Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ngươi làm con bé sợ đấy!"
Ta ngó xuống đỉnh đầu run rẩy của Lạc Lạc rồi trừng mắt nhìn Vu Tử Ưu.
Hắn liền đáp trả bằng một vẻ mặt cố ý giễu cợt, còn kéo dài từng chữ.
"Cữu...!mẫu! Ta...!nghe...!rồi...!nha!"
"Ngươi...".
Ta thấy bực, mắt đối Vu Tử Ưu toàn ác cảm.
Hắn vốn nhiệt tình tác hợp hai người chúng ta từ lâu, lý nào nay có cơ hội lại bỏ qua cho được.
Là ta không có cách gì trả đũa tên lắm mồm này.
Ta cảm thấy hơi khó chịu, chưa gì đã thấy ăn không ngon, quay chỗ khác coi hắn như không khí.
Vu Tử Ưu chẳng bị mắng chửi, lại vui vẻ hướng mắt tới Lạc Lạc, giang ra hai tay.
"Sợ gì, hồi cháu còn nhỏ ta còn cõng cháu trên lưng đi vòng vòng hái hoa bắt bướm đấy!
Cháu qua đây với ta, để cữu phụ cữu mẫu được tự nhiên nào!"
Ta khép hờ mắt khi nghe xong câu thứ hai.
Cái tên họ Vu này bao năm vẫn vậy, tật xấu nói nhảm đã không chịu bỏ, còn làm cho trẻ con sợ phát run.
"Cháu thích ăn gì nào?"
Ta mặc kệ kẻ lải nhải kia, vỗ lưng Lạc Lạc, bảo nó cứ ăn cơm không cần để ý tới Vu Tử Ưu đang làm mặt quỷ lượn tới lượn lui nữa.
Con bé bỗng mếu.
"Cháu...!không muốn qua..."
Lạc Lạc nhắm chặt mắt bỏ bát cơm trên bàn, một tay vịn tay áo ta không rời, một tay bám vào Khương Hựu Thạc, cứ như thể nó làm vậy thì Vu Tử Ưu sẽ không bắt nó đi nữa.
Nhóc con này ngoại trừ lần đầu gặp ta nó mang theo khí lực lớn cướp xe, còn lại đối với người không quá thân thiết đều tự giác thu chân, chỉ dám tung hoành khi ở bên người nhà.
Thấy Lạc Lạc bị dọa, ta tức mình, dù sao con bé cũng ở cạnh ta một thời gian không ngắn, dĩ nhiên trong lòng nảy sinh hảo cảm muốn bênh vực.
"Ngươi có thôi đi chưa, để con bé còn ăn cơm!".
Ta quay sang Vu Tử Ưu lớn tiếng.
"Đùa chút mà! Không qua thì không qua!
Nhưng cháu ngồi đó thì đội hình trông cũng đẹp lắm, một nhà ba người, thật đẹp mắt a!!!"
Câu một nhà ba người khiến ta càng nóng máu.
"Ngươi nói lung tung gì đấy hả? Lâu rồi chưa có ai đánh đúng không?"
"Đừng dọa đánh nữa, ta chỉ nói giỡn chút xíu thôi mà!"
"Hắn ganh tị!".
Khương Hựu Thạc mãi mới nói lên một câu, miễn cho mọi người quên đi hắn chính là chủ nhân của nơi này.
Nhưng hắn vừa nói...!Vu Tử Ưu ganh tị?
Ta nhìn qua, không rõ ý.
Chỉ lại nhận ra Khương Hựu Thạc dường như không thấy bát cơm đặt trước mặt, cũng chưa ăn gì mà khoanh tay ngồi yên, hàng mi dài buông xuống, tĩnh lặng như một mặt hồ không gợn sóng.
Ta giật nảy mình.
Trời ơi lại sơ ý nữa rồi!
Ta quên mất hắn vừa bị ta hại suýt bỏng tay, mắt lại mang vết thương.
Bình thường mọi bữa chắc là Đại Trì giúp hắn ăn, nhưng giờ tên thuộc hạ cọc tính đó bỏ đi đâu rồi không biết.
Ta nhìn quanh tìm kiếm, không thấy trước đó Đại Trì đưa bát đũa cho Vu Tử Ưu thì đã lui ra cổng, tất nhiên không thể có mặt trong vườn.
"Ganh tị thì sao hả? Đúng, ta ganh tị đó!"
Vu Tử Ưu buông đũa đột ngột phát khùng, Lạc Lạc bên cạnh ta đã ngoan ngoãn ăn cơm, nhưng vẫn không quên đề phòng vị thúc thúc kì lạ mới tới.
"Dựa vào gì mà các người ở đây vui vẻ, còn ta..."
Ta nhìn hắn vô cùng khó coi.
Khương Hựu Thạc trở về bị thương, Vu Tử Ưu còn nói chúng ta ở đây đang vui vẻ?
Không phải giữa hắn và Quân Nhu lại xảy ra chuyện gì nữa rồi chứ?
Những cảnh tượng suy tính trả thù và đi bắt gian của Quân Nhu đột nhiên hiện lên trong đầu, ta thở dài một cái.
Riêng Lạc Lạc không hiểu tại sao thúc thúc kia vô cớ đang cười lại khóc.
Vu Tử Ưu thút thít nói tiếp.
"Ta tới tìm Nhu Nhu mới có hai tuần đã bị nàng đuổi về!
Nàng còn nói là ta phiền!"
"Quân Nhu không sai!".
Ta đáp gọn bâng.
Biết ngay là hai người lại lục đục.
"Ta tới thăm nàng, quan tâm nàng thì phiền chỗ nào?"
"Ngươi không biết Quân Nhu không thích người bám riết lấy nàng? Đó còn là nơi rèn luyện, ngươi đến đó nửa tháng, ta thật khó chịu thay nàng!"
Vu Tử Ưu khựng lại, cảm thấy lời khuyên bảo này có lý.
Ta ung dung gắp thịt gà sang bát cho Lạc Lạc, tiện tay gắp cho Khương Hựu Thạc một miếng.
Sau đó tốt bụng đứng dậy đi sang kia đặt muỗng vào tay phải cho hắn, lại cầm tay trái hắn để ngay vị trí của bát cơm trên bàn.
Ta đã quen thuộc mấy việc coi sóc đối với đủ loại lứa tuổi bệnh nhân ở y quán, giờ cũng không thể để Khương Hựu Thạc chờ Đại Trì quay lại mà ngồi đây bụng đói được.
"Cơm không quá nóng!"
"Ừ!"
Khương Hựu Thạc cảm nhận rất tốt, không đợi ta nói đã nhanh chóng hiểu ý, tự mình ngồi ăn.
Ta thấy hắn an ổn thì mới quay về chỗ ngồi, thỉnh thoảng nhìn qua gắp đồ ăn vào bát cho hắn.
"Cháu muốn tôm ạ!"
"Đây!"
"Ta cũng muốn!"
"Tiểu cữu phụ cũng thích tôm!"
"Ừ!
Vu Tử Ưu thấy cảnh này lại nhìn chúng ta đầy thù hận, rồi ủy khuất nhìn bát đũa của mình.
Hắn nhớ Nhu Nhu quá chừng, hắn ganh tị muốn chết!
Hắn muốn ngay lập tức mở miệng, tiết lộ rằng bằng hữu tốt của hắn là đang giả vờ, thực chất lúc hắn vào lôi Triệu Trúc Liên ra ngoài bệnh tình của Tiểu Thạc đã hoàn toàn khỏi aaaaaaaa!
...***...
Quận Đông Tử.
Vu Tử Ưu sáng nay vừa giải quyết xong mấy việc giấy tờ từ cửa hàng, nghe thân tín truyền tin Khương Hựu Thạc đi tuần về bị thương liền vội vàng đem đồ tốt đến thăm.
Lại hấp tấp không phát hiện biểu muội đi theo trên chiếc xe phía sau.
Đến khi tới trước phủ Viễn Huân, Vu Tử Ưu vào phòng định thăm hỏi thì Khương Hựu Thạc còn bận tranh thủ ngủ, cho nên hắn mới ra ngoài đi dạo, lại tới thỉnh an Lương tổ phụ trước.
Nào ngờ lần hai quay lại Vu Tử Ưu đã thấy Triệu Trúc Liên ở trong phòng Khương Hựu Thạc, hắn thất kinh hơn khi nhìn biểu muội bị bắt đứng ở một góc cửa, còn phân phó kèm theo hai nữ nô nghiêm mặt canh chừng.
Hắn biết biểu muội đối với bằng hữu có tâm tư, chỉ là không ngờ lần này lại thành sai trái đến như vậy.
Biểu muội hôm nay mang gan lớn vụng trộm tìm đến tư phòng người ta, nam cô nữ cô, là định làm ra cái dạng gì đây?
Hắn không muốn nghĩ.
Càng thật mất mặt hết chỗ nói.
Khương Hựu Thạc tính tình không làm lớn chuyện, chỉ lắc đầu.
Vu Tử Ưu đành nuốt giận xuống trước, dẫn biểu muội ném lên xe, cho người đưa trở về nhà ngay.
Về phần bệnh nhân Khương Hựu Thạc.
Sáng sớm hắn ngủ dậy đã không còn đau mắt nữa, chớp mắt cũng không quá xốn, xác thực là khỏi rồi.
Tổ phụ và Thanh Tiêm nói bất quá thì hai ngày mới hết, nhưng hắn tốt số, chỉ mất một đêm đã lành.
Lúc ngoài sân ồn ào, Đại Trì cho hắn biết có người đang ở ngoài chứng kiến.
Hắn lại nghịch ngợm muốn xem phản ứng của nàng nên mới cố ý để lại vệt màu nước đỏ giống hệt như son, trêu một chút.
Là màu nước thật!
Chứ đời nào có người lạ vào phòng mình mà hắn không biết, Đại Trì ở bên ngoài e rằng tháng này cũng chẳng dám đến lãnh lương.
Nhưng tiếp theo đó Khương Hựu Thạc lại không vui chút nào.
Hắn lén lút hé mắt mong chờ phản ứng, chỉ thấy nàng cười nhạo mình, mười phần một phần cũng không hỏi rốt cuộc hắn đang chùi cái gì, còn nhắc tới Triệu Trúc Liên.
Hắn bất quá không nhờ được nàng lau hộ mặt, ấm ức tới mức vờ ngã, nhào vào người nàng được một chốc đỡ nhớ.
Tất cả chỉ có thế!
...***...