Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Có thể nhanh hơn nữa không...tôi đang rất là gấp"
"Tôi cũng muốn, nhưng phía trước đang kẹt xe....ông chủ nhìn xem"
Hơn mười phút trôi qua nhưng bánh xe của họ vẫn không thể nhích hơn một mét, tâm trạng của Lưu trợ lý đang rối như tơ vò. Thời gian thì chuyển động còn xe của họ lại cứ bất động. Và hắn cần phải đem bản hợp đồng này đến Hoắc thị trước giờ trưa.
"Trước giờ ở đây chưa bao giờ kẹt xe...phía trước xảy ra chuyện gì."
"Tôi cũng không biết"
Lưu trợ lý hạ kính xe xuống nhìn ra bên ngoài, chỗ đám đông đang xôn xao. Trên màn hình to tướng trước trung tâm thành phố là hình ảnh của một cậu thiếu niên đang chơi đàn piano trong sự kiện Piano Festival ASIA được tổ chức tại học viện Dahlia.
Đó chính là nguyên nhân cả con đường này kẹt xe, vì họ đều say sưa nhìn cậu nhóc này chơi đàn.
Những ngón tay tinh tế đang đánh đàn, đến đôi mắt sâu hút hồn và từng sợi mi cong vuốt chuyển động, cả sóng mũi cao thẳng lẫn bờ môi gợi cảm. Tất cả đường nét trên mặt đều được ghi hình một cách cận cảnh, rõ đến mức làm người xem điêu đứng con tim.
Phần hình đã đẹp đến nghẹn thở như vậy, chưa nói đến phần nghe. Âm điệu của tiếng nhạc thật là sướng tai, dẫn người nghe từng bước rơi vào những cung bậc cảm xúc khác nhau, khi thì êm dịu nhẹ nhàng, lúc thì táo bạo hối hả, như lạc lối vào mê cung.
Lưu trợ lý không phải là một người sành điệu về âm nhạc, cũng chẳng biết đó là bản nhạc gì nhưng nghe những người xung quanh đang bàn luận sôi nổi, bản nhạc này có độ khó đi vào huyền thoại, phải có những ngón tay đàn huyền diệu, một trái tim cứng như sắt thép mới có đủ cam đảm thể hiện bản nhạc trong một sự kiến lớn thế này, trước những bậc thầy âm nhạc hàng đầu.
Càng nhìn càng nhận được điểm khác lạ...
"Thằng nhóc này...có gì đó rất quen, mình nhất định đã gặp nó ở đâu?"
Lưu Trợ lý cũng bị cuốn theo số đông, chính xác hơn là bị ảnh hưởng bởi đâu mắt sâu lạnh lùng kia như muốn đông cứng tất cả mọi người từ lần gặp đầu tiên của câu nhóc đó. Bỏ tập hồ sơ xuống ghế, dù sao thì kẹt xe như vậy cũng không thể đi được.
"Cho hỏi cậu nhóc đó là ai? nổi tiếng lắm sao?" Lưu trợ lý đẩy cửa xe ra rồi bước xuống, hắn tiến gần đến đám đông.
"Đúng vậy đó...anh ấy không phải nổi tiếng bình thường mà rất rất là nổi tiếng..."
"Nổi tiếng thế nào?" Lưu trợ lý càng nghe càng tò mò.
"Chú có biết học viện Dahlia chỉ giành cho bọn có tiền, anh ấy là người duy nhất vào đó mà không tốn một đồng tiền học phí, đã vậy hàng tháng còn nhận được tiền trợ cấp học bổng...có phải rất là lợi hại."
Phải thừa nhận có một chút ganh tị không hề nhẹ đang chạy tràn lan trong huyết quản xông thẳng lên trung tâm đại não, hàng tháng hắn phải tốn cả bạc trăm để cho cậu quý tử nhà mình theo học tại Dahlia, nhưng thằng nhóc đó lại có thể học free còn nhận được "lương" mỗi tháng.
"Còn nữa anh ấy còn rất là đẹp trai..."
"Đúng vậy..anh ấy rất là đẹp trai."
Cái đó thì không cần mấy cô nhóc này nói, Lưu trợ lý hắn cũng có thể nhìn thấy. Không biết mặt mũi của cha mẹ thằng nhóc đó tròn méo ra sao, lại sinh ra một đứa yêu nghiệt hại người như vậy.
"Cậu nhóc đó tên gì? các cháu biết không?"
"Tên anh ấy là Hoắc Lôi."
Lại là họ Hoắc, có phải họ Hoắc đang trở thành một cái họ rất thịnh hành, sáng giờ hắn đã nghe đến hai người họ Hoắc.
"Bộp..bộp...!!!!"
Một tràng pháo tay vang lên như sấm, âm thanh vang vọng không dứt. Tất cả người có mặt ở hội trường đều đứng dậy vỗ tay, tán thưởng cho màn biểu diễn gây rúng động lòng người của Hoắc Lôi.
"Bốp...bốp...!!!!"
Hắn đứng dậy cúi chào với mọi người rồi xoay người đi, may là MC nhanh tay kéo được hắn lại.
"Hoắc Lôi! cậu có thể nán lại một chút?"
"Có chuyện gì?"
"À..Không chỉ riêng tôi mà những người ở đây đều rất muốn biết thêm về cậu...cậu có gì muốn nói với mọi người?" MC mỉm cười nhìn hắn.
"Không có!"
Sự bình thản của Hoắc Lôi khiến phần đông đang say sưa phải hụt hẫng, những fan hâm mộ của hắn thì đã quen với sự kiệm lời này của hoàng tử piano nhà mình, còn xem đó là điểm cuốn hút chết người của hắn, nhưng với người lần đầu tiên gặp mặt thì không, như gương mặt của cô MC lúc này phải nói là đơ như sáp.
"Ha...a...!!! cậu thật là vui tính...vậy nói về giải thưởng hạng nhất cuộc thi piano toàn quốc cậu vừa đạt được ba ngày trước, cậu không muốn chia sẽ với mọi người...tôi nghe nói cậu đã phải luyện tập rất vất vả để tham dự cuộc thi." MC gượng cười, chủ động hướng Hoắc Lôi đến câu hỏi khác.
Có hơi tự mãn khi nhìn thấy một chút quan tâm hiện trên mặt Hoắc Lôi, người MC cho rằng bản thân đã rất thành công, khi đã đặt ra một câu hỏi gây hứng thú cho hắn.
"Có phải cậu có điều muốn chia sẽ với mọi người?" MC hào hứng lên tiếng
Hoắc Lôi hắn nhếch miệng cười rồi bước tới gần micro hơn.
"Điều mà tôi muốn nói chính là... tới giờ tôi vẫn chưa nhận được tiền thưởng tôi hi vọng sẽ sớm nhận được...vì tôi đang rất cần số tiền đó, xin cảm ơn."
Một thanh niên rất lịch sử, nhã nhặn cúi đầu chào mọi người trước khi rời đi, để lại bao nhiêu đã kích trong lòng người hâm mộ. Nhưng không vì vậy mà hình ảnh hoàng tử piano của Hoắc Lôi bị hạ thấp, khi hắn vừa rời khỏi cũng kéo theo hàng loạt sự truy đuổi của kí giả..
"Hoắc Lôi! cậu có thể nói thêm được không? cậu cần nhiều tiền như vậy để làm gì? có phải hoàn cảnh gia đình cậu có gì đó khó khăn?"
"Chúng ta biết nhau sao? "
Chính là khẩu khí và cách nói chuyện mặc kệ cảm xúc của người đối diện này, cuối cùng thì Lưu trợ lý đã nhận ra đã bắt gặp bóng dáng quen thuộc này ở trên người của ai. Chính là...
"Reng...reng...!!!"
Chuông điện thoại một lần nữa reng lên, người ở văn phòng đã không thể chờ được nữa. Nếu hắn không đem bản hợp đồng này đến kịp đầu giờ trưa nay, buổi kí kết không thành thì nguy cơ hắn đổi tầng làm việc là rất cao.
"Chủ tịch! tôi lập tức mang hợp đồng đến ngay đây."
Không cần Hoắc Khiêm mở miệng nói chuyện, Lưu trợ lý tự cho am hiểu mọi điều đã cúp ngay điện thoại. Vì thời gian lúc này là vàng bạc, từng giây từng phút đều không thể lãng phí.
Hắn lập tức tháo giày, cởi cà vạt ra và lao về phía trước như một vận động viên chạy bộ chuyên nghiệp.
Dưới cái nắng bắt đầu oi bức của buổi trưa, phải liên tục chạy qua mấy dãy phố, lại thêm lâu ngày không vận động nên khi về tới tập đoàn Hoắc thị. Lưu trợ lý đã phải nhờ đến sự trợ giúp của bộ phận y tế công ty, một chiếc xe đẩy lên tận tầng thứ 98 của Hoắc chủ tịch.
----------
"Ping...poang...!!!!"
Cửa thang máy mở ra, hắn được đẩy thẳng đến phòng làm việc của Hoắc Khiêm.
"Chủ...chủ tịch! hợp đồng mà cậu cần."
"Anh bị làm sao?"
Hoắc Khiêm vừa bước tới thì có người đã tỏ vẻ bất cần.
"Chủ tịch! cậu không cần phải nói gì ...tôi hiểu mà, chỉ cần có thể giúp được cho cậu, buổi kí kết hợp tác thành công, một chút cực khổ này có đáng gì."
Nhìn bộ dạng thở không ra hơi, phải nhờ đến lực đẩy của người phía sau mới mang được bản hợp đồng đến tận tay của Hoắc Khiêm, thì lúc này chúng ta cần phải tán thưởng tin thần vì chủ xả thân, vì việc quên mình của Lưu trợ lý. Hoặc trao tặng cho hắn bằng khen nhân viên tốt. Nhưng mà...
"Buổi kí kết đã dời sang tuần sau, vừa nãy...tôi định nói anh không cần phải đến công ty, nhưng anh đã cúp máy."
Hoắc Khiêm lắc đầu nhìn Lưu trợ lý, rồi nhìn sang hai người bảo an.
"Anh giúp tôi đẩy Lưu trợ lý ra ngoài"
"Dạ! chủ tịch"
Nhanh là tốt, nhưng đôi khi nhanh quá mức cần thiết lại là một tai hại.
"Lưu trợ lý! bây giờ chúng ta đi đâu..đến văn phòng làm việc của anh, hay phòng y tế?"
"Tôi muốn nhập viện...gọi 115"
-----------------
Hoắc Khiêm cầm bản hợp đồng đặt lên bàn làm việc, rồi xoay lưng lại nhìn người cậu em trai nằm yên trên ghế sofa từ sáng giờ, như chưa từng tồn tại kia.
"Em chưa định đi sao? dì đã điện cho anh cả chục cuộc gọi...vì sợ em sẽ quên cuộc hẹn tối nay."
Phớt lời mọi câu nói của Hoắc Khiêm, người đang nằm trên ghế sofa với quyển tạp chí che kín mặt, vẫn giữ nguyên tư thế bất động, không phản ứng.
Hoắc Khiêm bước tới, lấy quyển tạp chí ra, và lôi ngươi đang cố phớt lời mọi chuyện kia dậy.
"Tối nay dù muốn hay không...em vẫn phải thể hiện thiện chí hợp tác, không được như những lần trước làm cho con gái người ta khóc lóc bỏ về, nghe rõ chưa?"
Hoắc Luật bật người dậy khỏi ghế sofa.
"Như vậy có công bằng với em? tại sao chỉ có em phải chịu sự tra tấn bởi việc xem mặt, còn anh và Hoắc Phi thì không? "
"Vì anh và Phi đều là người đã có gia đình, chỉ có em còn độc thân...đó là đáp án em cần."
Hoắc Khiêm quay lại làm việc, tiếp tục với tập hồ sơ của hắn trên bàn.
Trước mặt là một tấm hình cũ kỹ được đóng khung hắn xem như báu vật. Trong hình là ảnh của một "Khiêm ngốc" với nụ cười hạnh phúc rạng rỡ, đứng bên cạnh một người phụ nữ với chiếc mặt nạ, cùng bụng vượt mặt to tướng. Thứ duy nhất hắn nắm chặt trong tay sau khi tỉnh dậy, giữ mãi đến tận bây giờ.
Chưa từng có ai, ngay cả là Hoắc Khiêm cũng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng hạnh phúc như trong hình bao giờ, đoạn kí ức bị mất của nhiều năm trước nhất định là một hồi ức khó quên. Và người phụ nữ đó là ai...
"Một buổi đính hôn không thành, một người cha hờ trên danh nghĩa mà tất cả mọi người đều biết cha của Tiểu Huân là ai, như vậy cũng được xem là đã lập gia đình sao? Hoắc Phi có thể lấy đó làm lý do để không đi xem mắt, còn anh..."
Hoắc Luật đi tới bàn làm việc của Hoắc Khiêm, cầm bức hình lên xem.
"Chỉ vì một bức ảnh chụp chung với một người phụ nữ không rõ mặt mũi, mù quáng tìm kiếm suốt mười bảy năm không chút manh mối...cũng được xem người đã có gia đình?"
Mỗi lần nhìn vào tấm hình này Hoắc Luật lại có cảm giác rất quen thuộc, không muốn đặt xuống.
"Khiêm! Anh không nghĩ người phụ nữ này chỉ là người qua đường, một tấm hình không thể nói lên được quan hệ giữa anh và cô ta...cái bụng đó cũng chưa chắc là của anh."
Hoắc Khiêm giựt lấy tấm hình khỏi tay của Hoắc Luật, xem như báu vật cất vào trong tủ.
"Vậy còn em thì sao...Dục Uyển đã chết hơn mười bảy năm, xung quanh em có rất nhiều người phụ nữ, tại sao em không thể quên được cô ta?"
Muốn hắn quên Dục Uyển rất đơn giản, hãy chỉ hắn cách làm sao quên được cô ấy...
Những lúc Hoắc Luật cho rằng Dục Uyển đã không còn tồn tại trong tâm trí của hắn, thì bất giác không báo trước cô lại xuất hiện, nhiều lần quấy nhiễu làm rối loạn cảm xúc của hắn bằng những hồi ức giữa họ, mười bảy năm nay hắn đã sống trong cảm giác mất lại có được đó.
"Ok! em sẽ không nhắc đến người phụ nữ thần bí của đời anh...và anh cũng đừng nhắc đến Dục Uyển trước mặt em."
Đây là cách mà Hoắc Luật lãng tránh vấn đề, khi ai đó đề cập đến Dục Uyển.
"Cả buổi sáng em gọi điện cho Hoắc Phi nhưng không bắt máy.. anh có biết nó đi đâu ?"
"Chắc là đang ở cảnh cục cảnh sát, nhận huân chương công dân tốt."
"Cái gì?"
***************
Cục cảnh sát Phía Nam
Vài ngày trước đã xảy ra một vụ cướp có vũ trang tại ngân hàng, năm tên cướp đã dùng súng khống chế mọi người, buộc giám đốc ngân hàng mở két sắt lấy tiền mặt giao cho chúng. Ẩu đả giữa bộ phận bảo an của ngân hàng và bọn cướp đã xảy ra, giữa làn mưa súng đạn, một viên đạn đã trượt khỏi đường bay và lao thẳng về phía một chị bầu.
Lúc này lại có một người đàn ông không nghĩ đến nguy hiểm bản thân, lao ra phía trước cứu lấy chị bầu. May mắn chị bầu và cả người đàn ông đều không sao, nhưng cảnh tượng vừa rồi đã kích thích chị bầu sinh sớm hơn dự kiến.
Bọn cướp tá hỏa nhìn thấy nước ối vỡ ra, chị bầu la hét ôm bụng, mọi người vây lấy chị ta. Nhân cơ hội hỗn loạn, chỉ bằng ống tiêm trong tay, người đàn ông đã một mình bắt lấy năm tên cướp. Trở thành đại anh hùng của cả thành phố.
Chỉ năm giây ghi hình ngắn ngủi bằng điện thoại di dộng bởi người có mặt trước lúc cảnh sát ập vào, thì danh tính của người đàn ông đó đã được truy lùng với tốc độ của ánh sáng, tên tuổi, nghề nghiệp, cả lí lịch ba đời cũng được đào bới.
Và có ai có thể ngờ người đàn ông đó lại là viện trưởng trẻ tuổi nhất của bệnh viện GOK, thiên tài trong giới y khoa được mọi người ca tụng, viện trưởng Hoắc.
"Viện trưởng Hoắc! xin dừng lại...viện trưởng Hoắc."
"Viện Trưởng Hoắc! xin anh đừng đi...chúng tôi đã chờ ở đây rất lâu, chỉ một vài câu hỏi... sẽ không mất quá nhiều thời gian."
Không chỉ tất cả tờ báo trong thành phố, mà ngay cả những kênh giải trí toàn cầu đều đang vây chặt trước sở cảnh sát, bởi vì Hoắc viện trưởng không chịu tiếp nhận bất kì một cuộc phỏng vấn nào.
"Tôi đồng ý phỏng vấn nhưng chỉ năm phút."
Không còn là một cậu nhóc bốc đồng ương bướng của mười bảy năm về trước, mái tóc bạch kim hoàn toàn được nhuộm đen, chiếc áo sơ mi trắng tăng thêm phần chửng chạc của người đàn ông thành đạt, sự điềm tĩnh và đầy tự tin.
"Câu hỏi đầu tiên?" Hoắc Phi mỉm cười nhìn đám phóng viên
"Viện trưởng Hoắc! một mình anh có thể khống chế năm tên cướp có vũ khí, công phu của anh nhất định rất lợi hại, anh luyện võ bao lâu?"
Câu hỏi đầu tiên, nhận định từ cái nhìn đầu tiên một bác sĩ suốt ngày chỉ làm bạn với dao mổ và ống tiêm không thể làm điều phi thường này, nên họ tò mò là điều đương nhiên.
"Khoảng mười bảy năm..."
"Mười bảy năm là một khoảng thời gian khá dài, nhất định có một niềm đam mê mãnh liệt với võ thuật mà không phải bất kì một môn thể thao nào khác, không biết có lý do đặc biệt gì đằng sau chuyện này không?"
Câu hỏi này của phóng viên đã gợi lại cả một hồi ức dài khó quên của Hoắc Phi, nguyên nhân mà hắn luyện võ chỉ có một...
"Tôi luyện võ chỉ để thượng một người, vì cô ấy không bao giờ chịu nằm dưới"
"Đã hết năm phút...tôi xin phép đi trước"
Câu trả lời này của Hoắc Phi đã khiến cho tất cả kí giả và mọi người ngồi trước tivi đều phải há mồm, rơi đũa trên bàn ăn.
"Viện trưởng Hoắc! có thể cho chúng tôi biết người phụ nữ đó là ai không? Viện trưởng Hoắc..."
"Viện trưởng Hoắc.."
******* hết chương 2********