hơn nữa thái y sẽ chịu trị thương cho một nô tì như muội sao?"
"Nhưng mà muội bị thương nặng quá..."
Nàng cố gắng ngồi dậy, ngắt lời A Hạnh: "Không sao, băng bó lại và thoa một ít thuốc sẽ mau khỏi thôi."
"Thuốc đó chỉ dần cho những vết thương nhẹ, nặng như muội thì làm sao mà khỏi được?" A Hạnh ôm nàng vào lòng rồi lại thở dài: "Sao phải khổ như vậy chứ? Xuân Liên đó đúng là ác độc, cứ thích nhắm vào muội, rõ ràng muội rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, cũng đâu đụng chạm gì đến ả. Nộ lệ ngoại quốc thì sao chứ? Rõ ràng là ganh tị với nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn của muội." A Hạnh tức giận nói một mạch, nàng có muốn cản cũng không kịp.
"Đừng để Xuân Liên nghe được, không hay đâu. Tỷ đỡ muội vào trong có được không?"
"Được rồi, để ta giúp muội."