Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1 Tần Muội lại chạm vào cả hai điểm này, hơn nữa thái độ của anh ta rất đáng ăn đòn.
“Sắc mặt dì Hàn hơi kém, có phải gần đây tiêm collagen không còn tác dụng không? Dì cũng nhiều tuổi rồi, theo tôi thì dì đừng mất công nữa. Sức khỏe của ông già hai năm qua không tốt lắm nên luôn phải kiêng khem, cho dù dì vất vả chăm chút cũng chẳng để làm gì, dù sao ông già bây giờ có muốn cũng chẳng làm được gì…”
“Tần Muội!”
Hàn Nhàn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bà ta vội quát lên ngắt lời.
Hàn Nhàn giận tái mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người thanh niên trước mặt.
“Tôi đây, đấy dì xem dì nhớ rồi kìa, gọi tên tôi vẫn thoải mái hơn nhỉ.”
Tần Muội cười tủm tỉm, khuôn mặt rất gợi đòn.
“Ơ! Đông vui nhỉ, hôm nay là ngày gì thế?”
Tần Nguyễn dựa vào tường trong phòng khách, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ đầy vẻ châm chọc, ngón trỏ của cô xoay xoay chiếc chìa khóa xe.
Khi Tần Muội bắt đầu trêu chọc Hàn Nhàn, Tần Nguyễn đã có mặt ở đó rồi.
Thấy Hàn Nhàn muốn bật lại anh hai, Tần Nguyễn mới lên tiếng cho thấy sự hiện diện của mình.
Tần Muội nhìn về phía âm thanh phát ra.
Anh ta thấy Tần Nguyễn đang lười biếng dựa vào cửa, một cảm giác quen thuộc rất tự nhiên ập đến.
Cái khí chất bất cần đó giống hệt với anh ta.
Ánh mắt Tần Muội hiện lên vẻ ngạc nhiên, tựa hồ không thể tin nổi.
Em gái đứng ở cách đó không xa, nhưng lại cho anh ta một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Một nụ cười rực rỡ nở trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn, khí chất mê người. Nhưng trong đôi mắt đẹp ấy lại toát ra một chút ranh mãnh.
Trên mặt Tần Nguyễn không còn vẻ xa cách như trước đây, nhìn đôi mắt cười của cô, trái tim Tần Muội khẽ run rẩy, trong lòng anh ta nảy ra cảm giác chờ mong.
Cho dù trong lòng có kích động thế nào, gương mặt của Tần Muội vẫn rất thờ ơ.
Anh ta vặn đầu ngón tay một cách vô thức.
Nhận thấy hành động ấy có vẻ sẽ bại lộ việc mình quá căng thẳng, Tần Muội đút tay vào túi rồi cà lơ phất phơ đi vượt qua Hàn Nhàn, anh ta dùng dáng vẻ ông đây là nhất tiến thẳng về phía Tần Nguyễn.
Tần Muội đứng trước mặt Tần Nguyễn, khuôn mặt đẹp trai nở một nụ cười ranh mãnh: “Nguyễn Nguyễn, nửa tháng không thấy bóng dáng em, hôm nay hiếm khi trở lại, chẳng lẽ mặt trời mọc từ phía Tây à?”
Người thanh niên trước mắt có khuôn mặt rất đẹp trai, lạnh lùng cứng rắn, trông vừa vô lại vừa bất cần đời.
Rõ ràng khi anh ta nhìn Tần Nguyễn, trong mắt ngập tràn sự lo lắng, nhưng lời ra đến miệng lại thể hiện mình chẳng quan tâm, khiến người khác không biết được đâu là tình cảm thật lòng đâu là giả dối.
Tần Nguyễn nhếch môi, cười híp cả mắt.
Tất cả đều bắt đầu lại từ đầu.
Đã lâu rồi cô không được nhìn thấy anh hai trong bộ dạng này.
Tần Muội không có dáng vẻ chật vật, thất thần suy sụp như ở kiếp trước, lúc đó anh ấy khiến người khác cảm thấy vừa xót xa vừa đáng thương.
Tần Muội vẫn là chàng thanh niên phóng khoáng, bướng bỉnh năm nào, không hề có buồn phiền và đau đớn.
Đôi mắt tràn ngập ý cười của Tần Nguyễn nhắm lại, chiếc chìa khóa đang xoay trong tay đột ngột dừng.
Chỉ một tích tắc sau, chiếc chìa khóa được ném về phía Tần Muội.
Ngay khi Tần Nguyễn ra tay, ánh mắt của Tần Muội lập tức trở nên cảnh giác.
Anh ta có thể dễ dàng tránh thoát cú ném này của Tần Nguyễn.
Nhưng Tần Muội lại vì quá kinh ngạc mà không né tránh, để mặc chìa khóa đập vào ngực mình.
Thậm chí vào lúc chiếc chìa khóa đập vào người, Tần Muội còn vươn người về phía trước một chút vì sợ chiếc chìa khóa sẽ rớt giữa chừng.
“Ui da!”
Sau khi hú lên một tiếng kỳ quái vì bị chìa khóa xe đập trúng, Tần Muội nhanh nhẹn giơ tay bắt lấy chiếc chìa khóa sắp rơi xuống đất.
Anh ta ôm chỗ bị va đập trên ngực, chân nhanh chóng lùi lại hai bước.
Vẻ mặt Tần Muội bỗng thay đổi, trông vừa đau vừa buồn, anh ta run rẩy chỉ vào Tần Nguyễn và bảo: “Nguyễn Nguyễn, em mưu sát anh trai đấy à!”