Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ ngày đó trở đi, mối quan hệ của Ngân và My càng ngày càng gay gắt, sợ hai người lại cãi nhau, chị Khuê bảo Ngân chuyển qua phòng chị ở một thời gian, khi nào đỡ căng thẳng thì lại về.
Chị Ánh bê nồi khoai lang luộc từ dưới bếp lên phòng, vừa mở nắp vung ra thì hơi nóng thi nhau bay hết ra ngoài, Ngân cũng tính làm lành với My, cô đứng dậy đi sang phòng cũ của mình, ngó đầu vào từ cửa sổ.
- Sang ăn khoai lang.
My không trả lời làm Ngân tức lộn cả ruột gan bỏ về, chị Khuê chọn một củ khoai ngon nhất trong đấy đưa cho Ngân.
- Nó không sang à?
- Không ạ.
- Không sang thì thôi kệ nó đi, thù dai vãi.
Chị Khuê cắn một miếng khoai to, xuýt xoa vì nóng nhìn Ngân hỏi:
- Thế thằng kia nó làm gì mày à?
Ngân ngồi kể hết đầu đuôi câu chuyện, bắt đầu từ ngày đầu tiên gặp, bị sàm sỡ, sau đó là đến những chuyện xảy ra gần đây, Ánh với Khuê vừa nghe vừa gật gù, thế mà khi Ngân kể xong câu chuyện thì ba người cũng ăn hết cả cái nồi khoai to đùng rồi đấy.
- Sao mày không giải thích với nó?
- Em giải thích rồi, mà nó không tin.
- Ừ, kể ra cũng khó nhỉ.
- À, mày không ở phòng cũ, nhưng mày có thấy dạo này con Miên nó cứ sao sao không?
Ngân nhăn nhăn mũi dọn những vỏ khoai lang bị rơi ra ngoài.
- Sao sao đâu, em thấy vẫn bình thường mà.
- Nó dạo này lạ lắm, không thấy phải đi tiếp khách, cứ ở trên phòng cậu Lâm suốt.
- Cậu Lâm nào hả chị?
- Là cái thằng hôm nó bị đánh nhập viện tới thăm đấy.
Ngân nhìn ra ngoài cửa sổ, cố nhớ xem người đó có hình dáng thế nào, hóa ra là người đàn ông nhìn đàng hoàng đạo mạo hôm trước.
Linh ngồi giải đề thi thử trong phòng, nghịch nghịch bàn tay không mấy mềm mại của mình, thì phát hiện ngón tay út có một cục tròn tròn như cục thịt thừa. Đúng lúc đó anh Việt vào phòng, Linh liền chỉ cục thịt đó cho anh Việt xem.
- Anh nhìn xem, em có cục thịt thừa này.
Việt vừa nhìn thấy cục thịt thừa mà Linh chỉ ở trên ngón tay út, anh phá lên cười nhìn cô em gái.
- Đây là hạt cơm, không phải cục thịt của cô đâu ạ.
- Hạt cơm á?
- Ừ.
- Thế nó cứ mãi trên tay em thế này à, cắt đi được không?
- Cắt đi nó lại mọc cái khác, anh mách cho em một mẹo thế này, khi nào có đám ma, thấy người ta rải vàng xuống đất thì nhặt lấy một thỏi, sau đó dắt vào cạp quần này, kiếm cái quần nào lỏng chun một chút, không để ý đến nó, khi nào nó rơi thì hạt cơm cũng tự biến mất.
Việt vừa nói vừa cười, Linh nửa tin nửa ngờ cái mẹo của anh trai.
- Thật đấy?
- Ơ, thật nị, không tin em ra hỏi bố xem.
Linh sờ sờ cái hạt cơm trên tay:
- Em kiếm đâu ra cái quần nào lỏng chun mà nhét vào được.
- Lên mượn quần của bà ý.
- Ui, thôi, nhìn cái style của bà sợ chết đi được. Mà vàng của người chết em cũng sợ lắm, nhỡ chẳng may người ta nghĩ em ăn trộm rồi theo em đòi lại thì phải làm sao. Còn cách nào khác không anh?
- Anh biết mỗi cách đấy thôi.
- Chán kinh.
Khang mới bị tai nạn xe, mặt cậu bị áp xuống mặt đường nên sưng húp cả một bên má, ngày nào đến trường cũng đeo khẩu trang kín mít, rồi ngồi lì trong lớp không dám gặp ai.
- Tai nạn thế mà không chết à?
Vũ nhét cặp sách vào trong ngăn bàn, quay đầu xuống hỏi thằng bạn thân của mình ở bàn cuối, Khang đau đớn đưa tay ôm hai má của mình.
- Đây có phải là câu hỏi của con người không vậy?
Linh tủm tỉm cười, sau khi chép nốt đoạn phân tích trong văn mẫu vào vở soạn văn, cô quay xuống nhìn cái má sưng húp như bị ong đốt của Khang tặc lưỡi một cái.
- Có đi từ nhà đến trường thôi cũng ngã sứt sẹo cả mặt ra, chả được cái tích sự gì. Thế mà cứ kêu tôi theo cậu về nhà, nhìn bộ dạng cậu thế này tôi dựa dẫm làm sao được.
Khanh chớp chớp hai mắt.
- Tôi dựa dẫm vào cậu cũng được mà.
- Cậu có còn là đàn ông không?
Ngân đứng trước cửa một hiệu sách to, cô em gái ở đầu dây bên kia đang gọi điện nhờ mua hộ quyển sách tham khảo.
- Sách có bìa như nào? Tên gì?
- ...
- 100 đề thi thử Đại học môn Toán năm 20xx. Trời, có đến cả 4, 5 quyển có tên thế này, tao biết được là cuốn nào?
Ngân trợn mắt nhìn đống sách tham khảo cao ngất trước mặt, Linh lại thuộc dạng ngu văn, tả bìa sách có mấy hình học không gian với công thức lượng giác, mà bìa quyển sách nào nó cũng có hai cái này hết, Ngân cáu.
- Thôi thôi, tốt nhất mày gửi ảnh qua đây cho tao nhờ.
Ngân thủng thẳng xách túi ra ngoài, vừa đi được vài bước liền thấy Mộc Miên vào ôtô cùng một người con trai, nhìn kĩ lại mới biết là cậu con trai tên Lâm gặp hôm ở viện.
Tự nhiên cô nghĩ, anh trai mình chắc không có cửa rồi, Ngân thở dài một tiếng rồi phóng xe về nhà. Vừa thấy cô về tới cổng, chị Khuê vội vàng chạy ra mở cửa, vẻ mặt nghiêm trọng.
- Sao bây giờ mày mới về?
- Có chuyện gì ạ?
- Vừa nãy con chó của mày tha giầy cao gót của con My ra ngõ, nó nổi điên lên cầm gậy đánh con chó chảy máu mắt rồi, giờ con chó cứ chui vào gầm giường không cho ai động đến cả.
- Sao chị không can?
- Nó như phát điên ý, tao sợ lắm.
Ngân vứt túi xách xuống đất, My vẫn ung dung ngồi ở giường nghịch điện thoại, trong mắt Ngân giờ chỉ có thù hận My, cô hối hận vì mình đã quen biết với người nhẫn tâm như vậy.
Ngân vội vàng quỳ xuống đất, cúi thấp đầu nhìn gầm giường, con chó con nằm co ro ở một góc, một mắt của nó vẫn còn be bét máu, miệng không ngừng kêu ăng ẳng vì đau.
- Tun Tun, ra đây nào, mama về với con rồi đây.
Thấy có bóng người, con chó càng sợ hãi hơn lùi sát vào mép tường đằng sau, sủa inh ỏi. Bất đắc dĩ, cô phải chui hẳn vào trong kéo con chó ra thì bị nó ngoạm cho một phát vào tay.
Nhìn vết thương trên người rồi lại trên mắt của con chó con, Ngân cứ ôm khư khư con chó trên tay ngồi ở ghế nhựa trong sân khóc thút thít. Chị Khuê với chị Ánh chỉ biết đứng nhìn, không nén nổi tiếng thở dài, rồi lại nhìn vào trong nhà, My vẫn ung dung ngồi cắn hạt dưa, chưa khi nào chị thấy My máu lạnh như thế. Không bao lâu sau Văn tới, anh đưa cô cùng Tiểu Màn Thầu tới phòng khám thú y hôm trước xử lý vết thương.
- Em vào nhà đây.
Ngân mặt buồn thiu nhìn anh, Văn giơ tay xoa đầu cô, rồi lại nhìn con chó con đang nằm im trong vòng tay của cô.
- Không được khóc nữa nhé.
Anh vừa nói thế, mắt cô liền long lanh nước, cô mếu máo.
- Vâng.
Anh cứ đứng nhìn theo dáng vẻ mệt mỏi của cô khuất sau bức tường gạch, người con gái anh thương thực ra không mạnh mẽ như bên ngoài cô thường thể hiện.
Những ngày sau đó, chỉ cần một tiếng động nhẹ cũng làm Tiểu Màn Thầu giật mình sợ hãi, kêu oai oái. Ở trường thì không nói, cứ lúc nào có mặt ở nhà là Ngân lại ôm chặt lấy con cún con, hết vuốt ve rồi lại bắt rận cho nó.
My ở trong nhà tắm mãi không ra, Quế cứ đứng ôm quần áo ở ngoài chờ mất gần nửa tiếng đồng hồ, cô ta mất kiên nhẫn tức giận giơ tay đập cửa xuỳnh xuỳnh.
- Mày tắm hay mày chết trong đấy thế hả con kia?
My vẫn gan lì không mở cửa, Quế bên ngoài bị chọc cho tức điên, cứ lấy chân đạp cánh cửa gỗ. Mấy chị em trong hội thấy ồn ào thì chửi vọng ra.
- Hàng xóm người ta sang chửi cho bây giờ, có mỗi chuyện tắm giặt thôi cũng cãi nhau à?
- Con My nó khinh em, em nói mà nó cứ trơ ra không trả lời lại đây này.
Quế lại tiếp tục đập cửa, đang lấy đà đạp thêm một phát nữa thì My ở trong đột ngột mở cửa ra làm Quế mất đà ngã nhào vào trong nhà tắm.
- Á, cái chân ...
My cau cau có có, hai tay đang chống hông nhìn người con gái đang lật đật bám vào cánh cửa đứng dậy.
- Chị quá đáng nó vừa vừa thôi chứ, đây là nhà tắm chung, người vào trước sử dụng xong thì mới đến lượt người sau sử dụng.
- Thế tao hỏi mày, kể cả mày có tắm 3 tiếng trong đấy tao cũng phải đứng ngoài đợi à?
Nhìn dáng đứng thách thức của My, Quế trợn trừng mắt lên nói tiếp :
- Sao? Thái độ lồi lõm với tao à?
My cũng trợn trừng mắt lên nhìn lại, Quế bị thách thức thì nổi điên lên nhào tới tát My tới tấp, mấy người trong hội vội vàng chạy lại kéo ra.
- Điên hết rồi à? Chúng mày không nhường nhịn nhau được một hôm sao?
- Chị xem cái thái độ của nó đi, mày có thích nhìn không?
- Con điên.
My trợn trừng mắt, giằng tay ra khỏi tay người đang giữ chặt mình rồi bỏ vào trong nhà, Quế thì cứ đứng ngoài cửa chửi bới.
Phương Thanh khoanh tay đứng ở cửa phòng hóng hớt, cười khẩy một cái. Chuyện cũng chẳng còn gì đáng nói nữa, nếu như chị Khuê không nhặt được một que thử thai hai vạch trong thùng rác.
- Que thử thai này là của đứa nào?
Ai trong hội cũng lắc đầu không nhận, chuyền tay nhau xem cái que thử thai, mặt chị Khuê càng nghiêm trọng hơn.
- Có bầu thì tiếp khách thế nào được nữa, anh Kiệt mà biết chỉ có nhừ đòn với lão thôi, tao hỏi lần cuối có con nào nhận không?
Ai cũng lắc đầu không nhận, chị Khuê vừa cầm que thử thai vào đến cửa phòng thì nghe thấy tiếng My vọng ra.
- Tôi có bầu rồi... nó không là con anh thì con ai... cái gì... anh lên giường được với tôi rồi giờ anh định trốn tránh trách nhiệm à... thằng khốn nạn.
My vừa khóc vừa gào thét, cô ta điên cuồng ném gối và gấu bông xuống sàn nhà. Giờ đã biết chủ nhân của cái que thử thai này là ai, Khuê không dám nói thêm câu nào nữa, nhẹ nhàng bước chân về phòng mình. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Phương Thanh nhún vai nói với cô bạn đanh đứng bên cạnh.
- Hôm trước thấy đứng ôm hôn thằng nào ngoài cổng, không bầu mới lạ, tưởng ngoan ngoãn thế nào.
- Thế á? Lúc nào đấy?
- Không nhớ nữa, thôi đi vào.
Ngân đứng ngoài cửa nghe cuộc nói chuyện của Chính với My, hai người kia lại xảy ra chuyện rồi, từ lần đầu gặp Chính cô đã thấy anh ta không phải loại đàn ông tử tế gì cho cam, chỉ trách cô bạn mình quá tin tưởng cái miệng dẻo quẹo của anh ta mà thôi.
Sức khỏe của Mộc Miên dạo này không tốt, cô thấy trong người mình lúc nào cũng nôn nao, gặp mùi thức ăn lạ là lại buồn nôn. Cô không phải đi tiếp khách nữa, thay vào đó lúc nào cũng có mặt trong phòng Lâm cho cậu ta sai bảo.
Lâm nằm dài trên ghế xem bóng đá, dù cho cả ngày cậu cũng không mở miệng nói chuyện với cô đi nữa thì cậu cũng không cho cô rời mình nửa bước, điện thoại của cô cậu cũng quản lí.
Đang yên đang lành thì số của Việt gọi tới, không muốn để Mộc Miên nhìn thấy, cậu nhanh tay tắt máy. Liếc mắt nhìn người con gái bên cạnh, cô gần đây có vẻ xuống sắc nhiều, khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, đôi mắt thì lúc nào cũng long lanh nước.
Mộc Miên đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nhớ lại buổi tối hôm cô nói lời chia tay anh, anh đau khổ ngồi thụp xuống vệ đường khóc, cô không thể nào quên được những lời tàn nhẫn mình đã nói với anh, khiến anh phải đau khổ đến nhường nào, là cô không tốt, là cô đã phụ tình yêu của anh dành cho cô.
" Anh ngây thơ quá rồi, anh nghĩ một con đĩ như tôi biết yêu à? Anh nhầm rồi, để tôi nói cho anh biết, tôi chỉ yêu tiền thôi, cậu Lâm có tiền, cậu ta có thể cho tôi tiền, cho tôi tiền mua son phấn, cho tôi tiền chữa bệnh cho mẹ, còn anh thì sao, anh chỉ là một thằng nhà quê, anh cũng chỉ đủ khả năng mua cho mẹ và em tôi được bộ quần áo ngoài chợ rẻ tiền. "
Mộc Miên lau vội dòng nước mắt đang lăn dài trên má, cô đưa mắt nhìn 4 bức tường trong căn phòng rộng rãi mà trống trải, cô nhẹ nhàng nói với Lâm.
- Tôi muốn ra ngoài.
- Ra ngoài?
- Phải.
- Em muốn đi đâu, để tôi đưa em đi.
- Không cần đâu, tôi muốn ở một mình.
- Không được, đừng quên giờ em đã là người của tôi.
Lâm trừng mắt cảnh cáo cô, cậu nghĩ cô muốn ra ngoài tìm người đàn ông kia, có chết cậu cũng không cho cô đi. Hai hàng nước mắt liên tục chảy dài xuống đôi gò má xanh xao của cô.
- Tôi xin anh đấy, tôi sắp phát điên vì cái cảnh giam lỏng này rồi, anh thả tôi ra có được không?
- Em đừng phí lời nữa, tôi sẽ không đồng ý đâu.
Lâm lắc đầu, mắt vẫn dán vào màn hình laptop xem đá bóng.
Mộc Miên liền nhoài người tới lấy con dao gọt hoa quả trên bàn kề lên cổ mình, Lâm hoảng hốt định nhào tới giằng con dao trên tay cô ra thì cổ cô đã rỉ máu vì lưỡi dao sắc nhọn, cô vừa khóc vừa nói:
- Ngày nào anh cũng nhốt tôi trong 4 bức tường này, anh nghĩ tôi suиɠ sướиɠ lắm sao? Anh nghĩ đây là tốt cho tôi à? Anh chia rẽ chuyện tình cảm của tôi và anh ấy, anh vui lắm đúng không?
Lâm giơ hai tay lên như người đầu hàng.
- Em bình tĩnh lại đã, đưa con dao cho anh, ngoan nào.
- Anh muốn gì ở tôi? Anh nói đi!
Mỗi khi cô nói một câu, con dao trên cổ lại cứa vào da thịt cô sâu hơn một chút, máu dần dần rỉ ra nhiều hơn, Lâm bất đắc dĩ phải làm hòa.
- Nghe anh nói này, nếu như em đồng ý bỏ con dao xuống, anh sẽ thả em ra.
- Anh lừa tôi đúng không? Đừng có mà lừa tôi, anh tưởng tôi dễ mắc lừa lắm sao?
Máu càng chảy nhiều hơn, ướt hết cổ áo sơmi cô đang mặc trên người, mặt cô càng trắng bệch đi, biết không thể thuyết phục cô bằng cách này, Lâm làm liều lao tới giằng con dao ra, cô cũng theo đó ngất lịm đi.