Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Em là bầu trời"
"Em là ánh sáng..."
"Em cho anh biết thế nào là yêu...lần đầu gặp em..."
Đêm nay là tiệc mừng công của Trình thị, sau khi đấu thầu thành công một dự án của chính phủ. Tất cả cán bộ cấp cao và nhân viên phòng kế hoạch đều đến Đế Vương mở tiệc. Trong bầu không khí mọi người phải vui, mọi người cần quẩy hết mình vì cộng đồng chung thì Phi Yến lại toàn nghĩ đến chuyện riêng. Trong đầu cô luôn nghĩ đến việc làm sao giúp Dục Uyển và ba anh em Hoắc gặp lại nhau. Vì vậy dù có người đang ca một bản tình ca ngọt ngào lẫn ánh mắt đầy lửa nhìn cô, vẫn không hề quan tâm.
Làm sao để mọi chuyện quay lại điểm ban đầu...
"Tôi xin phép"
Vừa nhìn thấy Phi Yến loạng choạng đứng dậy, thì người thanh niên đang hát liền bỏ mic xuống chạy đến ôm lấy cô. Cảm giác sau khi được chạm vào điều mình khao khát, luôn là không muốn buông tay.
"Trình Tổng! chị ổn không? có cần tôi đưa chị về"
"Không cần! cậu ở lại vui với mọi người, tôi có tài xế chờ ở dưới lầu" Phi Yến sau khi đứng vững, liền đẩy cánh tay của cậu ta ra.
"Vậy...chị về cẩn thận."
Mãi cho tới lúc nhìn thấy cô biến mất khỏi cuối hành lang, thì cậu thanh niên kia mới vò đầu đi vào trong phòng, tiếp tục cuộc vui với mọi người.
Rõ ràng như vậy, sao Phi Yến không nhận ra là người ta có ý với mình. Ánh mắt của cậu nhóc đó mỗi lần nhìn cô đầy sự chiếm hữu. Nhưng vì không thể tiếp nhận nên chọn làm người vô tâm.
"Năm phút nữa tôi sẽ xuống tới, anh cho xe lên đón tôi"
Sau khi gọi điện thông báo cho tài xế đem xe ra trước Đế vương, thì Phi Yến tiếp tục lảo đảo với những bước đi xiêu vẹo của mình dọc theo hành lang và đi tới thang máy.
"Có phải vì người phụ nữ đó, nên anh không muốn chạm vào em."
"Không phải như vậy."
Sao lại là bọn họ....
Duyên phận của họ đúng là không ngắn, một ngày có thể gặp nhau đến hai lần. Trong tình huống này, cô phải nên tránh mặt đi.
"Nếu không phải thì anh hãy chứng minh"
Vì Tề Hạo và Mã Thuần đang giằng co trước cửa thang máy. Phi Yến không nghe rõ họ đang nói gì và cũng không muốn bọn họ nhìn thấy sự có mặt của mình, nên định xoay người đi, nhưng lại vì câu nói của Mã Thuần nên bất động.
"Làm tình với em ngay tại đây"
Năm năm chờ đợi đã quá đủ, cô không muốn phải tiếp tục lãng phí thanh xuân. Đêm nay cô muốn có được đáp án của Tề Hạo.
Không chỉ Phi Yến mà ngay cả Tề Hạo cũng rất bất ngờ, Mã Thuần đoan trang hiểu lể của thường ngày như biến thành con người khác. Phản ứng của hắn không chỉ là kinh ngạc mà trên cả là hoảng hốt.
"Em say rồi, để anh đưa em về."
Tề Hạo vừa bước tới thì Mã Thuần liền bị đẩy ngã lên tường, sau đó hôn mãnh liệt trên môi hắn. Hai tay gấp gáp vừa cởi cúc áo, vừa cởi thắt lưng trên người hắn.
"Ưm..mm..!!"
Vẻ mặt của Tề Hạo lúc này ngoại trừ hai chữ "chịu đựng" ra không tìm thấy một chút điểm gì là hưng phấn. Hắn cũng rất muốn cùng cô cố gắng. Nên để mặc cho cô sờ soạn khắp người hắn, làm loạn bên dưới, khuấy đảo bên trên đi nhưng hắn vẫn không có cảm giác gì, chỉ có khó chịu.
"Em làm loạn đủ chưa?"
Tề Hạo đã đẩy Mã Thuần ra, cô vấp chân và té ngã xuống đất.
"Mã Thuần! anh..."
Cảnh tượng đó, khiến cho hắn có cảm giác đầy tội lỗi. Nhưng cánh tay lại không thể giơ ra, để đỡ lấy cô.
Mã Thuần tự mình lau đi nước mắt, rồi đứng dậy.
"Tề Hạo! chúng ta đừng có lừa dối lẫn nhau...anh không thể quên được cô ta, em cũng không thể thỏa mãn với mối quan hệ hữu danh vô thực, cùng anh diễn một cặp đôi hoàn mĩ trước mặt mọi người..kết thúc đi."
Mã Thuần xoay người đi, Tề Hạo nắm lấy tay cô giữ lại.
"Cho anh thêm thời gian, có thể..."
"Có thể thế nào? Anh sẽ quên được Trình Phi Yến sao? em đã cược hết năm năm...anh còn muốn em cược thêm bao nhiêu năm cho điều mà anh không chắc, tại sao phải tiếp khi cả hai đã rõ đáp án."
Lúc Mã Thuần đi vào thang máy, thì mới phát hiện Phi Yến đã đứng ở đó từ rất lâu. Tất cả những gì cô nói, những chuyện cô đã làm vừa nãy đều đã được người phụ nữ đó nhìn thấy. Cảm giác xấu hổ, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, tránh xa Tề Hạo, tránh xa Trình Phi Yến, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại hai người họ.
Nhìn cửa thang máy dần đóng lại, Tề Hạo không có dũng khí đuổi theo Mã Thuần. Cô nói đúng, hắn cũng không biết bản thân phải mất bao lâu để quên được người phụ nữ đó, có thể cả đời này hắn cũng không thể quên xóa bỏ cái tên Phi Yến ra khỏi cuộc đời mình.
Kết thúc cũng tốt, một người phụ nữ tốt như Mã Thuần không nên lãng phí bên một gã tồi như hắn.
"Phi Yến"
Lúc Tề Hạo xoay người lại, mệt mỏi dựa vào cửa thang máy, cũng là lúc hắn nhìn thấy Phi Yến đang tiến về phía mình.
Giống như bộ dạng khó xử của Mã Thuần vừa rồi, Tề Hạo tỏ ra rất lúng túng khi nhìn thấy Phi Yến. Vì không biết cô đã nghe đã thấy bao nhiêu trong câu chuyện vừa rồi. Hắn nên cư xử thế nào...
Mới sáng hắn và Mã Thuần còn tỏ ra rất thân mật trước mặt cô, đến tối lại nói lời chia tay. Cô ấy nhất định đang cười nhạo hắn vì giỏi đóng kịch.
Thật ra hắn không cần phải phí quá nhiều tâm tư cho vấn đề này, vì năm giây tiếp theo hắn cần phải giành tất cả sự sáng suốt của mình cho vấn đề còn nan giải hơn.
Mỗi lần nhìn vào Hoắc Huân con trai mình, Phi Yến như nhìn thấy được hắn. Một thứ cảm xúc mãnh liệt luôn trổi dậy, cô tự nói với mình chỉ cần Tề Hạo trở về, chỉ cần tong lòng hắn còn có cô thì cô nhất định sẽ giữ lấy hắn. Cho dù không có bất kỳ danh phận nào, cô cũng sẽ ở bên cạnh hắn.
Khi nghe Mã Thuần nói trong lòng Tề Hạo vẫn còn có cô. Thứ cảm xúc mãnh liêt đó lại xuất hiện, gào thét trong cô, cô muốn có người đàn ông này, cô muốn có Tề Hạo. Dù vẫn chưa nghe chính miệng hắn thừa nhận nhưng chỉ cần hắn không đẩy cô như đã làm với Mã Thuần, thì đó chính là đáp án cô cần.
"Ưm..m...!!!"
Tề Hạo ngây ra như kẻ đứng chết trân, không có cử động gì, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra. Phi Yến bất ngờ đến nắm lấy cổ áo hắn kéo mạnh xuống, và nhóm người lên hôn lên môi hắn.
Đôi mắt của Tề Hạo vẫn còn chưa hết kinh ngạc, mở to nhìn cô như cầu một lời giải thích. Đây là lần đầu tiên cô hôn hắn mà không có sự cưỡng ép dưới bất kì sự uy hiếp nào. Trước đây, muốn cô chủ động hôn hắn là chuyện chỉ xảy ra trong mơ.
Theo từng phút lắng động cứ trôi qua, lòng ngực hắn muốn nổ tung vì cố gắng kiềm nén chính mình. Sự khao khát, sự chiếm hữu, đôi môi mềm mại như muốn nuốt chửng lấy môi hắn, hơi thở cả hai nguyện vào nhau, đến khi đầu lưỡi của cô chạm vào lưỡi của hắn, thì sự tê dại đó đã làm hắn mất hết lý trí.
Tề Hạo đưa tay ra khảm chặt Phi Yến trong lòng ngực.
Mặc kệ là Phi Yến đang mộng du nên làm loạn, hay vì say quá hóa càng, thậm chí là nhìn nhầm hắn là gã đàn ông khác, hắn cũng không quan tâm. Vì giờ đây hắn nhất định sẽ không để người phụ nữ này đi.
Bao nhiêu năm Phi yến không có đàn ông thì cũng ngần ấy năm Tề Hạo không gần gũi phụ nữ. Dục vọng nhiều năm kiềm nén, như than nóng nằm ẩn dưới đám tro tàn một cơn gió thỏi đến làm cháy bùng mọi thứ xung quanh, thiêu đốt cả hai con người đang quấn lấy nhau, quên mất thời gian.
Cho nên đêm qua là một đêm thật dữ dội của hai người họ và dư âm đến tận sáng nay.
Trình gia..
"Cốc...cốc...!!!"
"Chủ tịch! điểm tâm sáng đã chuẩn bị xong...thiếu gia chờ cô ở dưới lầu."
"Tôi cảm thấy hơi mệt, lát nữa sẽ ăn...bà bảo Tiểu Huân ăn trước, không phải chờ."
"Dạ! chủ tịch"
Phi Yến tỉnh dậy khi nhìn thấy Tề Hạo bên cạnh mình, cảm giác như một giấc mơ. Hiện tại cô lại đang rất yêu thích việc trước đây mình chưa từng làm, là ngắm nhìn Tề Hạo lúc hắn ngủ say.
Thật không hiểu, tại sao trước đây cô lại cảm thấy chán ghét và sợ hãi trước cái khuôn mặt đẹp trai này. Phi Yến hôn nhẹ lên môi của Tề Hạo sau đó mới rời khỏi giường.
Mặc dù khắp người đau nhức, nhưng bên trong lại cảm thấy thật ngọt ngào.
Trên môi bất giác mỉm cười khi nhìn cơ thể mình trong gương, từ cổ xuống ngực và cả hai bên eo đều là dấu vết của Tề Hạo. Cô nhắm mắt lại, đưa tay chạm vào những nơi hắn đã chạm và hồi tưởng lại cảnh tượng tối qua, cảm xúc tối qua như vẫn còn ở bên trong cô, sự chuyển động của Tề Hạo, mồ hôi nóng bỏng lẫn hơi thở và cả mùi hương trên người hắn...
"Sao không gọi anh dậy."
Phi Yến giựt mình mở mắt ra khi nghe thấy giọng nói của Tề Hạo vọng đến từ phía sau. Cô xấu hổ đến đỏ hết cả mặt, không phải vì thân thể trần trụi của Tề Hạo mà vì nghĩ đến hắn đã có thể nhìn thấy hình ảnh cô tự sướng trong gương.
"Anh...anh vào đây từ khi nào?"
"Từ lúc em đưa tay sờ lên ngực mình...sau đó...xuống..." Tề Hạo nhếch miệng cười vừa nói, ánh mắt cũng theo lời lẽ ám muội của hắn di chuyển xuống giữa hai chân của Phi Yến và dừng mãi ở một chỗ mà tối qua hắn lưu luyến không muốn rút ra.
Đợi Tề Hạo nói hết câu, Phi Yến sợ mình không còn mặt mũi nhìn vào mặt hắn. Nên lập tức chạy tới lấy tay bịt lại miệng của hắn.
"Đừng có nói nữa...anh muốn em xấu hổ đến chết, chuyện mất mặt như vậy anh không nên nhìn thấy"
Nếu đây là một giấc mơ thì đừng ai đánh thức hắn dậy. Tề Hạo chỉ muốn thời khắc đẹp đẽ này cứ như vậy kéo dài. Hắn không truy hỏi Phi Yến tại sao đột nhiên lại có hành động cử xử lạ như vậy tối qua, suốt cả đêm qua bọn họ chỉ dùng bản năng để thấu hiểu đối phương cần gì, không ai nói bất cứ một lời nào, và sáng nay hắn cũng không muốn tiếp tục tìm hiểu nguyên nhân. Vì hắn sợ đáp án của cô sẽ làm hắn tỉnh mộng.
"Tối qua em xâm phạm anh cả buổi tối, sao không thấy em đỏ mặt ..."
"Em xâm phạm anh khi nào?"
"Không có thật sao? vậy tối qua người đẩy anh lên giường, không phải là Trình tổng em?"
Nghĩ lại thật sự có hơi mất mặt, người mà một phút không thể chờ, một giây không thể đợi, chỉ muốn đè Tề Hạo xuống giường, chính là cô. Phi Yến.
"Thì lúc đầu là vậy, nhưng sau đó thì không phải anh là người luôn tấn công em trước... "
Nhìn Phi Yến xấu hổ gục đầu vào ngực hắn, bầu ngực căng tròn như có như không chạm vao da thịt hắn. Thì dục vọng đàn ông bên dưới đũng quần lại trở nên cứng răng. Phi Yến có thể cảm nhận được độ nóng bỏng đang "tấn công" vào hai bên đùi cô. Hắn đưa tay nâng cằm cô và hôn xuống, nụ hôn của hắn vừa nhẹ nhàng vừa thuần phục, bàn tay nắm lấy ngực cô xoa nắn.
Tề Hạo ôm lấy cô đặt lại trên giường, hắn vừa nhích người vào thì...
"Mẹ! Con nghe quản gia nói mẹ không khỏe, nên có mang điểm tâm lên cho mẹ"
Giọng nói của Hoắc Huân vang sau cánh cửa. Tề Hạo một phen bấn loạn, hạnh phúc quá mức khiến hắn quên mất việc Phi Yến còn có một đứa con trai. Tương lai hắn còn muốn tiến xa hơn nữa với cô, vì vậy cần phải giữ lại hình tượng trước mặt thằng nhóc đó, đặc biệt thằng nhóc đó còn là con trai của Hoắc Phi.
Vì vậy Tề Hạo lập tức bật dậy, và rời khỏi người Phi Yến.
"Anh đang làm gì?"
"Lần đầu tiên gặp mặt... anh muốn tạo ấn tượng không tốt với con trai em...nếu để nó nhìn thấy anh đang nằm trên người mẹ nó, nó sẽ nghĩ sao về anh?"
Nhìn hắn lúng túng tìm chỗ trốn Phi Yến cảm thấy rất buồn cười. Lần đầu tiên cô nhìn thấy một Tề Hạo mất hết phong độ, phải loay hoay chạy vào phòng tắm để trốn chính con trai mình.
Tối qua mọi chuyện đến quá nhanh, cô vẫn chưa có cơ hội nói chuyện của Hoắc Huân với Tề Hạo.
Có lẽ đã 20 hay 30 phút trôi qua, Tề Hạo vẫn đang tự giam mình phía sau cánh cửa phòng tắm, vì Hoắc Huân phải chờ Phi Yến ăn xong hết điểm tâm mới chịu rời khỏi phòng. Cũng nhiều lần tò mò hai mẹ con họ đang nói gì, hắn mở hờ cánh cửa ra nghe thử, nhưng cũng không thể nghe được rõ toàn câu chuyện, thoáng câu được câu mất.
Giới hạn chỉ có vài cm giữa khe hẹp của cánh cửa, hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Hoắc Huân từ phía sau, và đoán ra diện mạo của thằng nhóc đó nhất định rất giống Hoắc Phi. Và tính cách nhất định cũng sẽ xấu xa không kém. Hắn đang nghi ngờ có phải thằng nhóc đó biết hắn đang ở trong phòng tắm, nên cố tình chia nhỏ câu chuyện ra, kéo dài thời gian.
Gian ác hơn, thằng nhóc đó còn mang theo cả đóng sách nằm dài trên ghế sofa mà đọc, cuốn sách nhiều trang như vậy khi nào mới đọc xong. Còn muốn hắn ở trong đây tới khi nào.
Phi Yến nhìn đồng hồ tích tách trôi, mà nóng ruột thay cho người đàn ông đang trốn trong phòng tắm. Chỉ có Hoắc Huân thờ ơ lật từng trang sách mà đọc.
"Tiểu Huân! Hôm nay con không ra ngoài sao?"
"Không có!"
Hoắc Huân nhếch miệng cười, lại tiếp tục lật sang trang khác mà đọc.
Thật ra, Tề Hạo đoán không sai, là hắn đang cố tình giở trò. Sáng nay vào bếp vô tình nghe được tối qua Trình tổng ban lệnh xuống, tất cả người làm phải đi ngủ sớm, không cần phải chờ cửa thì bắt đầu đặt ra nghi vấn. Sau đó, hắn tiếp tục tra khảo tài xế thì mới biết.
Tối qua, Trình tổng đã to gan dẫn đàn ông về nhà.
Vì tò mò muốn biết ông chú nào đã khiến mẹ hắn phải vượt rào chỉ trong một đêm, sau nhiều năm ở không. Vì vậy, hắn đã xem lại tất cả CCTV camera tối qua. Vượt xa tưởng tượng của bản thân, hắn không ngờ ông chú mà mẹ hắn mang về lại là "ông ta".
"Mẹ à! hình như mẹ rất muốn đuổi con đi thì phải...chẳng lẽ mẹ đang giấu ai đó trong phòng."
"Sao có thể...mẹ có thể giấu ai trong phòng?"
Giỏi đóng kịch thật...
Đùa dai như vậy chắc cũng đủ, tối qua chắc cha mẹ hắn đã giày vò nhau rất vất vả, hắn cũng không muốn gây "khổ" thêm cho ông bà già. Hoắc Huân bật người dậy khỏi ghế sofa và đặt quyển sách xuống ghế.
"Lát nữa con có hẹn với Tổ Nghiệp...cũng gần đến giờ, con đi trước"
Nhìn thấy hắn đứng dậy, Phi Yến mừng rỡ đến lập tức đi theo sau, tiễn ra tới tận cửa.
Còn nói là không muốn đuổi hắn đi. Ngày thường, chỉ cần nghe hắn có hẹn với Tổ Nghiệp là mẹ hắn nhất định sẽ phản ứng mạnh, tìm cách tách hắn ra. Còn bây giờ, một câu cũng không cần hỏi đến, chỉ muốn hắn nhanh chóng rời khỏi đây.
Ra tới cửa hắn lại dừng lại mỉm cười nhìn mẹ mình.
"À... tụi con có kế hoạch ra Đảo cho kì nghỉ hè, chắc khoảng hơn một tuần sau mới về....khi con trở về, mẹ nói với ông ta...con muốn gặp ông ta."
"Ông ta...con đang nói ai, mẹ không hiểu..." Phi Yến mỉm cười ngờ nghệch nhìn Hoắc Huân, tám phần trong lòng có tật nên lộ hết ra ngoài mặt.
"Con đang nói người đang ông trong phòng mẹ...Tề Hạo."
----------- hết chương 16--------
Thứ hai 22- oct- 18